Nhạc lão tam không biết ba năm có dài không, ông ta chỉ biết huynh trưởng của mình điên rồi. Roi quất vào sau lưng, bên hông ông ta, làm ông ta đau đến mồ hôi lạnh đầm đìa.
Ông ta phải kêu cha gọi mẹ xin tha.
Nhưng lần này Nhạc địa chủ giận ông ta thật rồi, có mang ai ra cũng vô dụng.
Đừng nói là hai ông bà đã qua đời từ lâu, dù bọn họ có còn sống, hôm nay ông không đánh thằng em này da tróc thịt bong thì ông cùng họ với con chó già đầu thôn!
Một người thật thà, văn nhã mà nổi giận, ai nhìn thấy cũng khiếp đảm.
Cảnh tượng ầm ĩ lạ thường.
Vốn là muốn ra ngoài ‘ăn dưa’ một bữa, kết quả anh em Nhạc gia không để bọn họ phải thất vọng, trực tiếp nâng ‘chất lượng thức ăn’ thành ‘thịt cá’. Haha, Nhạc tam nhảy giỏi thật, nhảy cao hơn nữa đi!
Một người phụ nữ là láng giềng của Nhạc gia từ nhiều năm trước đã không thích chi thứ ba Nhạc gia ưa bám víu ‘cháu đích tôn’ để càn quấy.
Rõ ràng không có ai cứ hết ăn lại nằm còn muốn chi lớn nuôi không.
Trong nhà đã tách ra, con trai cũng mười tám rồi, Nhạc tam vẫn chưa có nghề ngỗng đàng hoàng. Trước đây Nhạc địa chủ buộc phải đưa người em này lên huyện làm việc, nào ngờ ông ta còn chưa đi được bao lâu, chưa kiếm được nửa đồng tiền đã lỗ mãng đắc tội quý nhân, hại Nhạc địa chủ phải vung tiền giải quyết.
Nhạc địa chủ là đại ca tốt, nhưng Nhạc tam không phải em trai tốt.
Vợ của ông ta cũng là kẻ xấu xa.
Bà ấy cực không thích cả nhà Nhạc tam, nhất là Thụ Sinh hai tháng trước đã động chân động tay với con gái mình, điều này càng khiến bà ấy bài xích hắn.
Bấy giờ nhìn Nhạc tam bị đánh cho chạy trối chết, thím Linh Phương ngồi dưới đất khóc lóc om sòm, còn Thụ Sinh què chân thì mặt lúc xanh lúc trắng, có vẻ sắp ngất đi, bà ấy cảm thấy sảng khoái không thôi.
“Chết mất! Ta sắp chết mất! Đại bá khinh người quá đáng! Bá ấy muốn bức tử cả nhà bọn ta!” Thấy chồng mình chịu đòn, thím Linh Phương không giúp được gì, đứng dậy lao đến đập vào tường.
Thôn dân vây xem khiếp sợ.
“Mẹ!” Thụ Sinh chống gậy đuổi tới.
Roi dài của Nhạc địa chủ đập liên hồi vào lưng em trai mình. Trong lòng như lửa đốt, ông một roi đánh nát trường sam mà Nhạc tam tự hào nhất, làm lưng ông ta chảy máu. Nhạc lão tam gào lên một tiếng rồi ngất mất.
“Ngất thử xem nào!”
Anh cả của ông ta hung tợn trừng mắt với ông ta, hai chân Nhạc lão tam như nhũn cả ra, véo lấy nhân trung, liên tục nói không dám.
Quả thật là ‘vỏ quýt dày có móng tay nhọn’!
“Đừng cản, để nó đập đi! Đập chết tôi bồi thường trăm lượng vàng nén, chôn cất cho nó thật linh đình!”
Ở thôn Trường Nhạc, hiếm có người đàn ông nào công khai to tiếng với phụ nữ, nhưng Nhạc địa chủ không lo về chuyện này. Kiếp này ông chỉ sợ một người phụ nữ, người đàn bà kia dám động tay vào trà của con gái ông, đầu óc ông bị lừa đá mới nể mặt bà ta.
Một roi lại đánh mạnh vào không trung.
