Sáng sớm vừa thức dậy, Hạ Lỵ Lỵ đã nhìn thấy dáng vẻ bận rộn của Thẩm Na Lệ.
Cô ấy đang chọn quần áo trong lúc gọi điện thoại, lúc này cô ấy đã tắm xong, dáng người với những đường cong gợi cảm được bọc trong áo choàng tắm, mà điều khiến Hạ Lỵ Lỵ thấy kì lạ là Thẩm Na Lệ không trang điểm.
Thẩm Na Lệ để ý thấy ánh mắt của Hạ Lỵ Lỵ, “Sao vậy?”
Hạ Lỵ Lỵ vẫn còn đang mơ màng, “À, không có gì, chẳng qua là thấy cậu trang điểm có cảm giác nữ tính hơn.”
“Có muốn mình trang điểm giúp cậu không?” Thẩm Na Lệ cười nói: “Ở ngoài muốn tìm mình trang điểm tốn tiền lắm nha!”
Hạ Lỵ Lỵ khoát tay: “Không cần đâu, hôm nay mình phải đến công ty sớm, đi trước nha! Tối qua mình dùng phần cơm còn lại làm cơm nắm cuộn rong biển, đang để trong tủ lạnh, không cần hâm nóng, trực tiếp lấy ra ăn là được, nhớ ăn đó!”
Sau khi Hạ Lỵ Lỵ ra ngoài, Thẩm Na Lệ lấy cơm nắm cuộn rong biển từ trong tủ lạnh ra, xé mở màng bọc, cắn xuống một miếng, cảm động muốn khóc.
Dì giúp việc cô bỏ tiền ra thuê cũng không tận tâm thế này, thế mà Hạ Lỵ Lỵ chỉ ở đây có hai tuần lễ lại chu đáo đến vậy.
Mấy ngày nay, Thẩm Na Lệ tận mắt thấy Hạ Lỵ Lỵ giúp cô quét dọn phòng ốc, sắp xếp nhà cửa, thậm chí còn phân loại rác trật tự, ngăn nắp. Rõ ràng cùng là người làm công ăn lương, cô ấy lấy đâu ra thời gian làm việc nhà? Chỉ riêng việc chăm sóc bản thân thôi mà Thẩm Na Lệ đã tốn hết nửa ngày.
Mới ở chung mấy ngày, Thẩm Na Lệ đã bắt đầu không nỡ rời Hạ Lỵ Lỵ.
…
Tranh thủ giờ nghỉ trưa, Lương Tĩnh hẹn Hạ Lỵ Lỵ ra Starbucks tán gẫu.
“Hạ Lỵ Lỵ, có phải dạo này mình lạc vào thế giới song song không?” Lương Tĩnh tỏ vẻ hốt hoảng, nhìn chòng chọc vào Hạ Lỵ Lỵ, “Cậu, vậy mà cậu lại chuyển vào ở… trong nhà Thẩm Na Lệ?!”
Hạ Lỵ Lỵ áy náy nói: “Mình làm phiền cậu mãi cũng ngại, với lại cậu còn ở chung với Đinh Hậu, dù sao thì mình cũng chỉ ở đó hai tuần lễ.”
Lương Tĩnh lập tức lắc đầu: “Không không không, ý mình không phải như vậy, ý mình là từ lúc nào mà quan hệ giữa cậu và Thẩm Na Lệ tốt đẹp như vậy?!”
“Ủa… Ngạc nhiên lắm sao?” Hạ Lỵ Lỵ cảm thấy hơi khó hiểu.
Lương Tĩnh gật đầu chắc nịch: “Cậu có nhớ cô ta là ai không? Cô ta chính là tình địch của cậu đó!”
Hạ Lỵ Lỵ ngượng ngùng: “Mình đã chia tay với Phòng Hướng rồi.”
“Nhưng cô ta đã từng quyến rũ Phòng Hướng!!”
“Trời ơi cậu nhỏ giọng một chút đi.”
Hạ Lỵ Lỵ trấn an Lương Tĩnh: “Na Lệ đã xin lỗi mình rồi, với lại lần này cô ấy cũng giúp mình nhiều lắm, mình rất biết ơn cô ấy, xem như chuyện cũ bỏ qua.”
Sau khi nghe xong, Lương Tĩnh tỏ vẻ muốn ngất xỉu: “Na Lệ, Na Lệ! Thì ra cậu giấu mình mà làm thân với cái đứa không khác gì gái điếm như vậy! Hạ Lỵ Lỵ, cậu tỉnh lại đi, cô ta không phải loại tốt lành gì đâu!”
Hạ Lỵ Lỵ uống một ngụm nước, buồn buồn hỏi: “Cậu thăm dò được chuyện gì sao?”
