Thẩm Na Lệ đã sớm phát hiện ra rằng hầu hết nguồn khách hàng lớn của công ty đều nằm trong tay cô, cô luôn dẫn đầu về lượng khách hàng trong số các tổ trường, nghĩ đến thật muốn cười, nhưng buồn cười hơn chính là, ông chủ không lo tìm cách giữ chân nhân tài như cô mà lại hao tổn tinh thần để cô làm bà hai cho ông ta.
Lúc đầu, thật sự cô rất nghe lời, ông chủ bảo thế nào cô liền làm thế ấy, bởi vì cô chẳng có gì cả, một cô gái quê mùa phải vật lộn sinh tồn giữa thành phố lộng lẫy này, bởi vì đây là nơi cách xa quê cô nhất, cũng là một trong những thành phố phồn hoa nhất.
Còn là nơi dễ dàng dung nạp cô nhất.
Chẳng lẽ cô cắn răng cố hết sức trốn khỏi quê hương, lại còn bỏ tiền túi học trang điểm chuyên nghiệp để phải chấp nhận vận mệnh còn thê thảm hơn sao…
Nhưng bây giờ, cô có thể đi đến một nơi tốt hơn để lập kế hoạch cho tương lai.
Khi Thẩm Na Lệ đang âm thầm lên kế hoạch thì vài khoản tiền chi ngoài định mức của cô bị người khác đâm thọt trước mặt ông chủ, ông chủ tìm cô nói chuyện, nhưng trong giọng nói không có chút nào tức giận, ngược lại còn mời cô ăn cơm tối tại khách sạn Hills ở ngay trung tâm thành phố.
Ý đồ không phải đã quá rõ ràng rồi sao?
Thẩm Na Lệ bước ra khỏi văn phòng, hung hăng trừng Phòng Hướng một cái, Phòng Hướng chột dạ dùng xấp tài liệu che mặt mình.
Phương Vịnh đang uống cà phê trong phòng nghỉ, Thẩm Na Lệ lặng lẽ bước vào.
“Tôi nghe nói Phòng Hướng nhờ anh dùng quyền lực của Tổ trưởng để chiếm đoạt tiền của công ty, có vẻ như còn làm giả sổ sách? Sau khi thành công sẽ chia cho anh một miếng bánh. Thế nào, Phòng Hướng túng tiền đến thế sao?”
Phương Vịnh suýt chút lật úp ly cà phê trên tay.
“Cô, cô muốn gì?”
Thẩm Na Lệ che miệng cười một tiếng: “Anh khẩn trương như vậy làm gì?”
Sắc mặt Phương Vịnh trở nên rất khó coi: “Cô tưởng ông chủ không biết à? Ông ta là mở một mắt nhắm một mắt, chỉ cần không ảnh hưởng đến nguồn vốn lưu động của công ty là được, với lại sau đó Phòng Hướng cũng sẽ trả lại.”
“Aizzz, có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai.” Thẩm Na Lệ vỗ nhẹ vai Phương Vịnh, “Nhớ lưu lại chứng cứ, tôi muốn dùng.”
“Tại sao tôi…” Nói đến đây, Phương Vịnh chợt ngậm miệng, hắn đã bắt đầu hối hận vì chuyện lúc trước.
Sau khi tan tầm, ông chủ lái một chiếc xe sang trọng đến đón Thẩm Na Lệ, Thẩm Na Lệ cũng chẳng để ý, không nói lời nào bước lên xe.
Tới khách sạn, ông chủ đã đặt một vị trí có view nhìn xuống cảnh đêm thành phố, món ăn cũng vô cùng cao cấp, nhưng Thẩm Na Lệ chỉ im lặng nghe ông chủ nói chuyện công ty, kể chuyện vợ ông ta, lại còn phàn nàn Thẩm Na Lệ chỉ lo công việc mà không quan tâm đến ông ta.
Đúng lúc này, điện thoại của Thẩm Na Lệ nhận được một tin nhắn, cô liếc nhìn, là cha cô gửi đến, nói nhớ cô, muốn cô về nhà gặp mặt.
Ông chủ vẫn thao thao bất tuyệt như cũ, chẳng mảy may để ý đến sự lơ đễnh của Thẩm Na Lệ.
