Đến tối, Hạ Lỵ Lỵ không về nhà Lương Tĩnh ngay mà đến thư viện thành phố đọc sách. Vì mải lo dự án trong thời gian trước nên cô đã chậm tiến độ học rất nhiều.
Dù sao cũng đã bỏ tiền đăng ký nên lại càng để tâm.
Không biết từ lúc nào, Thẩm Na Lệ gửi tới một tin nhắn cho cô.
“Hôm nay đi cùng cậu và quản lý bộ phận là đồng nghiệp mới hả? Cảm thấy rất lạ mặt!”
Hạ Lỵ Lỵ nhìn lướt qua, định đọc sách một lúc rồi mới trả lời, nhưng không ngờ Thẩm Na Lệ lại tỏ ra rất kích động, gửi tới rất nhiều tin nhắn.
“Hạ Lỵ Lỵ, Hạ Lỵ Lỵ?”
“Đang bận sao?”
“Đang làm gì đó?”
“Có phải đang hẹn hò với ai không?”
Hạ Lỵ Lỵ không chịu nổi nữa nên đành trả lời tin nhắn.
“Mình đang hẹn hò với sách luyện thi đây, không phải nói tối nay cậu không rảnh sao?”
Thẩm Na Lệ trả lời rất nhanh.
“Chỉ là một cuộc họp nhất định phải có mặt tại công ty thôi.”
Hạ Lỵ Lỵ hiểu, nhưng cô vẫn trả lời tin nhắn.
“Không nói chuyện nữa, mình đọc sách tiếp đây.”
“Mình định chuồn đi, cậu đang ở đâu vậy?”
Hạ Lỵ Lỵ cười khúc khích, gửi địa chỉ cho cô ấy.
Chừng nửa tiếng sau, Thẩm Na Lệ như nữ thần giáng lâm ở thư viện nồng đượm hơi thở sách vở này, rất nhiều người lặng lẽ đưa mắt nhìn cô ấy, thậm chí, dường như có người còn nhận ra cô ấy.
Cô ấy giẫm lên giày cao gót, ưu nhã ngồi xuống bên cạnh Hạ Lỵ Lỵ. Hạ Lỵ Lỵ đặt sách xuống, nhìn cô ấy.
“Cậu ăn mặc thế này người ta sẽ tưởng cậu đến đây để trình diễn thời trang.”
“Không phải nó đẹp lắm sao? Mình thích mặc đẹp,” Thẩm Na Lệ lật xem sách của Hạ Lỵ Lỵ, “Những thứ này đều phải học thuộc hết à?”
Hạ Lỵ Lỵ vừa ghi chép vừa nói: “Nghe giáo viên nói không cần phải thuộc nhưng nhất định phải đọc thật nhiều, giáo viên sẽ bí mật gửi cho bọn mình sách ôn luyện một tuần trước kì kiểm tra.
“Ồ, đào tạo trực tuyến phải không?”
“Đúng đó, thuận tiện lắm.”
Thẩm Na Lệ ghé vào một bên nhìn Hạ Lỵ Lỵ, nhìn một hồi, cô nhận ra Hạ Lỵ Lỵ đóng sách lại.
“Sao không đọc nữa.”
Hạ Lỵ Lỵ lườm Thẩm Na Lệ: “Có cậu ở đây mình không cách nào tập trung học! Quên đi, không học nữa.”
Thẩm Na Lệ cười đắc ý: “Không phải cậu muốn đến nhà mình lấy sách sao? Bây giờ đi thôi.”
Hạ Lỵ Lỵ hơi sững lại rồi đột nhiên nói: “Không, chẳng bằng tặng cho cậu đi.”
“Tại sao? Không cần nữa à?” Thẩm Na Lệ không hiểu.
Hạ Lỵ Lỵ lắc đầu, sau đó vươn vai: “Cậu giúp mình nhiều như vậy mà mình chưa tặng cậu gì cả, cuốn sách tranh kia là do mình vẽ khi còn học Đại học, sau đó được nhà xuất bản mua bản quyền xuất bản, dù không đáng tiền nhưng có thể xem như tác phẩm tâm huyết của mình, mong cậu không chê.”
Thẩm Na Lệ im lặng một lúc rồi nói: “Mình thấy cuốn sách này được giữ gìn rất cẩn thận, có vẻ cậu quý lắm phải không?”
“Cho nên mình mới tặng cậu đó,” Hạ Lỵ Lỵ mỉm cười rồi bắt đầu thu dọn ba lô, “Chỉ là truyện trong đó viết cho thiếu nhi, sợ cậu đọc sẽ thấy chán.”
“Không có nha.”
Thẩm Na Lệ nhẹ nhàng nói: “Cậu viết truyện này rất hay, mình thích lắm.”
