Hôm sau, Hạ Lỵ Lỵ lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Na Lệ.
“Na Lệ, hình như mình để quên một cuốn sách ở nhà cậu…”
Thẩm Na Lệ vừa dùng bả vai kẹp điện thoại vừa trang điểm cho ngôi sao nam Chiêm Trừng sắp xuất hiện trong một gameshow nào đó: “Ừ mình biết, ngại quá, bây giờ mình đang bận, xong việc mình sẽ gọi lại.”
Ngôi sao Chiêm Trừng nhìn mình trong gương, lo lắng hỏi: “Chị Nellie, lớp trang điểm của em có bị bong không? Lần này đạo diễn sắp xếp rất nhiều tiết mục vận động.”
Thẩm Na Lệ ấn bả vai Chiêm Trừng trấn an: “Kĩ thuật của chị cậu còn không tin sao? Có lần nào chị làm hỏng lớp trang điểm của cậu không?”
“Aizz, dạo này em hay lo lắm,” Chiêm Trừng không dám động đậy, sợ ảnh hưởng hiệu ứng trang điểm, chỉ có thể giữ yên đầu nói chuyện, “Bây giờ vất vả lắm em mới nổi tiếng, lại không còn trẻ, em rất sợ khán giả nói mặt em có nếp nhăn.”
“Cậu còn chưa đến ba mươi tuổi,” Thẩm Na Lệ tức cười, “Chị thấy làn da của cậu đang trong trạng thái tốt, dáng người cũng đẹp hơn trước, xem ra bình thường đều có kế hoạch tập luyện và ăn kiêng để điều chỉnh cơ cấu dinh dưỡng nhỉ?”
Chiêm Trừng lại có vẻ hơi giận nói: “Nhưng mà khách mời cùng em trong chương trình này mới chừng hai mươi đã nổi, chẳng phải chỉ đóng phim truyền hình thôi sao? Chẳng có chút kĩ năng diễn xuất nào, chỉ biết trợn mắt.”
Thẩm Na Lệ đã trang điểm cho Chiêm Trừng từ lúc cậu ta còn chưa nổi tiếng. Thời điểm cậu ta chưa nổi, ekip chương trình chèn ép cậu ta, không bố trí chuyên gia trang điểm cho cậu ta, thậm chí còn bắt cậu ta để cho thợ trang điểm mới vào nghề luyện tập, có thể tưởng tượng hiệu quả trang điểm và hiệu ứng lên sóng tệ hại tới mức nào.
Khi đó Thẩm Na Lệ quan sát một thời gian, nhận định cậu ta có thể nổi tiếng, chỉ là thiếu đi chút lực bẩy, thế là lấy tâm lý đánh cược gánh thêm việc trang điểm cho cậu ta. Không ngờ tại tiết mục nào đó, vì Chiêm Trừng trang điểm quá xuất sắc đã làm dấy lên một cuộc bàn tán sôi nổi trên mạng, sau nữa thì nữ thần may mắn đã thật sự cho ngôi sao nam này một cơ hội nổi tiếng.
Chiêm Trừng là người biết đền ân đáp nghĩa, đối xử với Thẩm Na Lệ vô cùng tốt, sau khi nổi tiếng vẫn tìm đến Thẩm Na Lệ trang điểm, đôi khi còn đưa theo cô đến chương trình để cô lộ diện, cũng vì vậy mà danh tiếng Thẩm Na Lệ tăng lên không ít, chuyện này khiến rất nhiều người đỏ mắt.
Nhưng bây giờ Chiêm Trừng lại có một đối thủ đáng gờm, Thẩm Na Lệ biết, chính là Quách Khê chỉ đóng một bộ phim truyền hình lập tức nổi tiếng kia, còn bị đồn ra scandal đồng tính với Tiết Diễm.
Quách Khê này có màn ra mắt và hình tượng giống hệt Chiêm Trừng, lại còn âm thầm cướp rất nhiều tài nguyên của Chiêm Trừng, fans của hai người cũng thường xuyên đấu võ mồm với nhau.
