Hạ Lỵ Lỵ thấy thời gian hai tuần sắp hết, cô phiền muộn vò đầu bứt tóc, lại thêm mấy hôm nay thỉnh thoảng Thẩm Na Lệ lại cho cô xem tin phụ nữ độc thân sống một mình rất dễ trở thành mục tiêu của kẻ xấu, còn cảm thán hoàn cảnh xã hội bây giờ ngày càng tồi tệ, điều này khiến Hạ Lỵ Lỵ cảm thấy áp lực và nỗi sợ vô hình.
Nhưng vào lúc này, người môi giới lại mang đến một tin không tốt không xấu.
“Cách công ty cô không xa có một toà nhà đang xây, không bán mà chuyên dùng để cho thuê, rất thích hợp cho dân văn phòng, hình như nửa năm nữa mới hoàn thành? Nó được quảng cáo là quản lý khép kín, giá cho thuê cũng trong phạm vi chấp nhận của cô, hay là cô chờ thêm một chút?”
Đương nhiên Hạ Lỵ Lỵ muốn chuyển vào dạng nhà trọ chuyên cho thuê này, thế nhưng phải chờ tới nửa năm…
Sau khi Lương Tĩnh biết được lập tức đưa ra quyết định: “Được rồi, Hạ Lỵ Lỵ, chuyển đến nhà mình đi, mình nói Đinh Hậu dọn ra ngoài ở.”
“Hả?!” Hạ Lỵ Lỵ giật mình, “Nếu mình dọn tới thật…” Có phải từ nay về sau Đinh Hậu sẽ hận chết mình không?!
Lương Tĩnh biết trong lòng Hạ Lỵ Lỵ đang nghĩ gì, cô gõ nhẹ lên trán Hạ Lỵ Lỵ: “Nghĩ nhiều quá! Anh ấy cũng có phòng riêng, còn không phải sống cùng mình khiến anh ấy phiền chết sao.”
Hạ Lỵ Lỵ nghe xong càng thêm xác định Đinh Hậu sẽ hận cô, ừm.
“Mà này, Lương Tĩnh,” Hạ Lỵ Lỵ nhìn chằm chằm đồ uống trong tay nói, “Cho dù mình dọn ra ngoài cũng sẽ không cắt đứt liên lạc với Thẩm Na Lệ.”
Lương Tĩnh ngẩn người, ngay sau đó hơi lúng túng nói: “Biết. Hôm đó mình nói nhảm thôi, chủ yếu là tức vì không thể lập tức giúp cậu, để ả thối kia đoạt công, không cam lòng.”
Hạ Lỵ Lỵ phụt cười, vỗ vai Lương Tĩnh: “Mình quý hiếm tới vậy à?”
Lương Tĩnh ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: “Nhưng thật lòng mà nói thì cậu đừng quá thân thiết với cô ả Thẩm Na Lệ này, biết không? Hai người nói chuyện xã giao là được rồi.”
“Biết rồi biết rồi,” Hạ Lỵ Lỵ không vui khẽ lườm Lương Tĩnh, “Mình có thể thân thiết với cô ấy thế nào chứ? Cô ấy là đại mỹ nhân có tiếng trong giới thời trang, mình chỉ là dân văn phòng bình thường không có tiếng tăm gì, cũng không có sở thích chung.”
Nhưng Lương Tĩnh nghe xong lại nghĩ thầm: Mình thấy dường như cậu rất quan tâm cô ta nha.
Bất kể thế nào thì Hạ Lỵ Lỵ cũng buông bỏ cảm giác luyến tiếc trong lòng, bắt đầu sắp xếp hành lý.
Thẩm Na Lệ đứng ở cửa nhìn, im lặng hồi lâu, ngược lại chỉ có mình Hạ Lỵ Lỵ nói liên tục.
“Na Lệ, mình đã làm xong cơm tối để trong tủ lạnh, cậu cứ cho vào lò vi sóng hâm nóng là ăn được.”
“Quần áo nhớ cách hai ngày giặt một lần, ban công nhà cậu không lớn, không phơi được quá nhiều quần áo.”
“Nếu cậu còn chưa thuê được người dọn vệ sinh thì cứ mua một con robot lau dọn trước, ít nhất có thể giúp cậu quét tóc.”
“Với lại…”
Thẩm Na Lệ nghe có chút khó chịu, cắt ngang lời Hạ Lỵ Lỵ: “Cậu không thể ở lại sao?”
Hạ Lỵ Lỵ khựng lại một chút rồi tiếp tục thu dọn: “Quấy rầy cậu mãi không ổn lắm, cũng không phải mình không tìm được chỗ ở.” Hạ Lỵ Lỵ không nói với Thẩm Na Lệ chuyện mình ở nhờ nhà Lương Tĩnh, cô cũng không có ý định nói, không biết tại sao cô lại có cảm giác nếu như nói ra thì Thẩm Na Lệ sẽ tức giận.
