Chương 2
Trần Đồng kéo Sở Phùng Thu đến cầu vượt, ra giữa cầu vượt, xác định mình không bị âm thanh ồn ào tự học buổi tối ảnh hương, thì mới hưng phấn mở miệng.
“Tống Mãn là hỗn á, bà biết không?”
Sở Phùng Thu gật đầu, hiểu được ý của chữ hỗn này.
“Nàng chuyển học năm lớp 10, nghe nói nàng mới đến trường ngày đầu tiên thì đã gây sự rồi, đánh nhau, trốn học, bị lão Lưu bắt được.”
Lão Lưu là thầy chủ nhiệm, là một người tuổi trung niên đeo kính mặt nghiêm ăn nói cẩn thận, luôn ghét học sinh có hạnh kiểm xấu.
“Rồi nghe nói là muốn gọi phụ huynh lên, đứng trước cột cờ đọc bảng kiểm điểm, bà đoán xem kết quả thế nào? nàng làm như không có chuyện gì, khép nép viết bảng kiểm điểm, cái này cũng không phù hợp với tác phong của lão Lưu.”
“Sau đó có người nói, nhà nàng có nhiều tiền, trước kia từng học trường tư quý tộc, nhưng mà không nghe theo quản giáo, bình thường hay quậy phá, cho nên ba mẹ nàng mới đưa nàng đến trường công học.”
“Mà mọi người ai cũng đồn nhà nàng có quyền thế, không ai dám quan tâm trêu nàng, nàng đến đây chưa được vài ngày, thì trong trường đã có một nhóm theo sau gọi nàng là tỷ rồi.”
“Tống Mãn xinh đẹp thật mà,” Trần Đồng ngừng một chút, dường như có chút bất bình, “người như vậy đúng là số sướng thật, vóc dáng xinh đẹp, trong nhà có tiền, đúng chuẩn đại tiểu thư luôn á.”
Sở Phùng Thu nghĩ đến tờ giấy trong túi của mình, lại nghe bộ dạng trong miệng Trần Đồng, cảm giác mọi chuyện không đơn giản như vậy.
“Thì chỉ có bề ngoài của nàng xinh đẹp thôi a, sau đó có người theo đuổi nàng, lần trước có người ở ngoài trường vào tìm nàng tỏ tình, còn cưỡi xe máy đến, làm cho rầm rộ lắm kìa, bà đoán coi nàng làm gì? cầm chai rượu phang vô đầu hắn, chảy máu luôn á, thấy mà hết hồn luôn, sau đó không ai còn dám tỏ tình với nàng nữa.”
“Lần trước nàng chơi di động, có người vào bắt nộp điện thoại, tan học bị chặn trong nhà vệ sinh cảnh cáo một trận.”
Sở Phùng Thu cảm thấy, người kia hình như không đáng sợ như vậy.
“Thời gian không còn nhiều, mau đem đồ tới phòng giáo viên đi.”
Trần Đồng cởi băng tay, cầm quyển tiểu thuyết trong tay, cái này vừa tịch thu từ một lớp khác.
“Bà không bắt được ai hả?”
Trần Đồng nhìn tay Sở Phùng Thu không có gì.
Sở Phùng Thu lắc đầu, thật ra cô cảm thấy chuyện như vậy vô vị.
Nhưng làm ban cán sự hội học sinh, nhiệm vụ đi trực vẫn phải làm.
Nàng cũng không thích làm nổi để có tiếng là người tốt, nhưng cách làm như vậy sẽ khiến người khác khó chịu và trách móc, do giáo viên muốn làm như vậy để khiến cho học sinh biết sợ, nhưng đối với học sinh những chuyện như vậy sẽ khiến họ không phục, đối với việc đốc thúc họ học giỏi hơn cũng không có tác dụng gì. (Editor: khuyên mấy bạn làm sao đỏ, nếu có làm thì mắt nhắm mắt mở thôi, hoặc đừng làm, mệt thân mà còn bị ghét á, nói thiệt theo quan điểm của mình, sao đỏ giống mấy đứa hay đi rình mò nhà người ta rồi về mách lẻo á, chả hiểu lập ra cái ban sao đỏ làm gì? học đã mệt rồi còn bắt con người ta đi rình mò bắt lỗi nhau ba cái chuyện linh tinh, cuối cùng thiệt thân toàn mấy đứa sao đỏ sau khi trên đường tan học về, phần đông toàn bị chặn đường đánh….)
