Thẩm Na Lệ hơi bất ngờ, Hạ Lỵ Lỵ cúp điện thoại của cô? Nhưng cô cũng có thể hiểu được, dù sao cô cũng có một phần trách nhiệm trong việc chia tay của Hạ Lỵ Lỵ và bạn trai. Nhưng đàn ông như Phòng Hướng thật sự quá tồi tệ! Không phải chia tay sẽ tốt hơn sao?
Nghĩ đến đây, Thẩm Na Lệ cảm thấy rất tức giận, hừ, đúng là không biết tốt xấu!
Nhưng Thẩm Na Lệ không ngờ rằng ngày hôm sau, công ty của cô và công ty của Hạ Lỵ Lỵ lại hợp tác cùng lên kế hoạch biểu diễn cho sự kiện vào ngày lễ tình nhân ở các trung tâm mua sắm cao cấp, ba ngày liên tục, tổ của Thẩm Na Lệ được giao nhiệm vụ trang điểm cho những người biểu diễn trong sự kiện đó.
Thẩm Na Lệ là tổ trưởng nên không cần phải tự mình làm mọi việc, cô chỉ cần sắp xếp mấy thuộc hạ nghe lời và biết cách làm việc qua đó là được, thế nhưng, lại hợp tác với công ty của Hạ Lỵ Lỵ…
Hay là đi xem một chút.
Mang theo một tia hy vọng nho nhỏ ngay cả bản thân cũng không phát hiện đi đến nơi, quả nhiên Thẩm Na Lệ nhìn thấy Hạ Lỵ Lỵ đang có mặt ở đó.
Cô ấy mặc một bộ đồ công sở rẻ tiền, chân mang giày thể thao không phù hợp chút nào với phong cách của trang phục, đầu tóc cũng chỉ tuỳ tiện cột lên, không trang điểm, nói tóm lại, nếu là trước kia, nhất định Thẩm Na Lệ sẽ không đứng chung một chỗ với dạng phụ nữ thế này.
Thế nhưng, Thẩm Na Lệ đã giẫm lên đôi giày cao gót bước qua.
“Chào cô, Hạ Lỵ Lỵ.”
Hạ Lỵ Lỵ đang kiểm tra số lượng vật tư dùng trong sự kiện, nghe tiếng gọi giật mình quay đầu lại thì nhìn thấy Thẩm Na Lệ đã một tháng không gặp.
Nơi xung quanh cô ấy đứng dường như đã trở thành sàn diễn thời trang, mà cô ấy chính là người mẫu sáng giá nhất.
Bạn nói thử xem, tại sao một thợ trang điểm lại có thể xinh đẹp, cao ráo lại còn biết cách ăn mặc như vậy chứ hả? Hạ Lỵ Lỵ bất đắc dĩ nghĩ.
“Chào cô. ” Hạ Lỵ Lỵ chào hỏi mà không có chút tinh thần nào, “Trùng hợp thật.”
Thấy thái độ thờ ơ của Hạ Lỵ Lỵ, trong lòng Thẩm Na Lệ chợt dâng lên một ngọn lửa giận khó hiểu.
“Sắc mặt của cô có phải khó coi quá không?”
Hạ Lỵ Lỵ không hiểu theo nghĩa bóng mà thật sự sờ lên mặt mình, “Thật sao? Có lẽ là do thiếu ngủ, nhưng da của tôi vốn cũng không đẹp lắm.”
Thẩm Na Lệ hơi sửng sốt, có chút mặc cảm tội lỗi, chẳng qua lúc nãy bị ảnh hưởng bởi tâm trạng nên mới nói sắc mặt cô ấy khó coi, cũng may mà Hạ Lỵ Lỵ không để ý.
Hạ Lỵ Lỵ ngẩng đầu nhìn Thẩm Na Lệ: “Cô đến xem sân bãi sao? Nhân viên của công ty cô vẫn chưa đến, có lẽ sẽ đến chậm một chút.”