Nhưng Thẩm Na Lệ cũng biết Quách Khê quả thật có quan hệ với Tiết Diễm, không chỉ một lần. Có một thời gian Tiết Diễm rất chiều chuộng y, muốn gì được đó, nhưng không biết tại sao sau đó lại lạnh nhạt.
Thẩm Na Lệ cũng không thấy lạ. Theo hiểu biết của cô về Tiết Diễm, đối với ai Tiết Diễm cũng nóng lạnh thất thường, lúc vui sẽ tiêu tiền như nước, khi không vui, hoặc là phớt lờ, hoặc là tìm người gây khó dễ.
Thẩm Na Lệ từng nghĩ tới chuyện tiếp cận những “cây đại thụ” khác, nhưng trên phương diện này Tiết Diễm lại siết rất chặt khiến cô không dám càn rỡ, bây giờ cô cũng chẳng muốn. Còn nữa, không phải ai cũng có cái nhìn và thái độ bình thường đối với vấn đề tự thân của cô.
Vấn đề của cô, là đặc điểm của cô, cũng là điểm trí mạng.
Trang điểm cho Chiêm Trừng xong, cậu ta yên tâm lên chương trình, còn Thẩm Na Lệ ngồi lại phòng nghỉ, đọc tin nhắn Hạ Lỵ Lỵ gửi cho mình.
“Không cần gọi lại, có rảnh thì trả lời tin nhắn. Mình để quên một quyển sách ở nhà cậu, định có thời gian sẽ qua lấy, không biết lúc nào cậu rảnh.”
Cơ hội tốt như vậy sao lại bỏ qua, Thẩm Na Lệ nhanh chóng trả lời.
“Buổi tối mình không rảnh, hay là buổi trưa ra ngoài ăn cơm đi.”
Không ngờ Hạ Lỵ Lỵ trả lời rất nhanh.
“Đi đâu ăn?”
“Dẫn cậu đi ăn món ngon của Nhật, quán Fujiwara, mình mời nha.”
“Ha ha, được!”
Không ngờ cuộc hẹn lại diễn ra suôn sẻ như vậy, Thẩm Na Lệ thầm reo hò trong lòng.
Hạ Lỵ Lỵ cũng rất vui, cuối cùng cô có thể khôi phục trạng thái trước khi sống cùng Thẩm Na Lệ, giống như Lương Tĩnh nói, ăn uống trò chuyện vui vẻ không phải rất tốt sao?
Khi Hạ Lỵ Lỵ đang nhìn điện thoại mỉm cười thì Từ Đông Phong bước tới gần.
“Chị Hạ, trưa nay có rảnh không?”
Hạ Lỵ Lỵ nhìn điện thoại trả lời: “Trưa nay hẹn bạn ăn cơm, sao vậy?”
Từ Đông Phong hơi thất vọng nhưng vẫn cười nói: “Không có gì, chỉ định mời chị ăn cơm thôi.”
“Hả? Sao lại mời tôi ăn cơm?” Hạ Lỵ Lỵ ngẩn ra.
Từ Đông Phong do dự một lúc: “Dù sao trong thời gian này chị Hạ cũng giúp đỡ em rất nhiều, em phải thể hiện một chút mới được.”
Hạ Lỵ Lỵ hờ hững xua tay: “Không cần đâu, cảm ơn ý tốt của cậu, tôi xin nhận! Tôi chỉ làm theo chỉ thị của quản lý giúp cậu nhanh chóng làm quen với công việc mà thôi, hẳn là cậu nên mời quản lý ăn cơm mới đúng.”
Từ Đông Phong nhận ra ngày thường Hạ Lỵ Lỵ lẻ loi cô độc nhưng không ngờ lại là người khôn khéo, cậu ta bất đắc dĩ cười nói: “Vậy cũng được, nghe theo chị Hạ.”
Thế là Từ Đông Phong thật sự mời quản lý bộ phận ăn cơm. Quản lý cảm thấy hiếm có người hiểu chuyện như Từ Đông Phong, thái độ với Từ Đông Phong cũng nhiệt tình hơn, còn nói thêm vài câu, bầu không khí ăn cơm giữa hai người vô cùng thoải mái.