Động tác thu dọn ba lô của Hạ Lỵ Lỵ hơi khựng lại, bởi cô cảm giác nhịp tim bỗng chốc đập mạnh hơn.
Thẩm Na Lệ luôn ở những nơi lạ lùng… khiến tim cô đập dồn dập.
Lúc này, có mấy học sinh mặc đồng phục cấp ba cầm sổ tiến tới gần Thẩm Na Lệ, sau khi phát hiện, Hạ Lỵ Lỵ tăng nhanh tốc độ thu dọn rồi vội vàng kéo Thẩm Na Lệ đi. Lúc này Thẩm Na Lệ ngoan ngoãn cực kì đúng lúc, mặc Hạ Lỵ Lỵ kéo lấy.
Ra khỏi thư viện, Hạ Lỵ Lỵ buông Thẩm Na Lệ ra, Thẩm Na Lệ cảm giác cổ tay mình trống rỗng.
“Mình về nhà đây, bye!”
Hạ Lỵ Lỵ đang định đi, đột nhiên cổ tay cô bị Thẩm Na Lệ nắm lấy.
“Mình đưa cậu về!”
Hạ Lỵ Lỵ vừa định đồng ý lại đột nhiên nhớ ra mình đang giấu giếm Thẩm Na Lệ chuyện ở tại nhà Lương Tĩnh.
“Không, không cần đâu, mình tự về được rồi.”
Thẩm Na Lệ nhận thấy dường như Hạ Lỵ Lỵ đang che giấu gì đó, cô nói tiếp: “Không sao, mình đưa cậu.”
“Thật sự không cần!” Hạ Lỵ Lỵ cảm thấy trán mình bắt đầu toát mồ hôi lạnh, cô rất ghét nói dối, bởi vì một khi nói dối thì sau đó phải không ngừng che đậy cho đến khi lời nói dối bị vạch trần, nhưng bây giờ cô không còn cách nào khác, “À thì, mình hẹn người mình thích về nhà uống rượu, cho nên, ừm…”
“Ồ?” Thẩm Na Lệ đột nhiên tới gần Hạ Lỵ Lỵ, Hạ Lỵ Lỵ buộc lòng phải lùi lại mấy bước, “Cho nên thế nào?”
Hạ Lỵ Lỵ không nói lời nào, hiện tại cô chỉ có thể đỏ mặt.
Thẩm Na Lệ âm thầm thở dài, cô lấy từ túi xách ra một thứ ném cho Hạ Lỵ Lỵ: “Sợ cậu không nhớ, nhất định phải có biện pháp an toàn.”
Sau khi nhìn rõ bao cao su trong tay, mặt Hạ Lỵ Lỵ càng thêm đỏ.
“Na Lệ, lúc nào cậu cũng mang theo thứ này à…”
“Thứ này thì sao, dù gì mình cũng là phụ nữ hiện đại, không có phức cảm trinh tiết,” Thẩm Na Lệ vỗ vỗ Hạ Lỵ Lỵ, “Tận hưởng đi, mình đi đây.”
Hạ Lỵ Lỵ nhìn bóng lưng Thẩm Na Lệ rời đi, lòng chợt hoang vắng.
Cô cảm thấy mình chính là đồ đần.
Thẩm Na Lệ sao lại không nghĩ về bản thân như thế chứ? Nhưng cô cũng không có tư cách yêu cầu Hạ Lỵ Lỵ bất cứ điều gì, dẫu biết rằng Hạ Lỵ Lỵ đang nói dối.
Cảm giác này, thật chua xót.
…
Buổi tối, sau khi tắm rửa xong, Thẩm Na Lệ ngồi trên giường cầm lấy cuốn sách tranh Hạ Lỵ Lỵ tặng cho mình, chẳng hiểu sao lại không dám đọc câu chuyện phía sau, cô hơi sợ.
Sợ Đông Đông trong truyện cuối cùng sẽ vứt bỏ hộp màu vẽ bị màu sắc nhuộm bẩn kia.
Lúc này chuông cửa vang lên, sau khi cất kĩ sách, Thẩm Na Lệ nhìn chuông cửa màn hình, hoá ra là Tiết Diễm.
Hắn đứng dựa vào cửa nhà Thẩm Na Lệ với vẻ mặt say xỉn, ra sức đập cửa.
“Sao lại đổi mật mã chứ! Tại sao lại đổi! Các người đều không thích tôi! Đều không yêu tôi!!”
Thẩm Na Lệ sợ Tiết Diễm gây chuyện nên vội vàng kéo hắn vào nhà. Tiết Diễm thừa cơ ôm lấy Thẩm Na Lệ, hôn loạn xạ.
