Gần đây Hạ Lỵ Lỵ phát hiện Từ Đông Phong này thường xuyên lượn lờ trước mắt cô, giống như muốn quét cảm giác tồn tại. Hạ Lỵ Lỵ không phải người ngờ nghệch trong tình cảm, cô nhận ra Từ Đông Phong có tình cảm với mình, nhưng có chấp nhận hay không lại là chuyện khác.
Lương Tĩnh lại khuyến khích cô tìm hiểu nhiều hơn về Từ Đông Phong và thử tiếp xúc với cậu ta. Hạ Lỵ Lỵ có chút khó chịu.
“Mình lớn hơn cậu ta năm tuổi đó! Trong mắt mình cậu ta chỉ là một đứa em trai!”
“Em trai thì sao chứ? Bây giờ đang thịnh hành tình chị em, tình chị em cũng tốt lắm nha, đàn bà là mảnh ruộng không dễ cày hư, dễ cày hư chính là đàn ông như mấy con trâu đó, cơ thể càng trẻ trung thì càng có thể làm tốt!”
Hạ Lỵ Lỵ đẩy Lương Tĩnh xuống: “Cậu ta không phải mẫu người của mình, thật.”
“Chẳng lẽ cậu còn chờ đợi tình yêu đích thực à?” Lương Tĩnh trợn tròn mắt, “Đã bao lớn rồi mà còn tin vào tiểu thuyết ngôn tình nữa? Cậu không thấy cô đơn hả? Không muốn lúc nửa đêm có một cơ thể rắn chắc, mạnh mẽ ôm trong lòng sưởi ấm sao?”
Hạ Lỵ Lỵ tất nhiên không phải chờ chân ái đến, mà là hoàn toàn không có ham muốn tìm đàn ông, ngay cả cơ thể cũng thế, có lẽ bị bạn trai cũ Phòng Hướng làm chán ghét quá lâu, khiến cô triệt để mất đi hứng thú với đàn ông, còn tương lai thì khó nói.
Thật ra cô cũng đang chờ đợi một người đàn ông có thể nhen lửa lòng mình, thế nhưng vẫn không gặp được, chẳng lẽ là lỗi của cô sao?
Chẳng qua Hạ Lỵ Lỵ vẫn nghe lời Lương Tĩnh, bởi vậy đối mặt với lời mời ăn cơm lần thứ hai của Từ Đông Phong, Hạ Lỵ Lỵ không từ chối mà đồng ý, chuyện này khiến Từ Đông Phong thầm vui sướng hồi lâu, cũng căng thẳng hồi lâu.
Đến thứ bảy, Hạ Lỵ Lỵ chọn đại một bộ quần áo mặc vào, không ngờ Lương Tĩnh lại túm lấy cô, chọn quần áo, trang điểm, tạo kiểu cho cô.
“Nếu đi ăn cơm thì phải mặc thật đẹp để đi.”
“Mặc đẹp làm gì? Làm cho đối phương hiểu lầm sao?”
Lương Tĩnh cười thần bí: “Đã đồng ý lời mời của người ta mà còn không gọi là hiểu lầm à? Hạ Lỵ Lỵ, hạ cái giá của cậu xuống được không? Nếu hai người có cảm giác với nhau thì đừng cự tuyệt, đừng chần chừ!”
“Được được được, mình biết rồi.” Hạ Lỵ Lỵ thở dài đi ra ngoài.
Hôm nay không có tin nhắn của Thẩm Na Lệ quấy rối, có lẽ cô ấy đang bận, nhưng Hạ Lỵ Lỵ lại có chút không quen, nhưng cô vẫn giữ vững tinh thần, đi đến nơi hẹn.
Dường như Từ Đông Phong rất coi trọng cơ hội lần này, cậu ta hẹn tại một nhà hàng có những món ăn cao cấp tinh xảo, còn chọn chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ sát đất để có thể ngắm nhìn toàn cảnh thành phố về đêm.
Hạ Lỵ Lỵ thầm cảm thấy may mắn vì Từ Đông Phong gửi địa chỉ chứ không gửi tên nhà hàng, may mà Lương Tĩnh ăn diện cho cô, nếu không thì cũng không có mặt mũi bước vào.
Ngược lại là Từ Đông Phong, thời khắc nhìn thấy Hạ Lỵ Lỵ, cậu ta đã quên mất sự tồn tại của thế giới, trong mắt cậu ta chỉ có Hạ Lỵ Lỵ. Mãi đến khi Hạ Lỵ Lỵ ngồi xuống trước mặt cậu ta và khẽ mỉm cười.
