Từ khi Thẩm Na Lệ đơn phương tuyên bố các cô là bạn bè, Hạ Lỵ Lỵ cảm giác rõ ràng Thẩm Na Lệ gửi Wechat cho cô ngày càng nhiều, dù rằng chỉ là những lời chào hỏi hay trò chuyện bình thường, đại loại như:
“Chào buổi sáng, ăn sáng chưa? Để tôi cho cậu xem mấy tấm ảnh tôi vừa chụp được ~ ”
“Hôm nay đúng là mệt chết luôn, khách hàng nhiều yêu cầu thật, lại còn thích bắt bẻ, tâm trạng không tốt, cậu có bài hát nào hay không? Đề cử cho tôi mấy bài đi ~ ”
“Đêm nay có rảnh không? Ra ngoài chơi đi!”
Đều là những cuộc trò chuyện ngắn ngủi, nhưng dần dần, Hạ Lỵ Lỵ cũng sẽ cong lên nét cười mà trả lời.
“Ăn rồi! Cô ăn chưa? Ảnh của cô tôi xin miễn bình luận, ngoài khen thì cũng chỉ có ca ngợi thôi.”
“Tôi ít nghe nhạc lắm, khi tâm trạng không tốt sẽ xem ảnh thú cưng, nếu không chê thì để tôi gửi cô xem gia tài của tôi.”
“Xin lỗi nha, Na Lệ, tôi sắp thi, phải tranh thủ học bài.”
Thẩm Na Lệ nhìn tin nhắn trả lời có chữ “Thi” của Hạ Lỵ Lỵ, nhớ đến mấy cuốn sách Hạ Lỵ Lỵ mang theo khi gặp nhau ở quán cà phê hôm đó.
“Vẫn là tiếng Anh sao?”
Có lẽ Hạ Lỵ Lỵ đang bận, một lúc sau mới trả lời.
“Không phải, thực tế là không học nổi tiếng Anh, trong công việc cũng không dùng đến, tôi muốn thi để lấy thêm vài chứng chỉ nghề.”
Thẩm Na Lệ đọc tin nhắn, nhớ đến cô có rất nhiều bạn bè, hoặc là chuyên gia yoga, hoặc là trà nghệ cắm hoa, chuyên gia làm đẹp gì đó.
“Cố lên, Hạ Lỵ Lỵ! Khi nào thì cậu thi?”
Thẩm Na Lệ vừa gửi tin nhắn xong thì có một người đàn ông đi vào văn phòng của cô, cô ngẩng đầu nhìn lên, vô thức đổi sang vẻ mặt tươi cười, quyến rũ mê người.
“Hôm nay em rảnh không?”
Tiết Diễm dựa vào bàn làm việc của Thẩm Na Lệ, tiện tay nghịch mấy vật trang trí trên bàn, “Vừa đua vài vòng với đám Ngô Hạo, trong tiệm không có chuyện gì, uống rượu hoài cũng chán nên chạy đến chỗ em giết thời gian.”
Nói xong, Tiết Diễm kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Thẩm Na Lệ, nghịch mái tóc dài của cô.
“Lâu rồi em không đến tìm anh, từ sau buổi tiệc sinh nhật kia… Trước đây không phải em rất thích bám dính lấy anh sao?”
Thẩm Na Lệ quay đầu mỉm cười với Tiết Diễm, “Xem kìa, em không bám theo anh, anh lại chủ động tìm tới, anh nói xem, đây là có chuyện gì vậy?”
“Anh nhớ em.” Tiết Diễm tựa đầu lên vai Thẩm Na Lệ, “Tối nay có rảnh không?”
Tiết Diễm là người thế nào? Không ai ở thành phố này có thể từ chối con trai duy nhất của Bất động sản Đại Thương, Thẩm Na Lệ cũng vậy.
“Đương nhiên là có.” Thẩm Na Lệ vỗ vỗ mặt Tiết Diễm, “Đêm nay đi đâu?”
“Đến nhà anh đi.”
Nghe thấy lời thầm thì của Tiết Diễm, Thẩm Na Lệ mỉm cười, nụ cười không xuất phát từ con tim.
Nửa đêm, Thẩm Na Lệ tỉnh dậy, cô nhìn Tiết Diễm đang ngủ say bên cạnh, ánh mắt có chút u ám, sau đó mặc áo ngủ đi đến đại sảnh.
Cảnh đêm tráng lệ của thành phố tựa như một bức tranh được đóng vào khung cửa sổ sát đất, Thẩm Na Lệ dựa vào cửa sổ, mở điện thoại.
Tin nhắn của Hạ Lỵ Lỵ nhảy ra.
“Thời gian thi là cuối năm.”
Sau đó lại nhảy ra vài đoạn tin nhắn khác của Hạ Lỵ Lỵ.
