Có điểm yếu ở đó, ai dám làm phật ý Nhạc gia?
Bị người đàn ông đánh xong, Trương đại nương tử bị mỡ heo che mù mắt lập tức tỉnh táo. Trời đang lạnh lẽo, mặt bà ta đỏ bừng nhưng sau lưng lại mướt mồ hôi.
Nông hộ không trồng trọt thì lấy gì ăn?
Ăn no rỗi việc mới bám riết lấy tiểu nương tử kia không tha, Nhạc phu nhân giận lên sẽ triệt đường sống của nông dân.
Bên dòng suối không ai dám ăn nói bậy bạ nữa.
Đàn ông Trương gia dẫn Trương đại nương tử đến Nhạc gia nhận tội.
Dù nói lần trước Trương đại nương tử dùng mấy cân thịt heo đã muốn cưới con gái út Nhạc gia, Trương thợ may lại lỗ mãng lén lút theo dõi Nhạc Cửu – hai chuyện trước sau đã khiến Nhạc gia chán ghét, nhưng cũng chưa có hành động mạnh tay tước đất.
Như vậy cũng là vì Nhạc địa chủ rộng lượng, nhưng lại khiến nhiều người trong thôn quên mất, rằng Nhạc gia không trêu được.
Vừa nói như vậy, đầu óc Thu đại tẩu tử ông ông.
Nàng ta rêu rao không ít lời về Nhạc Cửu, vậy có phải… có phải Nhạc địa chủ sang năm cũng muốn lấy lại 10 mẫu đất nhà bọn họ thuê không?
Nàng ta luống cuống bưng chậu gỗ chạy về nhà.
Gió trong thôn Trường Nhạc nhất thời thay đổi.
Không còn gièm pha.
Phần lớn là nhận lỗi.
Chuyện lặt vặt đều đã có Nhạc phu nhân xử lý.
Nhạc Cửu ngồi bên thành giường đút cơm cho cha.
Một chén cháo đặc xuống bụng, Nhạc địa chủ xấu hổ vì để con gái phải đích thân mệt nhọc. Ông không yếu ớt đến vậy, chỉ hơi thích khóc, khóc là to, còn như bệnh cũng không phải bệnh gì nặng, rót hết hai bát thuốc, chưa đến ngày thứ hai đã ‘sinh long hoạt hổ’.
Nhưng phu nhân muốn ông ‘bệnh’ tiếp.
Để tốt cho danh tiếng trong thôn của ông.
Cũng để chuyện dễ giải quyết hơn.
Người làm mẹ xót con gái nên muốn xả giận thôi, ai nói được đây?
Nhạc địa chủ xoa huyệt thái dương: “Mẹ con quá mạnh mẽ, nhất quyết muốn ngăn miệng người. Nhưng trước mặt bọn họ không dám nói, suy nghĩ vẫn còn y nguyên thôi.”
Nhạc Cửu hiểu ý ông.
Núi Nha Nha sụp đổ trong một đêm, Dương tỷ tỷ lần lượt tiễn các cô nương về nhà, nhưng về rồi thì đã sao.
Một miệng không nói lại trăm miệng, tất cả mọi người cho rằng bọn họ đã mất trong sạch, có cãi cũng vô dụng.
Nàng không để bụng suy nghĩ của thôn dân, buồn bực nói: “Mẹ làm lớn lên như vậy, ít nhất… tai chúng ta cũng thanh tịnh.”
Đỡ cho ai cũng hận không thể bám riết sau mông nàng, nói nàng không ai thèm lấy.
Phiền phức!
Thấy nữ nhi nghiêm mặt tỏ vẻ không vui, Nhạc địa chủ thầm hối hận, vội nói: “Con nói đúng, chẳng có lời nào từ miệng bọn họ ra còn là sự thật, cho đáng đời!”
Nhạc Cửu lúc này mới cong mày cười.
Thấy nàng cười, Nhạc địa chủ lập tức mát lòng mát dạ.
Nghĩ lại thì thôn dân không biết giữ miệng, hãm hại Cửu Cửu nhà họ, là do thôn dân vô lễ trước, phu nhân chỉ ra tay vì cần thiết thôi.
Dù sao cũng là địa chủ giậm chân là có thể khiến thôn Trường Nhạc run rẩy, ông quá thiếu oai phong rồi.
Còn phải phiền phu nhân đứng ra.
Trong lòng Nhạc địa chủ vừa xót vừa ngọt.
Tất cả gia nghiệp ông đang có đều do ông và phu nhân thành hôn rồi cực khổ làm ra.
Khi đó nhị đệ vừa chết bệnh, Nhạc gia không còn ‘sao Văn Khúc’ tiền đồ vô lượng, đối với ai cũng là đả kích khủng khiếp.
Không chịu được không khí ‘gió lạnh mưa thảm’ trong nhà, tam đệ la hét muốn tách ra. Cha mẹ ông thiên vị, nhà tổ cũng để lại cho em trai, ông và vợ chỉ được chia cho mấy cái phòng hỏng, vật dụng trong nhà cũng phải tự họ mua.
Năm có mang con gái lớn, phu nhân ăn ngủ không yên. Đến lúc lâm bồn, nhà không ngăn được dột, gió lớn thổi vào khiến mắt mũi cũng chua xót. Khi đó Nhạc Trấn Đông đã thề mình nhất định phải phất lên.
Sau đó ông liều mạng ra biển với người ta, cực lực buôn bán, lời được một khoản. Họ sửa được nhà rồi, vợ không cho ông mang mạng ra cược nữa.
Hai người sống bình yên qua ngày, mỗi ngày qua càng phát đạt, mãi đến một hôm nào đó đột nhiên dừng lại, quá nửa đất đai thôn Trường Nhạc đã thuộc về Nhạc gia.
“Cha?”
Nhạc Cửu lấy khăn ra lau nước mắt cho ông: “Cha đừng khóc. Cha khóc, Cửu Cửu cũng muốn khóc.”
Nhạc địa chủ không nỡ thấy con gái khóc, vội vã dừng lại, vỗ vào lưng con gái: “Cha chỉ nhớ lại chuyện trước kia thôi.”
“Là hồi chúng ta mới giàu có ạ?”
“Ừm.”
Nhạc Cửu năm tuổi đã thuộc làu ‘Lịch sử làm giàu’ của Nhạc gia, nhưng nàng không ngại nghe thêm để dỗ dành cha mình: “Cha kể lại cho con gái đoạn ra biển được không?”
“Đoạn đó à, khi đó rất nguy hiểm…”
***
Sau giờ Ngọ, giải quyết xong công việc, Nhạc phu nhân vẫn nán lại ngoài cửa không đi, nghiêng tai nghe âm thanh cười nói của một lớn một nhỏ bên ngoài.
Trong lòng bỗng bình tĩnh lạ thường.
“Phu nhân?”
Nhạc phu nhân quay đầu, ra hiệu cho hầu gái im lặng nhìn.
***