“Na Lệ, bình thường tôi thấy em xài tiền rất nhiều, nếu không phải Phương Vịnh nói em dùng tiền công ty để chi trả cho hoá đơn cá nhân thì tôi còn không biết. Na Lệ, mặc dù tôi không dám nói tôi là kẻ có tiền, nhưng muốn cho em một cuộc sống tốt đẹp cũng không phải chuyện gì quá khó khăn, chút nữa chúng ta xuống cửa hàng LV dưới lầu mua chiếc túi em thích nhé, thế nào?”
Thẩm Na Lệ âm thầm khinh bỉ trong lòng, tưởng cô là thiếu nữ đôi mươi sao? Một cái túi có thể dụ dỗ được? Hay nói cách khác, hắn đã dùng cách này dụ dỗ được rất nhiều gái trẻ rồi?
“Ông chủ à, tôi cũng rất muốn tiếp tục ăn tối với ông, nhưng bên Doãn tiểu thư vẫn đang chờ tôi trang điểm, chín giờ tối nay cô ấy phải tham gia một buổi tiệc, tôi phải đến trước hai tiếng.”
Doãn tiểu thư là khách hàng lớn của công ty Thẩm Na Lệ, là một phú bà thần bí. Cô ấy chỉ yêu cầu Thẩm Na Lệ trang điểm cho mình, thậm chí mỗi khi ra đường đều gọi Thẩm Na Lệ đến, mà trên tay khách hàng này lại có một nguồn tài nguyên dồi dào, đôi khi tâm trạng vui vẻ sẽ cho công ty Thẩm Na Lệ một khách hàng lớn, thế nên công ty Thẩm Na Lệ xem cô ấy như Bồ Tát, gọi dạ bảo vâng.
Ông chủ cảm thấy rất mất hứng, nhưng hắn có thể làm gì đây? Khách hàng hay bắn súng, cái nào quan trọng hơn?
Chỉ là thái độ cứng rắn của Thẩm Na Lệ bây giờ khiến hắn nổi nóng.
Trước kia cô ta ngoan ngoãn như mèo, nhất là trên giường, bảo cô ta nằm sấp cô ta liền nằm sấp, bảo mở chân ra liền mở chân ra, bắt cô ta dùng đôi môi đỏ tươi ăn cự vật giữa hai chân hắn thì cô cũng chưa từng chần chừ. Chỉ cần sau đó cho cô ta một chút lợi ích, cô ta sẽ để hắn chơi đùa thoải mái, trời ạ, bây giờ chỉ nghĩ đến thôi mà phía ngoài quần đã thắt lại.
“Na Lệ à, còn có ai biết bí mật của em không?” Ông chủ dùng nụ cười bỉ ổi để đánh giá Thẩm Na Lệ. Hắn quyết tâm làm nhục Thẩm Na Lệ một phen.
Thẩm Na Lệ mặt không đổi sắc, dùng một tư thế tao nhã cắt bò bít tết, “Ông chủ, đây cũng không phải việc gì bí mật, những người qua lại với tôi đều biết, ông chủ cũng từng qua lại với tôi, vợ ông còn biết nữa là.”
Nghĩ đến cái tát của vợ ông chủ, còn bị bà ấy mắng là đồ khốn nạn, Thẩm Na Lệ không khỏi cười lạnh trong lòng.
Khi đó, cũng vì cô ngây thơ vô tri, mong nhanh chóng thành công, bởi vậy mà phải chịu không ít thua thiệt, nhưng bây giờ, cô sẽ không còn bị gã đàn ông vừa béo vừa xấu gọi là ông chủ này khống chế nữa.
Sắc mặt ông chủ hơi thay đổi, nhanh chóng đổi chủ đề: “Aizzz, sao lại nhắc đến mụ đàn bà độc ác kia! Tiếp tục ăn đi, ăn cho no mới có thể phục vụ Doãn tiểu thư thật tốt.”
Hàm răng trắng bóng của Thẩm Na Lệ lướt qua miếng thịt bò nhập khẩu mềm mại, tiếp tục nở nụ cười công thức.
Tuy nhiên, lần này cô cũng có thu hoạch, vụ việc lần này là do Phương Vịnh thổi gió bên tai, nhất định cô sẽ làm hắn sống dở chết dở! Còn có Phòng Hướng, cũng không thể bỏ qua cho hắn.