“Tôi thích mấy tấm ảnh thú cưng này lắm, khi tâm trạng không tốt sẽ ngắm chúng, hy vọng có thể giúp được cô.”
Thẩm Na Lệ nhìn những tấm ảnh Hạ Lỵ Lỵ gửi cho cô, môi nở nụ cười từ đáy lòng.
…
Dự án đám cưới tập thể được tổ chức theo đúng kế hoạch. Vì đây là đám cưới tập thể quy mô lớn đầu tiên của thành phố nên được tổ chức rất long trọng và hoành tráng. Các nhà báo và phương tiện truyền thông lớn rầm rộ đưa tin, hàng trăm cặp đôi mặc váy cưới và lễ phục rực rỡ, hôn nhau trước sự chúc phúc của công chúng.
Hạ Lỵ Lỵ mặc áo khoác đỏ của nhân viên công tác, đứng trong hậu trường điều phối công việc, tuy không nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng của hàng trăm cặp đôi hôn nhau nhưng cô cũng cảm nhận được sự phấn khích của khoảnh khắc đó.
Đến tối, ngay khi Hạ Lỵ Lỵ vừa đưa nhóm người cuối cùng đến khách sạn, Thẩm Na Lệ gọi điện đến.
“Hạ Lỵ Lỵ, cậu xong việc chưa?”
“Xong rồi, cuối cùng cũng xong trận đầu.” Hạ Lỵ Lỵ tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, tự xoa bóp tay chân của mình, “Nhưng tháng sau lại có trận thứ hai, tháng sau nữa cũng vậy, vừa nghĩ đến đã tê hết da đầu.”
“Ha ha, có vẻ vất vả thật. Lúc đầu tôi định đến xem nhưng bận quá không rút chân ra được, tháng sau tôi sẽ tới để cảm nhận thử sự náo nhiệt của đám cưới tập thể.”
“Nếu cậu tham dự thì không sao, nhưng nếu như làm nhân viên công tác thì nhất định mệt chết đi, với lại phải bôi thêm mấy lớp kem chống nắng nữa! Tôi cảm giác hôm nay tôi bị cháy đen rồi.” Nói xong, Hạ Lỵ Lỵ đau lòng sờ mặt mình.
“Kết hôn? Người tham dự? Không dám tưởng tượng, tôi cảm thấy mình vẫn chưa chơi đủ.”
Hạ Lỵ Lỵ nghe thấy câu sau, mỉm cười, “Tôi cũng cảm thấy mình không thích hợp để kết hôn.”
Bên kia điện thoại im lặng một lúc rồi hỏi: “Sao vậy?”
Hạ Lỵ Lỵ suy nghĩ, nói: “Cậu có biết Phòng Hướng đã từng nói tôi thế nào không? Nói tôi quá ích kỷ, không biết cách chăm sóc hắn, ngay cả bữa cơm cũng làm không xong.”
Sau khi nói đến đây, Hạ Lỵ Lỵ lại cười: “Lúc ấy tôi còn nghĩ, nếu như kết hôn chỉ để làm những việc này thì đánh chết tôi cũng không kết hôn.”
“Đó là vấn đề của hắn, không phải của cậu.” Giọng nói của Thẩm Na Lệ lúc này thật dịu dàng.
Hạ Lỵ Lỵ đột nhiên nhớ tới gì đó, trộm nở nụ cười, hỏi: “Này, lúc trước tên Phòng Hướng đó có nói gì tôi không?”
Sau đó Hạ Lỵ Lỵ nghe thấy tiếng ghế rơi xuống đất.
“Hạ Lỵ Lỵ, có vài chuyện tôi muốn nói rõ, tôi chỉ chơi đùa với Phòng Hướng mà thôi! Đúng rồi, là do hắn ta một hai muốn có Wechat của tôi, tôi mới chơi một chút, không ngờ…” Chuyện đến nước này, Thẩm Na Lệ chỉ có thể nói dối, tất nhiên, cũng có vài phần chân thực trong những lời này.
Hạ Lỵ Lỵ ậm ừ, “Tôi biết, bản thân hắn cũng chẳng phải người đứng đắn gì, bị chơi cũng đáng, nhưng Na Lệ à, sau này cậu đừng làm những việc như vậy nữa, bởi vì chắc chắn sẽ có người vô tội bị tổn thương.”
Thật lâu sau Thẩm Na Lệ cũng không dám nói lời nào, bởi cô biết Hạ Lỵ Lỵ nói đúng.
Mặc dù Hạ Lỵ Lỵ không yêu bạn trai cũ nhiều lắm, nhưng chắc chắn cô ấy sẽ đau lòng vì bạn trai cũ lừa dối sau lưng mình.
Mà trong tất thảy chuyện này đều có sự tham gia của cô, lại còn đóng vai chính.
Cô có lỗi.