Trong nội tâm Thẩm Na Lệ âm thầm chế nhạo, cô còn thay bọn họ nói chuyện, mấy kẻ thành tinh kia có lẽ cảm thấy sân bãi còn chưa dựng xong, cũng không thèm quan tâm đến thời gian tập họp mà chạy đến nơi khác chơi rồi.
Chẳng qua, hôm nay cô đến đây cũng không phải là để điểm danh nhân viên, chỉ cần không phạm sai lầm khi làm việc, cô cũng không có lý do để làm phiền cấp dưới của mình.
“Khi nào thì cô nghỉ ngơi?”
“Hả, vẫn muốn mời cơm tôi sao?” Hạ Lỵ Lỵ cười cười, “Cảm ơn, thật sự không cần đâu, cô cứ làm việc của mình đi.”
Yêu tinh như Thẩm Na Lệ làm sao không biết Hạ Lỵ Lỵ đang nghĩ gì, cô đút hai tay vào túi áo khoác, đứng cách đó không xa nhìn Hạ Lỵ Lỵ bận rộn, mãi cho đến khi nhân viên của cô vội vã ôm theo hộp trang điểm chạy đến.
Chết rồi! Sao không ai nói với bọn họ Thẩm Na Lệ sẽ đến tận đây! Họ còn cố ý tới trễ những một tiếng! Xong rồi, chuẩn bị nghe chị Na Lệ mắng chửi…
Tuy nhiên, chị Na Lệ của họ chẳng những không mắng chửi mà còn cởi áo khoác, buộc tóc lên kiểu đuôi ngựa, cùng bọn họ làm việc.
Ban đầu, mấy người này còn sợ rằng chị Na Lệ sẽ dùng họ để trút giận, nhưng thần kỳ là, lần này chị Na Lệ không chỉ không mắng chửi người mà còn tương tác rất tốt với những người biểu diễn và nhân viên làm việc tại hiện trường, tính tình tốt lạ thường, thế là bọn họ lại càng cẩn thận hơn vì sợ bị bắt lỗi ở tiểu tiết nào đó.
Hạ Lỵ Lỵ ngồi ăn bánh mì và sữa trên tay giữa đống lộn xộn, đây là bữa sáng được phát nhưng vì quá bận nên không kịp ăn, đành phải để đến trưa.
Cô rất muốn nhanh chóng về công ty để viết kế hoạch tổ chức sự kiện, nhưng có một số việc ở đây cần sự có mặt của cô để điều phối, thế nên lúc rảnh thì rảnh thật, đến khi bận lên thì có ba đầu sáu tay cũng sợ không kịp, quan trọng là không thể rời khỏi nơi này.
Sau đó, cô nhìn thấy Thẩm Na Lệ đang ăn trưa với nhân viên ở phía sau.
Hiếm khi nhìn thấy sinh hoạt của mỹ nhân, Hạ Lỵ Lỵ liền lợi dụng một góc chết để quan sát, dường như cô đã quên mất đây là lý do khiến bạn trai phản bội cô.
Cho đến khi Thẩm Na Lệ phát hiện ra cô.
Hạ Lỵ Lỵ vội vàng cúi đầu, sau đó gặm bánh mì như không có gì xảy ra, nhưng không ngờ Thẩm Na Lệ lại bước đến.
“Bữa trưa của cô chỉ là bánh mì và sữa bò? Giảm béo sao?”
Chính là giọng điệu chỉ mỹ nữ thế này mới có thể có, trịch thượng khiến người ta chán ghét, Hạ Lỵ Lỵ không vui nói: “Cơm hộp của tổ dự án nhiều dầu mỡ, tôi ăn không quen.”
“Cái bụng ỏng eo vậy sao.” Thẩm Na Lệ đưa đến một hộp cơm kiểu Nhật, “Lúc nãy tôi cùng bọn Tiểu Thôi ăn cái này, không dầu mỡ, mùi vị cũng không tệ, cô nếm thử xem.”