Nhạc Cửu trốn trong góc ‘ôi’ lên một tiếng: “Cha lợi hại quá!”
Mặt Nhạc phu nhân tươi như hoa: “Ông ấy là chồng của ai chứ!”
Năm đó, người cầu hôn bà nhiều khôn kể, nhưng học trò trong nước bao la, cố sao bà chỉ chọn trúng anh nông dân Nhạc Trấn Đông, hoàn toàn không chỉ vì bề ngoài tuấn tú của ông mà còn vì nguyên nhân khác.
Bà còn nhớ hôm đó là một chiều hoàng hôn rất, rất đẹp, Nhạc Trấn Đông mặc một bộ quần áo đẹp, tay cầm một bó hoa, đứng đợi bà trên con đường mỗi ngày bà đi qua, thấy bà thì la lên ‘Chử tiểu nương tử’, mặt lẫn hai tai đều đỏ.
Hai người một đi trước, một bước sau. Nhạc Trấn Đông không giỏi ăn nói, sợ sẽ va phải bà, bước chậm lại mấy bước, trong miệng thầm thì.
Chử Anh giỏng tai nghe, tất nhiên không rõ ông đang nói gì, bèn bực bội: “Lẩm bẩm cái gì đó?”
Nhạc Trấn Đông ngẩng đầu, sợ đến mức lùi lại mấy bước: “Ta, ta đang thề.”
“Thề?”
Chử Anh nổi lên hứng thú: “Có ngại nói thử ta nghe không?”
“Không, không ngại…”
Nhạc Trấn Đông mười tám tuổi một nghèo hai trắng, toàn thân chỉ có một khuôn mặt xem được.
Vì khuôn mặt này, Chử Anh kiên nhẫn chờ đợi, đợi đến lúc nghe hết lời thề liên quan đến mình rồi, lại nhìn người thanh niên mặt đã đỏ bừng, trái tim thiếu nữ đã hoàn toàn thuộc về hắn.
Nhạc Trấn Đông đã thề, nếu ông may mắn cưới được Chử tiểu nương tử, suốt đời này sẽ tôn vợ làm trời.
Có vợ rồi, vợ là lớn nhất.
Có con gái, con gái sẽ là bảo bối của cả nhà.
Khi còn tại thế, hai ông bà họ Nhạc không ít lần lạnh nhạt với Chử Anh vì bà không sinh được con trai, lần nào Nhạc Trấn Đông cũng ‘xông pha’ bảo vệ vợ và con gái.
Ông đa sầu đa cảm, thích khóc, không hùng dũng, oai phong như những nam tử khác, thường khiến Chử Anh cảm thán chồng mình sinh nhầm tính rồi.
Nhưng bà vẫn rất yêu ông.
“Cha con nhiều năm rồi không giận đến thế.”
Nhạc Cửu nghe mà ê răng, nhìn kỹ lại người cha đang giận đến môi run lên, viền mắt ửng đỏ.
Nàng có cha và mẹ rất tốt.
Ngọn lửa chưa bốc lên bao nhiêu năm nay của Nhạc địa chủ lại đang đốt xuống đầu Nhạc lão tam. Chưa đến nửa tuần trà, một truyền mười mười truyền trăm, toàn thôn đều biết vì sao ông lại phẫn nộ đánh em trai.
Chi thứ ba không phải người rồi!
Sao có thể ăn cây táo, rào cây sung với bọn cướp, hại chính người trong nhà chứ!
Nhạc Trấn Đông dùng ‘kỹ xảo uốn lưỡi’ giấu đi mưu đồ của cháu ruột với con gái. Dù sao nói chuyện đó ra cũng ảnh hưởng đến danh dự của Cửu Cửu.
Chi thứ ba trộm không được gà còn mất nắm gạo, vào trong miệng ông đã trở thành cấu kết với thổ phỉ trên núi Nha Nha, khiến Nhạc Cửu bị bắt mất.
“Ta khinh! Nhạc lão tam, ông có còn là người không?”
Nhạc lão tam ôm kín mông giấu mình đi. Ngoài tiếng xì xào bàn tán của thôn dân, tiếng chỉ trích cũng ập đến như thủy triều, không chỉ khiến Nhạc lão tam không chịu nổi, mà còn khiến thím Linh Phương định đập đầu tự tử tái mặt đi.
