Ngất thật rồi.
Tống lão đại phu vừa ra ngoài hóng gió đã có thêm một bệnh nhân cần cứu trợ.
Người khóc ngất luôn rồi, bây giờ thì không ai nói Nhạc Trấn Đông ác độc nữa, đều chuyển thành ‘ba miệng Nhạc gia độc ác’.
Cháu gái ruột mới trưởng thành cũng nhẫn tâm đẩy vào hố lửa.
Nếu không do bọn họ, Nhạc Cửu sao có thể bị kẻ ác chà đạp?
Ngay lập tức, chi thứ ba Nhạc gia đã trở thành mục tiêu bị chỉ trích.
Tình cảm của Nhạc địa chủ bẩm sinh phong phú, chỉ vừa trải qua chuyện con gái bị sơn phỉ bắt mất, nay lại công khai đoạn tuyệt với nhà em trai, tâm lý chịu chấn động, không lâu sau đã ngã bệnh.
Nhạc Cửu ngày nào cũng ở nhà chăm sóc cha mình.
Nhạc phu nhân tiếp quản công việc còn lại của chồng, đầu tiên là thu hồi toàn bộ căn nhà lớn rộng rãi, thông thoáng.
Bà hành sự quả quyết, càng tức giận vì Nhạc tam làm chồng mình khóc, tìm một cơ hội lén chụp bao, đánh cho ông ta một trận.
Thời cơ Nhạc địa chủ bị bệnh quá tốt, cứ bảo là đang dưỡng bệnh, không tiếp khách, vậy thì chi thứ ba có muốn đến cầu tình cũng không qua được cửa.
Trời càng lúc càng lạnh, sau mùa thu là đầu đông phủ xuống.
Bên dòng suối, một đám phụ nữ đang náo nhiệt giặt giũ.
Nhạc gia là hộ giàu nhất thôn, mở rộng ra khắp trấn Bình An cũng thuộc loại số một, số hai. Chỉ tính mỗi giếng nước, nhà họ đã có ba cái, quần áo cũng được hạ nhân chuyên trách lo liệu, không cần chịu cái lạnh mùa đông này.
Nhắc đến chuyện đích tôn nhà họ Nhạc, xung quanh càng ầm ĩ. Chi thứ ba đã xám xịt trở về căn nhà tổ rách rưới, có người bảo bọn họ đáng đời, kẻ lại bất bình hành động trước đó của bọn họ.
Thu đại tẩu thèm thuồng tài lực nhà họ Nhạc, tiếc rẻ nói: “Nhạc phu nhân giỏi thật đấy! Nếu hai ông bà còn trên đời, chỉ tính chuyện bà ta hãm hại chi thứ ba, bà ta đã ăn đủ!”
Tiếc thay Nhạc gia nhị lão mất sớm.
Trương đại nương tử quắc mắt ‘hừ’ một tiếng: “Ta lại thấy lần này chi thứ ba bị oan rồi. Nhạc Cửu là cháu ruột Nhạc lão tam, người làm chú sao hại cháu được? Ta thì thấy Nhạc gia đang đánh lạc hướng đúng hơn!”
“Sao lại nói thế?”
Bà ta cười: “Bây giờ trong thôn đã bàn tán về chi thứ ba, không còn nhắc đến Nhạc Cửu nữa. Một tiểu nương tử đang yên lành lại mất trong sạch, không phải Nhạc gia sợ bị đàm tiếu sao?”
Trương đại nương tử càng nghĩ càng thấy đúng, bèn tỏ vẻ ‘mèo khóc chuột’: “Sau này Nhạc tiểu nương tử còn kén chồng kiểu gì nữa đây!”
“Nàng ấy mất trong sạch thật rồi sao?”
“Chứ sao nữa! Đến cái nơi quái quỷ đó, chẳng lẽ còn hoàn mỹ trở về?”
“Sao ta nghe nói… mấy tiểu nương tử ở các thôn khác cũng…”
“Cũng cái gì? Ai dám thừa nhận đã bị kẻ ác khinh nhục?”
Như vậy cũng phải.
Chúng phụ nhân bắt đầu xì xào bàn tán.
Không ai nhận ra một người đàn ông trung niên vóc dáng nhỏ bé đã chạy đến, tiếp cận bọn họ. Nghe thấy Trương đại nương tử lớn tiếng rêu rao Nhạc gia tiểu nương tử đã gặp chuyện gì, nhất thời lửa giận bừng bừng, túm người tới vung đến một cái tát.
“Còn dám lắm mồm? Có tin sang năm không còn đất để cạp không?”
Nhạc địa chủ dễ nói chuyện, nhưng ông đã bị bệnh, người quản sự là Nhạc phụ nhân.
Cha ruột của Nhạc phu nhân là vị tú tài duy nhất trong vòng mười dặm quanh đây. Con gái mà tú tài nuôi ra dễ đối phó vậy sao?
Hôm nay Nhạc gia sẽ gửi một phong thư đi, quy định rằng đất này sang năm cho ai thuê, rồi ai không được thuê.
Như vậy nghĩa là gì?
Không phải là để xả giận thay con gái sao?
Ở thời thế này, đối với các hộ dân, đất đai là mạng.
Một nửa thôn dân trong thôn Trường Nhạc đều sống dựa vào nhà Nhạc địa chủ đấy!