Dùng bữa xong, hai người từ quán ăn đi bộ về công ty, trùng hợp gặp Hạ Lỵ Lỵ và Thẩm Na Lệ cũng vừa ăn xong định ra khỏi quán.
Hạ Lỵ Lỵ nhìn thấy Từ Đông Phong và quản lý bộ phận nên lên tiếng chào hỏi trước, Thẩm Na Lệ thì khẽ gật đầu.
Quản lý vừa nhìn thấy Thẩm Na Lệ thì sự ân cần kẻ cả vừa rồi lập tức biến mất, thay vào đó biến hình thành fangirl, vòng tới vòng lui quanh người Thẩm Na Lệ.
Tất nhiên Thẩm Na Lệ sẽ thể hiện hình ảnh dịu dàng mà cô thường tạo ra trước mắt người khác, trò chuyện vui vẻ cùng quản lý bộ phận của Hạ Lỵ Lỵ.
Hạ Lỵ Lỵ và Từ Đông Phong sánh vai nhau đi phía sau.
“Chị Hạ, chị và cô Thẩm Nellie đây là bạn bè à?” Từ Đông Phong hỏi.
Hạ Lỵ Lỵ gật đầu: “Xem như thế đi.”
Nhưng Từ Đông Phong cứ cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì từ khoảnh khắc cậu ta nhìn thấy Hạ Lỵ Lỵ và Thẩm Na Lệ nói cười dạo bước cùng nhau, cậu ta đã cảm thấy bầu không khí giữa Hạ Lỵ Lỵ và người phụ nữ cao gầy, xinh đẹp này có chút kì lạ.
“Tiểu Từ, đang nghĩ gì vậy?” Hạ Lỵ Lỵ thúc giục Từ Đông Phong đang ngây ra, “Tới cổng rồi.”
Từ Đông Phong lấy thẻ nhân viên để quẹt vào cổng, cậu ta vô thức tìm kiếm bóng dáng Thẩm Na Lệ, không ngờ Thẩm Na Lệ lại đứng phía sau cách họ không xa, quản lý bộ phận vẫn nói chuyện với Thẩm Na Lệ như trước, nhưng ánh mắt Thẩm Na Lệ lại hướng về phía họ, chính xác mà nói là về phía Hạ Lỵ Lỵ.
Sau đó, Từ Đông Phong nhìn thấy ánh mắt Thẩm Na Lệ lướt qua mình.
Từ Đông Phong nhanh chóng thu hồi ánh mắt tò mò, quay đầu, theo Hạ Lỵ Lỵ đi vào thang máy.
Quản lý bộ phận của Hạ Lỵ Lỵ tiếp tục nói: “Cô Nellie, tôi có cháu gái tháng sau sẽ kết hôn, không biết có thể vinh hạnh mời cô tham dự không?”
Có một số việc không cần nói cũng biết, Thẩm Na Lệ cười lịch sự đáp lại: “Vậy thì chúc mừng cháu gái ngài, hay là thế này, tôi sẽ nói đồ đệ tôi thay tôi tham dự, tháng sau tôi thật sự bận quá, lỡ như không thể phân thân thì đúng là mất hứng.
“Không sao không sao, cháu gái tôi là fan của cô, tôi chỉ thay nó hỏi thử xem, nếu cô không đến được cũng không sao.”
Thẩm Na Lệ tiếp tục cười, nhưng trong lòng đã trợn trắng mắt. Nếu ông ta không phải là cấp trên của Hạ Lỵ Lỵ, nếu không phải vì để ý đến quan hệ nơi làm việc của Hạ Lỵ Lỵ thì lúc nãy cô đã sớm tìm lý do bỏ đi rồi.
Nhưng đồng nghiệp của Hạ Lỵ Lỵ vừa rồi, nhìn có chút chướng mắt. Thẩm Na Lệ thầm nghĩ.