Đêm Hạ Lỵ Lỵ uống say, Thẩm Na Lệ không kìm lòng được hôn cô ấy, mặc dù chỉ hôn lên má, nhưng ngay lúc đó Thẩm Na Lệ đã biết mình thích người phụ nữ này.
Là kiểu thích thật lòng, thậm chí còn muốn tiếp xúc với cô ấy nhiều hơn, muốn hoà nhập vào cuộc sống của cô ấy.
Muốn nâng niu cô ấy.
Duyên phận thật kì lạ, nói đến là đến, nhưng tại sao lại là cô ấy?
Lúc này, một giọng nói khác trong lòng nói với Thẩm Na Lệ: Cô bị người ta chuốc thuốc trong hộp đêm, cô ấy nhìn thấy, bất kể hiềm khích lúc trước mà cứu cô, còn an ủi cô.
Cô ấy sẵn sàng bảo vệ cô, cô ấy là anh hùng của cô, mỹ nhân yêu anh hùng nha.
Thế nhưng Thẩm Na Lệ vẫn do dự, cô bắt đầu cảm thấy mình không tốt, thậm chí còn sợ mình không xứng với Hạ Lỵ Lỵ. Không, cô cho rằng căn bản là mình không xứng.
Cô bắt đầu hối hận vì những mối quan hệ bừa bãi trước kia, những nhân tố bất ổn đó nhất định sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa cô và Hạ Lỵ Lỵ trong tương lai.
Nhưng nếu Hạ Lỵ Lỵ bị người đàn ông khác cướp mất thì cô phải làm sao? Trơ mắt nhìn, sau đó chúc phúc cho cô ấy?
Dù Thẩm Na Lệ nói với Lan Mễ rằng không muốn làm bạn với Hạ Lỵ Lỵ nữa, nhưng khi thật sự đối mặt với Hạ Lỵ Lỵ cô lại chẳng dám nghĩ nhiều, trước tâm lý đà điểu khi đối diện với tình cảm của mình, Thẩm Na Lệ đành bất lực.
Thậm chí cô còn hi vọng đời này Hạ Lỵ Lỵ đừng đi tìm đàn ông, như vậy cô có thể danh chính ngôn thuận ở bên cạnh cô ấy.
Ngay khi cô còn đang đắc ý với suy nghĩ của mình, một thợ trang điểm nam trong tổ cô tiết lộ mong muốn theo đuổi Hạ Lỵ Lỵ lúc nói chuyện trong phòng nghỉ.
“Dù cô ấy không biết cách ăn mặc cho lắm, ngoại hình cũng bình thường, nhưng lúc làm việc rất nghiêm túc, cách nói chuyện lại nhẹ nhàng, có cảm giác là mẫu phụ nữ rất thích hợp để cưới về nhà! Tuổi tác tôi không còn nhỏ, trong nhà cứ thúc giục nhanh chóng tìm vợ, cho nên tôi định thử theo đuổi cô ấy, không biết có thể thành công không.”
Một thợ trang điểm khác nói: “Tôi cũng từng tiếp xúc với chị Hạ vài lần, đúng là nhân phẩm không tệ, theo đuổi thôi, thật ra tôi cũng muốn theo đuổi.”
“Đừng nha! Tôi tới trước!”
Sau đó, hai thợ trang điểm chợt nhìn thấy Thẩm Na Lệ khoanh tay trước ngực, đứng ở cửa, ánh mắt đầy tức giận, họ dường như còn cảm giác tóc Thẩm Na Lệ bay tung xoã vì cơn thịnh nộ!
Chuyện gì vậy? Tại sao chị Na Lệ lại giận dữ vậy? Là họ làm sai chuyện gì sao? Hai thợ trang điểm run lẩy bẩy ôm chầm lấy nhau.
Sau khi dạy dỗ hai thợ trang điểm một trận, Thẩm Na Lệ thở phì phì trở lại phòng làm việc của mình, cô cầm điện thoại lên, định gửi Wechat cho Hạ Lỵ Lỵ, nhưng lại dừng lại.
Cô nhận ra mình và Hạ Lỵ Lỵ hoặc là ăn cơm nói chuyện, hoặc là ăn cơm nói chuyện, hoặc là, ăn cơm, nói chuyện, chưa làm chuyện gì khác, ví dụ như mua sắm, xem phim, đến khu vui chơi, đi du lịch, trong khi cô đã cùng người khác làm những chuyện này trăm ngàn lần.