Thẩm Na Lệ nhíu mày, kéo Tiết Diễm ra, sau đó kéo hắn tới phòng tắm, mở vòi hoa sen. Nước rơi xuống người Tiết Diễm, chỉ chốc lát sau hắn đã tỉnh rượu hơn phân nửa.
“Sao lại dùng nước xối anh,” Tiết Diễm lau khô nước trên mặt, “Không thể dùng cách nhẹ nhàng hơn à?”
Thẩm Na Lệ khoanh tay trước ngực nhìn hắn: “Tiết đại thiếu gia, nếu anh bị chụp được cảnh nửa đêm say khướt, mấy phóng viên giải trí lại phải cảm ơn phần thưởng vô tư của anh.”
“Ha ha, nếu anh nghèo mạt thì còn ai quan tâm. Đúng rồi, quần áo của anh đâu? Sao không còn ở chỗ cũ nữa?” Tiết Diễm không vui tìm kiếm trong tủ quần áo của Thẩm Na Lệ.
Thẩm Na Lệ cầm ra quần áo của Tiết Diễm từ phòng để quần áo, Tiết Diễm thuần thục cởi sạch rồi thay vào quần áo mới.
“Sao lại đổi mật mã cửa?”
Thẩm Na Lệ vô cảm nói: “Gần đây an ninh trong tiểu khu có vấn đề nên em đổi.”
Tiết Diễm không hỏi tiếp, hắn nằm lên giường Thẩm Na Lệ, không nói gì nữa.
Thẩm Na Lệ bất lực thở dài, hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Hồi lâu sau Tiết Diễm mới nói: “Dự án nghỉ dưỡng trên đảo lớn cha anh đầu tư gần đây xảy ra vấn đề.”
Thẩm Na Lệ kiên nhẫn lắng nghe, không nói gì.
“Ông ta muốn anh nhanh chóng kết hôn với người phụ nữ môn đăng hộ đối kia.”
“Tốt, chúc mừng anh.” Thẩm Na Lệ nhạt nhẽo nói.
Tiết Diễm đột nhiên nhìn về phía Thẩm Na Lệ: “Không phải em rất yêu anh sao?”
Thẩm Na Lệ cười khẽ, ngồi xuống bên cạnh Tiết Diễm, nhẹ giọng hỏi: “Anh có tin không?”
Tiết Diễm cười cười, kéo Thẩm Na Lệ vào lòng: “Em nói gì anh cũng tin.”
“Làm Tiết phu nhân nhất định rất tuyệt,” Thẩm Na Lệ khẽ gật đầu, “Nhưng cha anh sẽ đồng ý sao?”
“Cho nên, Na Lệ à,” Tiết Diễm chậm rãi nói, “Làm phẫu thuật đi. Vấn đề còn lại anh sẽ giải quyết.”
Thẩm Na Lệ mở to mắt, cô có chút phẫn nộ siết chặt nắm tay, cuối cùng lại buông ra.
“Vậy em sẽ đau khổ cả đời.”
“Vì anh, không được sao?”
Tiết Diễm nhìn Thẩm Na Lệ, Thẩm Na Lệ cũng nhìn Tiết Diễm, cuối cùng, cô mỉm cười, “Anh làm ơn cút ra ngoài.”
Tiết Diễm không ngờ Thẩm Na Lệ sẽ đột ngột nói câu này, sắc mặt hắn lập tức tối sầm lại, “Em có ý gì?”
“Chính là ý trên mặt chữ,” Thẩm Na Lệ đứng lên, cúi nhìn Tiết Diễm, “Tôi cảm thấy mình rất tốt, tại sao phải vì ý nghĩ ngu xuẩn nhất thời của anh mà đi phẫu thuật? Dù tôi có thật sự phẫu thuật thì chúng ta cũng sẽ không sống cùng nhau, cũng không thể sống cùng nhau.”
Thẩm Na Lệ nhìn thẳng vào cặp mắt ngày càng phẫn nộ của Tiết Diễm, cười nói: “Bởi vì anh không thể chống lại bất kì mệnh lệnh nào của cha mình.”
“Thẩm Na Lệ!!”
Tiết Diễm đột ngột giơ tay định tát Thẩm Na Lệ, nhưng cuối cùng hắn kìm lại, nhìn Thẩm Na Lệ với vẻ mặt phức tạp.
“Anh biến đi.”
Thẩm Na Lệ thờ ơ xoay người, đưa lưng về phía Tiết Diễm: “Sau này đừng đến nữa.”
Tiết Diễm cười khùng khục, khi đi ngang qua Thẩm Na Lệ, thấp giọng nói: “Muốn đá tôi à? Không dễ vậy đâu.”
Thẩm Na Lệ nghiêng đầu nhìn Tiết Diễm, im lặng.