Ba ngày sau, bọc ngón tay mua trên mạng đã tới.
Lúc mở gói chuyển phát nhanh, Liên Kiều lại nhớ tới Khoáng Dã. Kể từ hôm nàng rời khỏi nhà cô, hai người không liên lạc nữa.
Liên Kiều rất bận, vừa bạn vừa ngại.
Khoáng Dã không hề chủ động tìm cô, xem ra không hứng thú gì với cô.
Dù nhìn chung chung thì Liên Kiều rất đẹp, nhưng sở thích của mỗi người cũng rất cá nhân. Theo kinh nghiệm của cô, kiểu cô em ngọt ngào như Khoáng Dã sẽ thích T hơn.
Liên Kiều thầm nhớ lại ấn tượng đầu tiên đối với Khoáng Dã, có lẽ là một người tốt lạnh nhạt.
Hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của cô.
Một người lạnh nhạt hợp thẩm mỹ của cô.
[Tối nay cùng ăn một bữa cơm nhé?] Liên Kiều cảm thấy kết bạn với người đẹp không tệ, có khi thỉnh thoảng còn hẹn chơi mạt chược được.
[Tiện thể trả ô cho em luôn.]
[Không tiện rồi, tối nay phải trực ban, lần sau đi.] Khoáng Dã trả lời rất lịch sự.
[Tối mai?] Liên Kiều lại hỏi.
[Không tiện, có chút việc riêng.]
[Tối mốt?]
[Không tiện, tối đó có buổi học ở đơn vị.]
Khoáng Dã này là sao đây? Làm kiêu cái gì, không phải là người đẹp 1m72 ngọt ngào, chân dài thôi à? Liên Kiều thấy hơi giận, không trả lời nữa.
Tối hôm sau, Liên Kiều nằm trên giường, cơ thể hơi xao động. Cô là một người phụ nữ bình thường, có dục vọng bình thường. Nhưng cô thường bị hẫng, đến cả ‘DIY’ cũng chưa từng thử, mới sờ soạng vài cái đã thấy chán, Liên Kiều rất phiền.
Lúc này bàn tay thực hiện động tác mở lon kia của Khoáng Dã bỗng hiện về trong óc cô.
Ngón tay thật đẹp.
Vậy rốt cuộc hôm đó Khoáng Dã có hứng với cô không?
Cô hỏi nàng có bọc ngón tay không, chắc chắn nàng biết cô có ý; nhưng sau khi gặp mặt, khuôn mặt kia không thay đổi cả hành trình, vô dục vô cầu, là dáng vẻ Liên Kiều thấy không hài lòng nhất.
Cô suy nghĩ thật lâu. Hai người đã gặp một lần, còn thêm Wechat, không xem là người xa lạ, bây giờ cô muốn hẹn Khoáng Dã lên giường cũng không đột ngột. Cô chỉ muốn lên giường với một cô gái hợp gu, chứ không qua loa với một người xa lạ chưa biết. Cô không sa đoạ, cũng không phá vỡ quy tắc cuộc sống của mình.
Nếu như Khoáng Dã từ chối, cô sẽ xoá bạn với nàng. Dù sao hai người cũng không thân thiết.
Liên Kiều ngồi dậy khỏi giường, lấy bao tay ra khỏi ngăn kéo, chụp một tấm rồi gửi cho Khoáng Dã.
“Tới không?” Liên Kiều đi thẳng vào điểm chính.
“Tới.” Khoáng Dã đáp gọn.
Liên Kiều bật cười. Lạnh nhạt, làm giá cái gì!
Vẫn là khoảng cách 1.7 km, lần này Khoáng Dã chỉ cần nửa tiếng.
Chuông cửa vang, Liên Kiều mặc một cái váy hai dây màu đen rộng thùng thình, dán cả người lên cửa, tạo thành một tư thế uốn éo. Cô vừa mở cửa đã nhìn thấy Khoáng Dã cầm một cái túi khác đứng bên ngoài.
“Xin chào, Thốn Thốn Kim.” Khoáng Dã chào hỏi trước, vẫn nghiêm trang, từng chữ rất rõ.
Liên Kiềm không kiềm được mà dựng thẳng người.
“Tôi là Liên Kiều.” Cô sửa lời Khoáng Dã, rất lo hai người đang làm giữa chừng thì người này gọi vào tai mình một tiếng ‘Thốn Thốn Kim’, vậy thì cô có thể không lên đỉnh cả đời luôn!
“À, Liên Kiều.” Khoáng Dã đổi lời, nhưng không nói với cô nàng tên gì.
Liên Kiều cũng không tiện hỏi. Dù sao cái tên ‘Khoáng Dã’ cũng không kỳ cục như ‘Thốn Thốn Kim’, nếu có cũng không phải nàng không ‘lên’ được.
Khoáng Dã đưa cái túi trong tay cho Liên Kiều: “Mang hoa quả cho cô này.”
Liên Kiều nhận lấy, nhìn vào thì thấy là đào.
…
Liên Kiều vô cùng xấu hổ.
“Đào giòn.” Khoáng Dã lại bổ sung hai chữ: “Ngọt lắm.”
“Haha, cảm ơn.”
“Uống rượu không?” Liên Kiều đổi chủ đề.