“Nên nói là mình biết từ lâu rồi, con đàn bà kia, nhìn bề ngoài hào quang chói lọi vậy thôi, thật ra tất cả đều là do tên phú nhị đại ban cho!”
Lương Tĩnh nhìn thấy Hạ Lỵ Lỵ trợn tròn mắt, nói tiếp: “Nói bao nuôi cũng không ngoa! Cái tên phú nhị đại con trai độc nhất của Bất động sản Đại Thương đó, hình như tên là, Tiết Diễm thì phải? Đúng rồi, Tiết Diễm! Nghe nói cũng là dạng công tử ăn chơi trác táng! Mà trước đó, cô ta còn qua lại với không ít người, chính là loại nam nữ ăn sạch, có lẽ cũng kiếm được không ít! Cho nên, Hạ Lỵ Lỵ, người đàn bà này rất loạn, cũng rất mưu mô! Tâm tư cô ta không đơn giản đâu! Đem bán cậu lúc nào cậu còn không biết!”
Nghe Lương Tĩnh nói vậy, Hạ Lỵ Lỵ như rơi vào hầm băng.
Đời sống tình dục hỗn loạn, nam nữ ăn sạch…
“Nếu đây là sự thật, đúng là mình phải rời khỏi cô ấy…”
Thấy Hạ Lỵ Lỵ có vẻ đã thông não, rốt cuộc Lương Tĩnh cũng yên tâm một chút.
“Hạ Lỵ Lỵ, cậu biết Phòng Hướng theo đuổi cậu thế nào không? Cậu nói hai người là yêu thích lẫn nhau, nhưng theo mình thấy, cậu chỉ mê luyến sự ân cần, dịu dàng Phòng Hướng dành cho cậu lúc đó, mà đúng lúc hắn lại cần một người phụ nữ. Người như cậu, chỉ cần ai dành cho cậu một chút quan tâm là cậu liền móc tim móc phổi cho người ta rồi.”
Nói đến đây, Lương Tĩnh thở dài, “Thẩm Na Lệ không thích hợp để làm bạn đâu, cậu hiểu không? Mình nói nghiêm túc, nếu như cậu vẫn tiếp tục qua lại với Thẩm Na Lệ, mình sẽ tuyệt giao với cậu.”
“Cậu nói gì vậy, Lương Tĩnh!” Hạ Lỵ Lỵ thật sự hoảng hốt, “Cậu nói thì mình sẽ nghe mà, đừng nói tuyệt giao như vậy chứ!”
Lương Tĩnh nghiêm túc nhìn Hạ Lỵ Lỵ: “Lời mình nói đều là lời thật từ đáy lòng, cậu với cô ta không phải người của cùng một thế giới, loại đàn bà này mình nhìn thấy còn phải tránh đi. Bây giờ cậu nói ở nhờ nhà cô ta hai tuần thì cứ ở hai tuần, đợi đến khi tìm được chỗ mới rồi thì nhanh chóng dọn đi đi! Người đáng để kết bạn còn nhiều lắm, không có người như cô ta cũng không thiếu đâu.”
Ôm một bụng khó chịu về đến nhà, Hạ Lỵ Lỵ mở đèn, cả căn hộ lập tức sáng lên.
Căn hộ cao cấp, xe thể thao phiên bản giới hạn đậu dưới kia, còn có đủ loại quần áo, túi xách xa xỉ, tất cả đều là do đàn ông cho sao?
Hạ Lỵ Lỵ nhìn xung quanh một lúc rồi mới xắn tay áo lên, bắt đầu làm bữa tối trong căn bếp mới toanh.
Dù có nhiều nghi vấn hơn nữa thì cũng phải ăn no rồi mới tính được.
Sau khi làm xong hai món mặn cùng một món canh, Thẩm Na Lệ trở về. Cô nghe thấy mùi thơm của thức ăn, nhịn không được nói: “Nhờ phúc của cậu mà dạo gần đây mình mới ngửi được hương vị bữa cơm gia đình! Hạ Lỵ Lỵ, cậu là nàng tiên ốc sao*?”
(*Câu chuyện cổ tích về cô tiên trong vỏ ốc hiện ra để nấu cơm cho bà lão sống cô độc.)
Hạ Lỵ Lỵ đã xới cơm xong, thúc giục: “Nhanh đi rửa tay ăn cơm!”
Thẩm Na Lệ nhịn không được ôm lấy Hạ Lỵ Lỵ hôn một cái, “Hạ Lỵ Lỵ, cậu thật là tốt!”
Hạ Lỵ Lỵ có chút sửng sốt.