“Tôi không đến trễ chứ?”
Từ Đông Phong như bừng tỉnh khỏi giấc mơ.
“Không, không có! Là, là em đến sớm.”
Hạ Lỵ Lỵ nghĩ thầm cậu có cần căng thẳng như vậy không? Chẳng lẽ là thật sự thích tôi?
Cầm lấy menu, Hạ Lỵ Lỵ hỏi: “Cậu muốn chọn trước hay để tôi chọn trước?”
“Chị, chị trước,” hai tay Từ Đông Phong như không biết đặt ở đâu, “Chị cứ gọi thoải mái.”
Đối phương đã nói như vậy, Hạ Lỵ Lỵ không khách sáo nữa.
Hai người yên lặng ăn, thi thoảng tán gẫu chuyện công việc, chỉ thế thôi đã khiến Từ Đông Phong rất thỏa mãn, cậu ta cảm thấy khoảng cách giữa mình và Hạ Lỵ Lỵ lại gần thêm một bước.
Nhưng Hạ Lỵ Lỵ lại hơi lơ đễnh, cô nhớ đến Thẩm Na Lệ, nhớ nụ cười của Thẩm Na Lệ, cô còn hứa làm túi vải cho cô ấy, nhưng hiện tại mới hoàn thành một nửa…
“Chị Hạ, chị Hạ?”
Hạ Lỵ Lỵ ngẩng đầu, nghe Từ Đông Phong nói: “Ăn cơm xong có thể cùng nhau… đi xem phim không?”
Phim? Hạ Lỵ Lỵ suy nghĩ, nhận thấy rạp chiếu phim trước mắt không có bộ phim nào mình muốn xem nên lịch sự từ chối: “Xin lỗi, trong nhà tôi có chút việc nên không thể đi xem phim.”
Dù có chút thất vọng nhưng Từ Đông Phong vẫn cảm thấy hôm nay là một ngày thật đẹp.
Mệt mỏi về đến nhà, điều đầu tiên Hạ Lỵ Lỵ đối diện là lời truy hỏi của Lương Tĩnh.
“Thế nào thế nào? Hẹn hò thuận lợi không? Sao về sớm vậy!”
Hạ Lỵ Lỵ cởi quần áo, đổi sang áo ngủ rộng rãi thoải mái: “Bằng không thì sao? Mình với cậu ta cũng không hợp nhau, lần sau sẽ không đồng ý bất kì lời mời nào của cậu ta nữa.”
Lương Tĩnh biết Hạ Lỵ Lỵ thật sự không có hứng thú với người đàn ông kia, thế là thở dài: “Đúng là chuyện tìm đàn ông này phải xem duyên phận, hay là hôm nào mình dẫn cậu đi chùa cầu duyên?”
Hạ Lỵ Lỵ không chịu nổi kiểu giục cưới như mẹ ruột của Lương Tĩnh, cô nghiêm mặt nhìn Lương Tĩnh, nhấn mạnh: “Hiện tại mình sống một mình rất tốt, không cần đàn ông.”
Lương Tĩnh có chút lo lắng nhưng không dám nói, bởi cô phát hiện mỗi lần Hạ Lỵ Lỵ đọc tin nhắn Thẩm Na Lệ gửi tới hay nhận cuộc gọi của Thẩm Na Lệ thì luôn cười rất vui vẻ, giống như… đang yêu đương vậy!
Đó rõ ràng là biểu hiện chỉ phụ nữ khi yêu mới có!
Cho nên Lương Tĩnh hơi sợ. Cô không bài xích tình yêu đồng tính, thế nhưng đối phương là Thẩm Na Lệ nha! Cô có người bạn học cũ làm trong ngành thời trang hơn mười năm đã kể rất nhiều chuyện bí mật về Thẩm Na Lệ, chẳng có bao nhiêu chuyện tốt, bao gồm cả một số nam nữ cô ta từng qua lại, thậm chí còn thu được lợi ích nhờ họ, thường xuyên tham gia những buổi tiệc tùng do con nhà giàu tổ chức quanh năm, bất cứ ai có chút hiểu biết về phương diện này đều biết đó là chuyện thế nào.
Quan hệ nam nữ phức tạp, đời sống cá nhân hỗn loạn… Lương Tĩnh vừa nghĩ tới đã thấy lo cho Hạ Lỵ Lỵ.