Cũng đâu vô cởi đồ làm luôn được, uống chút rượu sẽ đỡ ngượng ngùng.
“Có coca không?” Khoáng Dã lại hỏi.
Liên Kiều mang hai lon coca ra khỏi tủ lạnh, một cho nàng, một để lại mình uống chung với vodka.
Khoáng Dã lại biểu diễn cảnh mở coca.
Liên Kiều đứng bên cạnh vỗ tay khen.
Khoáng Dã không nói gì, chỉ lạnh lùng liếc cô.
Liên Kiều cũng không nói. Cô cảm thấy ánh mắt Khoáng Dã ban nãy khá giống một giáo viên. Thành tích của cô xưa nay không tốt, cô sợ nhất là giáo viên trừng mình.
Trừ giáo viên tiếng Anh cấp hai của cô. Vì nhìn cô ấy rất ngọt ngào, cơ bản góp vào gu thẩm mỹ của cô.
Mà Khoáng Dã nhìn còn ngọt ngào hơn cô giáo tiếng Anh đó nữa!
Vậy nên Liên Kiều chỉ im lặng trong một cái chớp mắt đã nói: “Em là người thành phố H à?” Cô muốn hai người tìm hiểu nhau trước.
Tiếng phổ thông của Khoáng Dã rất chuẩn, không giống loại khẩu âm thường gặp ở thành phố H – không phân biệt được ‘n’ và ‘l’, dù Liên Kiều thấy như vậy cũng rất đáng yêu.
“Ừm.”
“Tôi cũng không.”
“À.”
“Em cao quá, được 172 không?”
“Có.”
“Em ăn đào không?”
“Không, cảm ơn.”
Liên Kiều uống một hớp rượu lớn, điều chỉnh lại tâm trạng, chuẩn bị cởi thẳng đồ. Nếu còn trò chuyện, trời có thể lạnh hơn, đến mức cô không muốn cởi quần áo!
Thật ra cô cũng hơi căng thẳng, dù sao đây cũng là ‘lần đầu’. Để tránh có trải nghiệm không vui, Liên Kiều quyết định thỏa thuận vài điều trước.
Cô cuốn lấy lọn tóc, lên tiếng như đầy kinh nghiệm: “Có vài yêu cầu tôi phải nói trước nhé.”
“Không hôn.”
“Không dùng miệng.”
“Phải có bao.”
“Tôi mong em lên giường năng nói chuyện chút. Tôi không có sở thích đặc biệt gì, nếu em có phải hỏi ý tôi trước.”
“Hai bên có yêu cầu dừng nhất định phải dừng.”
…
“Còn em, em có yêu cầu gì không?”
“Không, tôi sao cũng được.” Khoáng Dã lắc đầu.
Người này thoải mái như thế, so ra cô lại có hơi chi li.
Liên Kiều dùng tay trái chống cằm, đánh giá Khoáng Dã, dừng lại ở nốt ruồi bên khoé mắt của nàng một giây, có hơi cảm thán. Tuy Khoáng Dã hơi im lặng, nhưng ngoại hình rất hợp ý cô. Nàng nhìn ngọt ngào đến mức không khác gì công chúa, vậy nên nàng có là ‘công chúa ngủ trong rừng’ thật, Liên Kiều cũng sẵn lòng ngủ cùng nàng.
Liên Kiều híp mắt lại, cười với Khoáng Dã: “Vậy đi tắm đã.”
Cô tìm cho Khoáng Dã một bộ đồ ngủ. Nàng nhìn thử, thấy là một cái váy ngủ màu trắng phong cách công chúa, lại mỏng đến mức xuyên thấu.
“Còn đồ khác không?”
Liên Kiều nhìn đôi chân thon dài và cặp mông đầy đặn giấu sau lớp quần jean của Khoáng Dã, không hề khiêm tốn: “Không có.”
“Dù sao cũng phải cởi.”
“À.” Khoáng Dã cũng không nói thêm gì nữa, xoay người đi vào phòng tắm.
Liên Kiều nằm hờ trên giường đợi Khoáng Dã, tạo thật nhiều tư thế, cố gắng để nàng vừa đi ra đã thấy mình thật quyến rũ.
Khoáng Dã tắm rất nhanh, trước sau chưa tới 5 phút.
Liên Kiều nghĩ mà có hơi buồn cười. Sao người này nhìn bên ngoài thanh tâm quả dục, hành vi lại sốt sắng như vậy?
Khi Khoáng Dã mặc cái váy ngủ đã được cất công lựa chọn ra, Liên Kiều cảm thấy trước mắt sáng ngời.
Quả nhiên rất hợp!
Đủ ngắn, đủ xuyên.
Toàn đôi chân vừa dài vừa thẳng kia của Khoáng Dã lộ hết ra ngoài. Phần thắt lưng cũng chiết lấy, mơ hồ vẽ ra những đường nét đầy đặn, thoắt ẩn thoắt hiện, giấu đầu hở đuôi.
Phối hợp với khuôn mặt kia của Khoáng Dã thì vừa ngọt ngào vừa khêu gợi.
Đuôi mắt Liên Kiều hơi nhướng lên, lười nhác ngoắc ngón trỏ với nàng.