Cô chưa bao giờ cảm thấy chuyện nấu ăn có gì tốt, sở dĩ cô nấu cơm là vì mẹ dạy, để cô có thể nấu cho em trai ăn khi cha mẹ quá bận rộn. Nhưng dù là như vậy, mẹ cô cũng chưa từng khen lấy một câu, cha cô thì càng cảm thấy đó là chuyện đương nhiên. Còn nếu như cô không chịu làm, cha cô sẽ bảo mẹ phạt cô.
Con gái thì nên làm việc nhà.
Phải làm mọi thứ cho em trai, đó là chuyện đương nhiên.
Tại sao chứ?
Sau đó, khi Phòng Hướng trở thành bạn trai của cô, có một thời gian dài cô bị trầm cảm và phải đến gặp bác sĩ tâm lý. Lúc này cô mới phát hiện ra, Phòng Hướng và cha cô chẳng khác gì nhau.
Ích kỷ, tham hư vinh, nóng tính, gia trưởng.
Nhưng Phòng Hướng đã cho cô ấm áp và sự che chở, thế nên cô khó lòng buông Phòng Hướng. Mãi cho đến khi Thẩm Na Lệ đá một cước vào mối quan hệ giữa cô và Phòng Hướng, Phòng Hướng nhân cơ hội đó chia tay, tìm một cô bạn gái trẻ trung hơn.
Hạ Lỵ Lỵ tỉnh, hoàn toàn thức tỉnh.
Nhưng bây giờ, cô lại cảm thấy… có chút vui vẻ?
Hạ Lỵ Lỵ quay đầu, đúng lúc tầm mắt chạm vào đôi môi màu lá phong đỏ mọng của Thẩm Na Lệ, nhớ đến một hôm nào đó, trên mặt mình cũng có dấu son màu sắc hệt như vậy, trái tim đột nhiên hẫng một nhịp đập, cô vội vàng nghiêng đầu tránh né, “Hôn bậy bạ gì đó! Mình đi thay quần áo, cậu cứ ăn trước đi.”
Chạy vào phòng, Hạ Lỵ Lỵ vỗ vỗ lên mặt mình, sau khi thay xong quần áo đi ra ngoài, cô không khỏi cười thầm khi nhìn thấy Thẩm Na Lệ ăn đến hai má căng phồng.
Dù sao thì cứ sống qua hai tuần này đã.
Trong bữa ăn, Thẩm Na Lệ hỏi Hạ Lỵ Lỵ về việc thuê nhà.
Hạ Lỵ Lỵ thở dài, “Chờ ăn cơm xong mình sẽ đi xem nhà với người môi giới, không còn cách nào, thời gian có hạn.”
Thẩm Na Lệ ăn một miệng cơm đầy, trước mặt Hạ Lỵ Lỵ hoàn toàn không để ý tới hình tượng thục nữ: “Có muốn mình lái xe đưa cậu đi không?”
“Không cần, ở đó có tàu điện ngầm, đến nhanh lắm.” Hạ Lỵ Lỵ liếc nhìn điện thoại, “Cũng sắp đến giờ rồi, cậu cứ từ từ ăn, mình phải ăn nhanh còn đi.”
Thẩm Na Lệ nghe xong, ngược lại tăng tốc độ ăn cơm, “Không sao, tối nay mình rảnh lắm.”
Thế là, người môi giới vẻ mặt cứng đờ ngồi trên ghế sau xe thể thao của Thẩm Na Lệ.
“Hạ tiểu thư, người bạn này của cô… thật có lòng!” Người môi giới tranh thủ đưa danh thiếp của mình, “Đây là danh thiếp của tôi, mong bạn của Hạ tiểu thư vui lòng nhận lấy.”
Thẩm Na Lệ cười cười: “Tôi lái xe nên không tiện cầm, cũng không có gì, tôi chỉ giúp chút việc vặt mà thôi.”
Người môi giới có chút chán nản, những tưởng có thể nhân cơ hội này làm quen với bạch phú mỹ lái xe sang chứ.
Sau khi xem vài căn nhà, Hạ Lỵ Lỵ không tỏ thái độ gì, nhưng thật ra không hài lòng cho lắm, dường như Thẩm Na Lệ nhận thấy điều đó nên đề xuất đi về sớm.
Vừa trở lại chung cư, Hạ Lỵ Lỵ cũng không rảnh rỗi, lao vào lau bàn, rửa chén.
“Mình thấy cậu có vẻ không thích lắm?” Thẩm Na Lệ hỏi.
Hạ Lỵ Lỵ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Mình muốn tìm một tiểu khu khép kín, nhưng người môi giới nói tầm giá mình đưa ra chỉ có thể tìm những tiểu khu mở thôi, có lẽ mình nên hạ thấp yêu cầu.
Thẩm Na Lệ xem TV, không nói gì, hay nên nói rằng cô không muốn thảo luận bất cứ điều gì về việc rời đi của Hạ Lỵ Lỵ.