Có thể sẽ trách cô không xem cô ấy là bạn.
“Hạ Lỵ Lỵ!” Thẩm Na Lệ bắt đầu hơi nũng nịu nói, “Một mình mình ở căn hộ lớn thế này buồn lắm, cậu coi như ở chung với mình đi mà, được không? Còn có thể bớt tiền thuê nhà nha!”
Từng câu từng lời của Thẩm Na Lệ đều rót vào tâm khảm Hạ Lỵ Lỵ, nhưng Hạ Lỵ Lỵ vẫn cưỡng lại cám dỗ cùng điều kiện sống tốt đẹp ở đây, mỉm cười nhã nhặn từ chối: “Mình không thể quá ỷ lại cậu! Huống hồ không phải chúng ta không bao giờ gặp lại, cắt đứt liên hệ.”
Thấy Hạ Lỵ Lỵ hoàn toàn không bị lay động, Thẩm Na Lệ cố nén sự nôn nóng, tiếp tục mỉm cười: “Cậu không thích ở đây sao?”
Hạ Lỵ Lỵ hơi bất đắc dĩ khi bị Thẩm Na Lệ hỏi: “Na Lệ, thật sự không phải mình không thích ở đây nên mới dọn ra ngoài, mình chỉ là…”
Chỉ là muốn giữ một khoảng cách nhất định với cậu, Hạ Lỵ Lỵ nghĩ thầm.
Dường như cô phát hiện mình… có một cảm giác rất khác với Thẩm Na Lệ.
Nếu như cứ tiếp tục phát triển, còn Thẩm Na Lệ chỉ xem cô như bạn bè bình thường…
Cô sợ mình sẽ không tiếp nhận được.
Nhưng điều này cô không thể nói ra khỏi miệng, chỉ có thể bâng quơ nói: “Hình như mình đã thích một người.”
Thẩm Na Lệ nghe xong, suy nghĩ bị đóng băng.
Hạ Lỵ Lỵ nói ngắt quãng: “Mình cảm giác có vẻ anh ấy cũng thích mình nên muốn thử phát triển với anh ấy, nếu thuận lợi sẽ… bắt đầu sống chung.”
Thẩm Na Lệ ừm một tiếng, không trả lời.
Hạ Lỵ Lỵ cảm thấy cái cớ mình đưa ra rất tệ, tệ đến không ra gì, nhưng nếu không nói như vậy thì cô sẽ không có lý do chính đáng để dọn đi, còn có thể bị Thẩm Na Lệ giữ lại.
Tưởng tượng đến cảnh đó, giọng nói của Hạ Lỵ Lỵ trở nên bất đắc dĩ: “Xin lỗi nha, nói nguyên nhân với cậu trễ như vậy.”
Thẩm Na Lệ đột nhiên nở nụ cười, ngược lại nhiệt tình giúp Hạ Lỵ Lỵ xách hành lý: “Đây là chuyện tốt nha! Chúc mừng chúc mừng, xem ra cậu sắp thoát khỏi kiếp sống độc thân rồi chăng?”
Hạ Lỵ Lỵ hơi giật mình vì sự nhiệt tình đột ngột của Thẩm Na Lệ, nhưng cô ra vẻ trấn tĩnh nói: “Có lẽ vậy. Đúng rồi, mình xem tin giải trí, mọi người đều nói cậu có bạn trai, là phú nhị đại kia sao?”
Nụ cười của Thẩm Na Lệ đẹp vô cùng: “Sao có thể tin được tin tức của giới giải trí chứ, mình chỉ tình cờ làm việc trong công ty của cha anh ta thôi. Người cha giàu có của anh ta đã sớm tìm cho anh ta một cô gái môn đăng hộ đối, chẳng qua gia thế ông bà của cô gái kia có vẻ rất mạnh nên báo chí mới không dám viết thôi.”
“À, ra vậy, quả là giàu sang sánh cùng phú quý.”
Hai người có vẻ như tâm sự thân mật nhưng thật ra ai nấy đều có tâm tư riêng, cuối cùng, dưới sự từ chối uyển chuyển của Hạ Lỵ Lỵ, Thẩm Na Lệ từ bỏ ý định lái xe mà đưa cô đến ga tàu điện, sau đó dõi mắt nhìn theo bóng lưng cô biến mất tại bậc thang cuốn tự động cuối cùng.
Nét cười của Thẩm Na Lệ nhanh chóng sụp đổ.
Cô biết Hạ Lỵ Lỵ đang nói dối.