Hạ Lỵ Lỵ oán thầm, chắc cô cũng cảm thấy cơm của tổ dự án này không thể ăn được, còn không biết xấu hổ nói người ta. Thế nhưng trong khoảnh khắc nhận lấy hộp cơm, Hạ Lỵ Lỵ liền bị hấp dẫn bởi cách trang trí tinh tế của ẩm thực Nhật Bản.
Bạn nói thử xem, sao một hộp cơm có thể xinh đẹp đến nhường này?
“Nhìn gì vậy? Còn không tranh thủ ăn đi.” Thẩm Na Lệ thúc giục.
Ăn miếng đầu tiên vào bụng, Hạ Lỵ Lỵ suýt nữa bị mỹ vị làm xúc động phát khóc.
“Đây là của quán nào vậy? Ăn ngon thật.”
“À, của Fujiwara.”
Fujiwara? Không phải là cái quán ở tầng cao nhất của trung tâm thương mại này, nhìn trang trí bình thường mà thức ăn siêu đắt đó sao?! Bình quân mỗi bữa ăn của một người lên đến cả ngàn tệ! Chính là quán ăn mà người nổi tiếng thường đặt cơm!
Thế là Hạ Lỵ Lỵ càng thêm ra sức ăn, ăn bữa nay không có bữa mai! Có đánh chết cô cũng không đến một nơi đắt đỏ như vậy để xài tiền.
Nhìn khuôn mặt không trang điểm của Hạ Lỵ Lỵ lúc này mang đủ sắc thái biểu cảm khác nhau, Thẩm Na Lệ bị chọc cười ra tiếng.
Hạ Lỵ Lỵ trừng mắt với Thẩm Na Lệ, “Cười cái gì.”
“Tôi nói cô,” Thẩm Na Lệ đưa tay véo mặt Hạ Lỵ Lỵ, “Cô là phụ nữ sao? Da kém như vậy, tóc chắc cũng không chịu chăm sóc phải không? Cách phối quần áo cũng không hài hoà, cô sống thế nào vậy?”
Hạ Lỵ Lỵ nghe xong liền tức giận, cô nhét hộp cơm trả lại cho Thẩm Na Lệ.
“Cô dựa vào đâu để đánh giá tôi? Tôi sống rất tốt, những thứ cô cho là quan trọng, đối với tôi lại chẳng có ý nghĩa gì hết! Được rồi, cảm ơn hộp cơm của cô, chút nữa tôi chuyển tiền trả lại cho cô!”
Hạ Lỵ Lỵ thở phì phò bỏ đi, để lại Thẩm Na Lệ cầm hộp cơm, hai mắt mở to.
“Gì vậy, tôi chỉ là… muốn cô ăn mặc đẹp hơn thôi mà, aizzz”
Thẩm Na Lệ có chút bất đắc dĩ. Rõ ràng cô rất biết cách nói chuyện, rõ ràng cô thể có tâng bốc người ta đến tận mây xanh, nhưng tại sao khi đối mặt với Hạ Lỵ Lỵ lại biến dạng thành thế này?
Thẩm Na Lệ ảo não nghĩ thầm, khó khăn lắm mới rút ngắn được một chút khoảng cách, thế mà cuối cùng lại bị người ta đẩy ra xa hơn.
Hạ Lỵ Lỵ nhân giờ nghỉ trưa chạy đến quán Fujiwara trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại để xem giá cả, sau đó chọn cách đập đầu vào gối tự sát.
Cơm hộp mang đi mà có thể đắt đến vậy sao, có chắc cái này là ăn cơm chứ không phải ăn hột xoàn đá quý không vậy?
Thật sự muốn chuyển tiền trả cho Thẩm Na Lệ?
Do dự hồi lâu, Hạ Lỵ Lỵ cắn chặt răng, ngón tay run rẩy, gửi một bao đỏ qua.
Xem như mua một bài học đi! Thẩm Na Lệ, chúng ta đừng bao giờ gặp lại nhau nữa!