“Tôi xin lỗi, Hạ Lỵ Lỵ.”
Cuối cùng, Thẩm Na Lệ cũng nói ra những lời giấu kín trong lòng.
Nghe được lời xin lỗi của Thẩm Na Lệ, gút mắc cuối cùng của Hạ Lỵ Lỵ cũng tan theo mây khói.
“Na Lệ, bây giờ cậu có rảnh không? Tôi mời cậu uống rượu.”
Nghe Hạ Lỵ Lỵ lần đầu tiên chủ động mời mình, Thẩm Na Lệ ngạc nhiên đứng dậy khỏi ghế, lập tức thu dọn đồ đạc.
“Được, tôi nghe theo sự sắp xếp của cậu, bây giờ cậu đang ở đâu?”
Hạ Lỵ Lỵ và Thẩm Na Lệ hẹn nhau ở một nhà hàng có trình diễn âm nhạc, những nơi kiểu này Thẩm Na Lệ đến không ít lần, nhưng hôm nay lại có chút mới lạ.
“Xin lỗi, tôi đói quá nên đã gọi món trước.” Hạ Lỵ Lỵ đưa thực đơn cho Thẩm Na Lệ, “Hôm nay tôi mời, cậu muốn ăn gì?”
Thẩm Na Lệ vừa nhìn menu vừa ngắm Hạ Lỵ Lỵ, nhận ra hôm nay tâm tình cô ấy không tệ.
“Có muốn tôi giới thiệu vài Spa cho cậu tham khảo không? Tôi có dùng thử mấy gói tẩy trắng da của họ, hiệu quả không tồi đâu.”
Hạ Lỵ Lỵ vội khoát tay: “Không cần, Spa mà cậu cảm thấy tốt nhất định giá cả không rẻ, tôi muốn tiết kiệm tiền.”
Thẩm Na Lệ mỉm cười nhìn Hạ Lỵ Lỵ, “Tôi còn nhớ mấy năm trước trên Internet hay nói rằng dùng tiền trong tương lai để mua ước mơ của hôm nay, lại còn nói cái gì mà thà mua đắt, nhưng mua một lần xài một đời, người ta nói đó là phong cách tối giản, hiện tại có rất nhiều người sống theo cách này, Hạ Lỵ Lỵ, cậu cũng vậy sao?”
“Lối sống tối giản cũng không có nghĩa là tiết kiệm tiền, thật ra nó tốn tiền lắm.” Hạ Lỵ Lỵ giảng giải, “Khi cậu quyết định sống theo cách tối giản, sẽ cảm thấy mua một bộ quần áo ba mươi đồng chẳng bằng mua một bộ ba ngàn đồng, tại sao à? Bộ quần áo ba mươi đồng dễ hỏng dễ vứt, còn chất lượng của quần áo ba ngàn thì vừa tốt lại vừa không sợ lỗi thời.”
Thẩm Na Lệ nhịn không được nói: “Cậu lý trí như vậy chắc mấy người kinh doanh sẽ ghét cậu chết.”
Hạ Lỵ Lỵ ra vẻ không quan tâm: “Nếu như họ ghét tôi thì càng chứng tỏ tôi biết cách tiết kiệm và dùng tiền đúng chỗ. Cậu nhìn xem, đây là túi vải tôi tự làm.”
Thẩm Na Lệ hơi sửng sốt, cô cầm túi vải lên xem, kinh ngạc cảm thán: “Tay nghề của cậu giỏi thật, đường may đẹp quá, cậu rất hay làm đồ thủ công cho mình sao?”
Hạ Lỵ Lỵ hơi ngượng ngùng gãi đầu, “Tôi chỉ làm cái này để tiện mang theo laptop đi làm thôi.”
Thẩm Na Lệ suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu không quá phiền phức, cậu làm cho tôi một cái được không?”
Hạ Lỵ Lỵ liếc nhìn chiếc túi xách Thẩm Na Lệ đang đeo, nhìn như đơn giản bình dân, nhưng có phải là túi của MCM không nhỉ? Nhưng mà… Hạ Lỵ Lỵ nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Thẩm Na Lệ, đành phải đồng ý.
“Được, vậy cậu có quần jeans cũ không mặc nữa không? Đưa cho tôi, tôi làm giúp cậu.”
“Oa! Cậu tốt quá!” Thẩm Na Lệ vui như trẻ con, Hạ Lỵ Lỵ nhìn thấy có chút ngây ngẩn.
Có cần vui vẻ đến vậy không?
Sau khi thức ăn được đưa lên, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, sau đó Thẩm Na Lệ khoe giọng trên sân khấu của nhà hàng nhưng lại hơi lạc tông, khiến Hạ Lỵ Lỵ ngồi bên dưới không nhịn được cười to.
Một đêm vứt bỏ mọi ưu phiền.