Thế nhưng, vừa ăn vừa trò chuyện đã khiến cô rất vui rồi.
Trời ạ.
Thẩm Na Lệ cảm giác mặt mình hơi nóng, cô dùng tay ôm mặt một lúc rồi mới bắt đầu dùng di động tra cứu các địa điểm du lịch nổi tiếng.
Dù không có khả năng đi du lịch cùng cô ấy, nhưng tự tìm chút niềm vui cho mình chắc cũng được chứ nhỉ?
…
Dự án đám cưới tập thể do công ty Hạ Lỵ Lỵ phụ trách đang diễn ra hừng hực, với sự hỗ trợ của giới truyền thông, chỉ riêng việc phát triển lượng đăng ký mỗi đầu tháng đã đủ nóng, nhưng số lượng chỗ có hạn, bởi vậy không ít người cậy nhờ quan hệ khắp nơi để đăng ký, chỉ để tham gia đám cưới tập thể cực kì tiết kiệm chi phí này, tiện thể lộ diện trước ống kính.
Không phải sao, ngay cả Từ Đông Phong cũng chạy tới xin Hạ Lỵ Lỵ để cho một suất.
“Chị Hạ, thật ngại quá, con trai của một người cô em sẽ kết hôn vào tháng này, bọn họ cũng muốn tham gia hôn lễ tập thể lần này, không biết chị có thể giúp đỡ một chút không?”
Hạ Lỵ Lỵ thở dài, hơi khó xử: “Tôi thì không sao, nhưng chuyện đăng ký do chị Văn đảm nhiệm, tôi chỉ có thể chuyển lời lại thôi.”
Thế là Hạ Lỵ Lỵ nói chuyện của Từ Đông Phong với chị Văn, chị Văn thoải mái nói: “Đúng lúc Tiểu Thần vừa từ chức, nếu cậu ấy chịu tham gia làm việc trong dự án này thì tôi sẽ sắp xếp giúp cậu ấy.”
Từ Đông Phong biết được lập tức đồng ý, thuận lợi gia nhập vào đội ngũ làm dự án, rút ngắn khoảng cách với Hạ Lỵ Lỵ.
Lại một đợt hôn lễ tập thể nữa đang được chuẩn bị, với kinh nghiệm trước đó, thật ra Hạ Lỵ Lỵ có thể buông tay một vài việc để giao cho người khác, nhưng cô cảm thấy đám cưới tập thể này là chuyện đời người chỉ có một lần, vẫn nên làm hoàn mỹ nhất có thể.
Quả nhiên, áo cưới và lễ phục hợp tác với xưởng may lần này xảy ra vấn đề, vốn dĩ việc này do đồng nghiệp từ chức trước đó phụ trách, bây giờ bị vứt cho Từ Đông Phong mới gia nhập. Chị Văn sợ Từ Đông Phong làm không tốt nên cử Hạ Lỵ Lỵ đi theo hỗ trợ. Đổi lại người khác đã sớm oán thán, nhưng Hạ Lỵ Lỵ hiểu rõ năng lực làm việc của Từ Đông Phong, cô chỉ hướng dẫn một lần cậu ta đã có thể bắt tay vào việc trôi chảy, thế nên chấp nhận hỗ trợ cậu ta.
“Chị Hạ, lại làm phiền chị.” Từ Đông Phong vô cùng ngại ngùng.
Hạ Lỵ Lỵ hờ hững nói: “Cậu nên cảm ơn vận may của mình, bởi không phải người mới nào cũng có thể được tiền bối giúp đỡ hết lần này đến lần khác ở nơi làm việc.”
Ngẫm lại, lúc vừa tới công ty này cô đã gặp phải một nhân viên lâu năm, mắt điếc tai ngơ trước những thắc mắc của cô về công việc, hơn nữa còn phàn nàn trước mặt quản lý rằng cô quá phiền phức, bởi vậy quản lý cũng không có ấn tượng quá tốt về Hạ Lỵ Lỵ.
Cô có thể làm sao đây? Đành tự mình nuốt khổ thôi.
Nhưng người đó lại rất giỏi nịnh nọt quản lý, quan hệ giữa quản lý với hắn cũng không tệ, có vẻ như còn là quan hệ thân thích, trong bộ phận không ai dám làm phật ý hắn, bây giờ thì đã được điều đến vị trí tốt hơn rồi.