Trong mắt Thẩm Na Lệ loé lên một tia tàn độc.
…
Bạn thân Lương Tĩnh của Hạ Lỵ Lỵ mở một xưởng thủ công tại nhà, khách hàng mục tiêu là nhân viên văn phòng, lấy chủ đề là bảo vệ môi trường, tiền thuê nhà có thể hù chết người nhưng vẫn đang ăn nên làm ra. Lúc đầu Hạ Lỵ Lỵ cũng không mấy lạc quan về chuyện làm ăn này của Lương Tĩnh, nhưng không ngờ cô ấy lại có thể kiếm tiền bằng việc này. Thế là, mỗi khi đến thứ bảy, nếu Hạ Lỵ Lỵ rảnh sẽ đến xưởng thủ công của Lương Tĩnh giúp một tay, tiện thể kiếm thêm thu nhập.
Hôm nay, chủ đề sản phẩm thủ công thân thiện với môi trường của Lương Tĩnh là túi mua sắm làm từ vải jeans cũ, mỗi người sẽ tự mang đến quần áo jeans cũ mà mình không dùng nữa. Thật không ngờ chủ đề này lại có rất nhiều người đăng ký, Lương Tĩnh đã sắp xếp mấy lớp mà vẫn cung không đủ cầu.
Để tiết kiệm chi tiêu nên Lương Tĩnh chỉ thuê một thanh niên trẻ, nhưng cậu ta khá lười biếng, đầu óc lại không nhanh nhạy. Bởi vậy, Lương Tĩnh thường than vãn về cậu ta với Hạ Lỵ Lỵ, Hạ Lỵ Lỵ nghĩ thầm, chút tiền lương của cậu chỉ thuê được người như vậy là đúng rồi, đừng mong đợi chất lượng hay thứ gì khác, có thể làm việc là tốt rồi.
Thế là, từ sáng sớm thứ bảy bận rộn hai lớp đến tận trưa, buổi chiều lại bận bịu hai lớp nữa, đến tối lại thêm một lớp, Hạ Lỵ Lỵ bận đến mức hai mắt nổi đom đóm.
Đến lúc nghỉ ngơi, Hạ Lỵ Lỵ nói với Lương Tĩnh: “Mình còn chưa tự làm túi vải jeans cho bản thân nữa!”
Lương Tĩnh lập tức liếc mắt, “Cậu không thấy buồn nôn à?”
“Làm cho mình dùng sao lại buồn nôn?”
“Vậy thì về nhà tự làm đi!”
“Về nhà đâu còn cảm hứng nữa. Vẫn là ở chỗ cậu tốt hơn.” Hạ Lỵ Lỵ cười hì hì cọ vào người Lương Tĩnh.
Lương Tĩnh buồn bực nói: “Kim chỉ ở đây đắt lắm, dùng tiết kiệm thôi!”
“Sặc, đồ hẹp hòi!”
Để gia tăng thu nhập cho xưởng thủ công, Lương Tĩnh bắt đầu mở gian hàng bán các sản phẩm thủ công mới trên Taobao, sau đó là xử lý đơn đặt hàng, đóng gói, liên hệ chuyển phát nhanh.
Anh chàng giúp việc thoải mái bộc lộ sự lười biếng của mình, chậm chạp dọn dẹp hiện trường, vết nước lau sàn đọng khắp nơi.
Hạ Lỵ Lỵ đang cẩn thận may từng đường, đột nhiên, gương mặt Thẩm Na Lệ xuất hiện trước mắt cô.
Cô ấy có muốn nó không? Hạ Lỵ Lỵ tự nghĩ mình mới gặp mặt cô ấy vài lần, mỗi lần người ta đều xách theo những chiếc túi hàng hiệu đắt tiền, ai thèm để ý đến túi vải thủ công rẻ tiền này chứ.
Hạ Lỵ Lỵ lắc đầu, nghĩ thầm, được rồi, đừng nghĩ đến cô ấy nữa, cũng đâu còn gặp lại, với lại, có ai muốn tìm hiểu về đối tượng ngoại tình của bạn trai cũ chứ? Lại còn là người phụ nữ xinh đẹp khiến mình tự ti như vậy? Chỉ kẻ đầu óc không bình thường mới làm thế.