Xong.
Xong hết rồi.
Bà ta bỗng nghĩ đến gì đó, bèn nhìn quanh bốn phía, quả nhiên nhìn thấy Nhạc Cửu không rành thế sự trong một góc nhà dễ bị bỏ qua.
Nhạc Cửu khẽ nhếch môi, nở một nụ cười tươi tắn.
Thím Linh Phương như rơi xuống hầm băng.
Đã quen với dáng vẻ ngây ngốc của Nhạc Cửu, bà ta cũng giống như đám miệng rộng trong thôn, ngầm gọi Nhạc Cửu là khúc gỗ, chỉ được mỗi khuôn mặt. Lúc này vừa nhìn, bà ta lại cảm thấy đứa cháu này nào phải đầu gỗ, họ bị lừa cả rồi!
Nó chỉ không quan tâm đến họ.
Chứ không ngốc.
Nó và Chử Anh cáo trạng.
Chử Anh đã muốn tố cáo, Nhạc Trấn Đông khó mà xem như không có gì.
Thím Linh Phương đã hiểu được tất cả.
Nhạc Cửu nhỏ giọng nói: “Tam thẩm choáng luôn rồi.”
“Thị vốn cũng chẳng thông minh.”
Nếu không sẽ không công khai sinh lòng hại người.
Nhạc phu nhân không để cô em dâu này vào mắt, cảm thấy bà ta vô cùng ngu ngốc: “Chính thị ngu ngốc còn tưởng người khác ngu. Chi thứ ba có một Thụ Sinh đã nghĩ Nhạc gia thuộc về bọn họ. Bọn họ tưởng bây giờ là lúc hai ông bà còn sống à? Đã tách dòng rồi, cha con sẽ không tha cho bọn họ.
Đúng.
Nhạc Cửu thầm nghĩ: Cha chỉ chiều mẹ thôi.
“Đại ca! Đại ca, đệ sai rồi, đệ sai rồi! Đệ biết sai rồi!”
“Đại bá!”
Thụ Sinh quỳ xuống bên cạnh chân Nhạc địa chủ cùng với cha mình. Nhạc địa chủ liếc qua vị trí có phu nhân, quyết tâm: “Đừng gọi ta là đại ca. Ngươi hại Cửu Cửu của ta, ta không dám nhận là đại ca ngươi.”
Ông nhìn sang cháu ruột, cố nén ác cảm: “Ta cũng không xứng làm đại bá của ngươi.”
Ông xoay người, bước đi mấy bước rồi cất cao giọng: “Hôm nay, xin hàng xóm láng giềng làm chứng, sau này ta không còn những thân thích này nữa!”
Ông nện roi liên hồi xuống đất.
Nhạc địa chủ phất tay áo bỏ đi.
“Đại ca!”
“Đại bá!”
“Cha…”
Nhạc Cửu kéo tay áo cha mình: “Cha đừng khóc.”
Nhạc địa chủ vừa hung dữ ban nãy đã đầm đìa nước mắt.
Nam nữ trong thôn phải mở to mắt nhìn ông đánh người, đoạn tuyệt quan hệ với chi thư ba, còn có người cảm thán Nhạc địa chủ thật độc ác, em trai và cháu ruột mà cũng từ bỏ.
Lúc này vô tình nhìn thấy một màn này, các thôn dân đều vô cùng khiếp sợ.
Bọn họ chưa từng thấy người đàn ông nào còn khóc dữ hơn phụ nữ!
Nước mắt ồ ạt rơi xuống đất.
Có thể thấy chi thứ ba quả không ra gì.
Khiến người ta nhìn mà phẫn nộ.
“Xem ra chúng ta trách oan Nhạc lão gia rồi.”
Tống tiểu đại phu đang đỡ cha mình bên đường: “Nếu không phải chịu nỗi đau quá lớn, sao lại đến mức khóc… khóc…”
Hắn không tìm được từ ngữ phù hợp.
Tống lão đại phu thở dài: “Khóc sắp ngất đi!”
Ông ấy vừa dứt lời, Nhạc Cửu đã la lên: “Cha!”
Hay đó.