Sợ cuối cùng cô ấy sẽ bị tổn thương.
…
Trong một hồ bơi ngoài trời rộng lớn và sang trọng, Thẩm Na Lệ mặc bikini đen, mái tóc dài được nhuộm đen và thẳng buông xoã trên người cô như thác nước, phác hoạ ra đường cong tuyệt hảo của cô một cách thần kì.
Thẩm Na Lệ bước ra khỏi làn nước, xoay người cầm khăn tắm lau khô cơ thể và tóc, cảnh tượng tuyệt đẹp này khiến không ít nam nữ ở đây rục rịch.
Lan Mễ mặc bikini trắng nhìn thấu mỉm cười, đưa cho Thẩm Na Lệ một ly champagne.
“Đã lâu rồi không thấy em ra ngoài chơi, thế nào, đang yêu đương sao?”
“Phụ nữ chỉ có thể yêu đương thôi à?” Thẩm Na Lệ tiếp nhận champagne, uống một ngụm, “Gầy dựng sự nghiệp không được sao?”
“Sự nghiệp của em không phải là đàn ông à?” Lan Mễ sờ mặt Thẩm Na Lệ, “Phụ nữ em cũng chơi!”
Hai người quen biết nhau nhiều năm nên Thẩm Na Lệ đã quá rõ cách nói chuyện của Lan Mễ, bởi vậy cũng không để ý. Cô im lặng một lúc mới nói: “Nếu em nói em sẽ rời bỏ giới này không chơi nữa, muốn ổn định, chị có tin không?”
Lan Mễ hơi sửng sốt rồi nhanh chóng cười nói: “Tin, sao lại không tin, thế nào, gặp được tình yêu đích thực rồi hả?”
Thẩm Na Lệ hiếm khi lộ ra vẻ mặt nghiêm túc: “Em không muốn dừng lại ở quan hệ bạn bè.”
Lan Mễ ồ một tiếng, hỏi lại: “Người kia có biết chuyện của em không? Chuyện này không phải ai cũng có thể tiếp nhận.”
“Cho nên em đang sầu đây,” Thẩm Na Lệ ngồi trên ghế nằm, bắt chéo cặp chân thon dài, “Không nói thì là không thành thật, nói rồi, có lẽ cô ấy sẽ chẳng thèm để ý tới em nữa.”
Lan Mễ hơi ngạc nhiên: “Còn suy nghĩ nhiều như vậy, xem ra là em rất thích người kia? Là ai là ai, mau nói cho tôi biết! Chắc chắn không phải Tiết Diễm, đúng không?”
Thẩm Na Lệ nhìn thẳng vào Lan Mễ một lúc rồi dùng ngón tay thon dài điểm lên trán cô ấy: “Đương nhiên không nói cho chị đâu, miệng chị rộng lắm.”
Lan Mễ tức giận bĩu môi: “Gì chứ! Em đã nói tôi miệng rộng thì đừng có nói gì hết!”
Thẩm Na Lệ nằm xuống ghế, nhắm mắt lại: “Em là nghiêm túc.”
Lan Mễ biết ý của Thẩm Na Lệ, cô thở dài: “Người khác thì dễ, ai cũng chơi qua đường thôi, nhưng Tiết Diễm làm sao bây giờ? Tôi thấy hắn rất nghiêm túc với em.”
“Không, hắn không phải,” Thẩm Na Lệ khẳng định chắc nịch, “Hắn chỉ lợi dụng em để chọc tức cha mình thôi.”
Lan Mễ nghe xong lại càng bận tâm: “Tốt nhất là em đừng chọc giận Tiết Diễm, tính tình của hắn từ nhỏ đã bị người ta chiều hư rồi, nổi điên lên, ai biết sau này hắn sẽ trả thù em thế nào.”
Nhưng Thẩm Na Lệ không nghĩ vậy, bởi từ lúc cô bắt đầu với Tiết Diễm đã không phải dựa vào tình cảm, mà là dựa vào thể xác, dựa vào hiếu kì, dựa vào dục vọng, cô không có bất cứ cảm xúc gì với hắn, còn hắn đối với cô sớm muộn gì cũng trở thành người qua đường.
Cho nên, làm sao lại tức giận, sao lại thích?
“Yên tâm đi, Lan Mễ, không phải hắn muốn kết hôn sao? Rất nhanh thôi.”
Thẩm Na Lệ tự tin nói.