Thẩm Na Lệ không có tài năng nào khác ngoài việc nhìn người rất chuẩn, bởi vậy cô có thể tìm được không ít đường sáng và lối tắt cho sự nghiệp của mình, bản thân cô mới có thể hoà nhập vào giới thời trang với tư cách là chuyên viên trang điểm cao cấp giống như cá gặp nước.
Cho nên chút mánh khoé này của Hạ Lỵ Lỵ, cô vừa liếc qua đã thấu.
Chỉ là, tại sao cô ấy lại không muốn nói? Chẳng lẽ, cô ấy muốn tìm đàn ông…
Nghĩ tới đây, Thẩm Na Lệ cảm thấy hơi khó thở.
Đàn ông có gì tốt, mình… không tốt sao?
Nhận ra suy nghĩ này của mình, Thẩm Na Lệ hơi sửng sốt.
Cuối cùng cô lắc đầu, xoay người nhanh chóng rời đi.
Hạ Lỵ Lỵ hết sức quen thuộc với nhà Lương Tĩnh, lúc này Lương Tĩnh còn đang bận trong xưởng, cô móc ra chìa khoá Lương Tĩnh đã chuẩn bị trước cho mình, đẩy cửa vào.
Cô quen thuộc đi vào phòng để quần áo, treo quần áo mình lên, sau đó mới trải đệm chăn lên sàn phòng ngủ của Lương Tĩnh.
Xong xuôi mọi việc, Hạ Lỵ Lỵ gửi tin nhắn cho Lương Tĩnh, thở dài.
Đột nhiên Hạ Lỵ Lỵ nhớ ra chuyện gì, cô chạy tới phòng để quần áo, lật xem hành lý của mình nhưng không tìm được gì.
Không phải là… để quên ở nhà Thẩm Na Lệ chứ? Hạ Lỵ Lỵ nghĩ.
Mà lúc này Thẩm Na Lệ đã trở lại chung cư, hai tiếng nữa cô phải đi làm, lần này cô nhận lời phỏng vấn trong phòng livestream, cô phải tiếp tục làm chuyên viên trang điểm Thẩm Nellie trắng trẻo, xinh đẹp, thân thiện trong mắt mọi người, đồng thời quảng cáo cho đội ngũ làm đẹp của công ty, nhưng dường như cô không có tâm trạng trang điểm cho mình, thay vào đó, cô đẩy cửa phòng Hạ Lỵ Lỵ ở, nằm trên giường Hạ Lỵ Lỵ từng ngủ.
Trên chăn còn lưu lại mùi vị của Hạ Lỵ Lỵ, là hương xà phòng dễ chịu. Đây không phải nước hoa mà là mùi thơm từ cơ thể sạch sẽ sau khi tắm, cô rất thích.
Thẩm Na Lệ nhắm mắt cảm nhận, đột nhiên, cô cảm thấy mũi chân mình đá trúng thứ gì đó trên sàn nhà.
Cô nhặt lên xem và thấy đó là một cuốn sách tranh, cuốn sách tranh đã cũ, tên là “Hộp màu vẽ”.
Ma xui quỷ khiến Thẩm Na Lệ giở ra xem.
“Đông Đông có một màu vẽ màu trắng rất đẹp, cậu ta rất thích những ô nhỏ được sắp xếp chỉnh tề trên hộp màu vẽ kia.
Đông Đông không thích vẽ vời, cũng không nỡ cho màu vào, cậu ta dùng nó để đựng những viên đá nhỏ xinh đẹp mình thu thập được mỗi ngày.
Từng viên có kích thước vừa phải được đặt trong từng ô vuông, rất đáng yêu.
Nhưng một ngày nọ, hộp màu vẽ của Đông Đông bị em trai lấy đi, em trai đổ hết toàn bộ đá trong đó vào thùng rác, sau đó lại cho rất nhiều thuốc màu vào.
Chỉ phút chốc, hộp màu vẽ bị nhuộm đầy màu sắc, những màu này trộn lẫn với nhau không phải rực rỡ, cũng không phải tươi đẹp, mà biến thành sắc thái bẩn thỉu.
Đông Đông rửa chiếc hộp rất lâu nhưng rốt cuộc hộp màu vẽ vẫn không thể trở về dáng vẻ trắng tinh tươm ban đầu.
Đông Đông đau lòng khóc.”
Thẩm Na Lệ nhìn bức tranh phóng to gương mặt Đông Đông, đôi mắt đen nhánh thấm đẫm nước mắt, cô phát hiện mình cũng đang lặng lẽ rơi lệ.
Cô cảm giác mình chính là hộp màu vẽ bị nhuộm bẩn kia.
Thẩm Na Lệ không dám xem tiếp, cô đóng tập sách lại, lúc này cô chợt nhận ra chữ ký tác giả của cuốn sách, ấy thế mà lại là Hạ Lỵ Lỵ.