Đương nhiên Hạ Lỵ Lỵ sẽ không nói với Từ Đông Phong mấy chuyện kia, nhưng không có nghĩa Từ Đông Phong sẽ không biết loại chuyện như vậy ở nơi làm việc.
Từ Đông Phong biết Hạ Lỵ Lỵ là một tiền bối tốt, nhưng cậu ta cũng không muốn tiếp tục để Hạ Lỵ Lỵ làm tiền bối của mình.
Cậu ta theo Hạ Lỵ Lỵ đến xưởng may vài lần, nhìn Hạ Lỵ Lỵ chống nạnh tranh luận với chủ xưởng may, cuối cùng đóng cọc ở đó để giám sát xưởng sản xuất lô quần áo này.
Từ Đông Phong chạy ra cửa hàng bán đồ ăn vặt ngoài xưởng mua bánh mì và đồ uống cho Hạ Lỵ Lỵ.
“Đói bụng không, vừa rồi cùng chủ xưởng cãi nhau như vậy.”
Hạ Lỵ Lỵ dùng đồ uống làm lạnh cái trán và khuôn mặt nóng bừng vì cãi cọ: “Không cãi không được, mấy ông chủ này nhìn thấy phụ nữ sẽ cho là dễ bắt nạt, cũng chẳng thèm nghe người ta nói, chuyện kiểu này chỉ có thể làm ầm lên, càng ầm ĩ càng tốt. Sau này cậu phụ trách sẽ dễ hơn một chút.”
Từ Đông Phong che nắng giúp Hạ Lỵ Lỵ.
“Vất vả cho chị Hạ rồi, chị Hạ yên tâm, sau này cứ để em phụ trách.”
Hạ Lỵ Lỵ ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt ngược chiều sáng dịu dàng lạ thường của Từ Đông Phong, cảm thấy người đàn ông này cũng không tồi.
Nhưng cô lại chẳng hề động lòng.
Thế là hai người họ chờ đến tối, ăn hết hộp cơm gần như không có một miếng thịt thì ông chủ xưởng mới sửa xong lô quần áo có vấn đề.
Hạ Lỵ Lỵ và Từ Đông Phong thở phào nhẹ nhõm, hai người lại chạy đến một nơi cách khá xa xưởng may để gọi taxi, bôn ba cả ngày họ mới về tới dưới lầu công ty lúc gần 12 giờ.
Dù đã nửa đêm nhưng trong toà nhà vẫn có người tăng ca. Hạ Lỵ Lỵ trở lại công ty đưa vài tài liệu, lúc này, Thẩm Na Lệ hiếm thấy gọi điện thoại tới.
“Hạ Lỵ Lỵ, bây giờ cậu đang làm gì thế?”
Hạ Lỵ Lỵ ngồi trên ghế văn phòng nghỉ ngơi một lúc: “Tăng ca! Mình vẫn còn ở công ty đây!”
“Trùng hợp vậy, giờ mình đang ở gần công ty cậu, sẽ qua tìm cậu ngay, chờ mình nha!”
Thẩm Na Lệ cúp điện thoại quá nhanh khiến Hạ Lỵ Lỵ không kịp phản ứng, cô nhìn chằm chằm điện thoại một lúc mới định thần lại, sau đó vội vàng đứng dậy đi về phía thang máy.
Nhưng ra khỏi thang máy, đi tới sảnh toà nhà, Hạ Lỵ Lỵ lại nhìn thấy Từ Đông Phong.
“Tiểu Từ? Sao cậu còn chưa về?”
Từ Đông Phong đỏ mặt, có vẻ như lấy hết can đảm, đột nhiên hô to: “Hạ Lỵ Lỵ, em thích chị! Xin hãy hẹn hò cùng em!”
Nhân viên bảo vệ trực lễ tân lấy tay che miệng hóng hớt.
Hạ Lỵ Lỵ giật mình, cô sững sờ một hồi mới nói: “Cậu, cậu nói gì?”
“Em thích chị, xin hãy hẹn hò với em!”
Từ Đông Phong luống cuống lấy ra một chiếc hộp từ trong túi, đưa đến trước mặt Hạ Lỵ Lỵ mở ra.
Một sợi dây chuyền có mặt kim cương nhỏ tinh xảo nằm bên trong.