“Tôi mang băng đeo về giúp bà, bà cứ về lớp trước đi.”
“Cám ơn nhiều.”
“Chuyện nhỏ.”
Sở Phùng Thu cởi băng đeo của mình ra đưa cho Trần Đồng, lên lầu quay về lớp của mình.
Ngồi vào chỗ mình không lâu, liền có người đến hỏi bài.
Đây là hoạt động tự học buổi tối, chỉ cần âm thanh nhỏ một chút, không làm ồn đến người khác là được.
“Nữ thần, nữ thần, bài này không biết giải, giúp tôi đi, mau cứu mạng a.”
Kha Đường ngồi cạnh Sở Phùng Thu nhỏ giọng nói.
Sở Phùng Thu xem đề bài, suy nghĩ một chút, viết ra công thức, đơn giản các bước viết ra.
Kha Đường nhìn thấy mắt liền sáng lên, nhìn Sở Phùng Thu làm một cái Ok, nhẹ nhàng rời đi.
Sở Phùng Thu đem bài tập tiếng Anh ra làm, lấy tờ giấy trong túi ra.
Tờ giấy còn nếp nhăn, Sở Phùng Thu vuốt phẳng giấy, xem công thức được viết ra kia để suy luận giải toán.
Đúng là so với cách cô giải còn nhanh hơn nhiều.
Người đó….. Sở Phùng Thu lại nghĩ đến bộ dạng nàng khi nhìn qua cửa sổ.
Bộ dạng nghênh ngang, cho dù thấy ngoài cửa có người cũng mặc kệ.
Sở Phùng Thu không nghĩ nữa, liền xem chữ viết trên giấy.
Mặc dù không có chữ Hán, nhưng cũng cảm giác được người này viết chữ rất đẹp.
Sở Phùng Thu cầm viết lên, bắt đầu viết đề khác lên tờ giấy này.
Tiếng chuông tan học vang lên, đúng lúc nàng vừa viết xong phần cuối.
Vừa tan lớp, Kha Đường cầm giấy nháp đi tới, khi thấy đề bài trên bàn Sở Phùng Thu, cảm giác hứng thú xem mấy lần.
“Bộ đề thi này tôi có nè, thì ra đề này giải như vậy a, nữ thần đúng là nữ thần, thật lợi hại.”
Kha Đường thấy công thức và cách giải bài, liền tỉnh ngộ.
Bộ đề thi này là mẹ hắn mua cho hắn, trong đó có nhiều đề khó, Kha Đường giải không được, đề này hôm qua khiến hắn nghĩ hết 20 phút, đau hết cả đầu, viết cách giải cũng hết một tờ giấy, nhưng không ra được đáp án chính xác.
Hiện tại thấy được công thức bài thi này, tựa như được mở lối.
“Đề này á hả?”
Sở Phùng Thu chỉ vào bài thi kia.
“Phải.”
“Cái này không phải do tôi viết, tôi dùng cách khác, không có giải ngắn gọn như vậy.”
“Ờ, vậy chứ ai viết?”
Kha Đường ngạc nhiên, nói về toán học Sở Phùng Thu chính là nhân tài kiệt xuất trong lớp, đến nam sinh tư duy logic cũng không được như nàng.
“Tôi cũng không quen người đó.”
Sờ Phùng Thu cười cười, cất tờ giấy kia đi.
“Chắc là một đại lão nào đó.”
Sờ Phùng Thu không nói gì, từ lời Trần Đồng nói, nàng đúng là một đại lão.
“Đề vừa rồi bà nói với tôi á, tôi không hiểu cho lắm, bà giải thích rõ một chút được không?”
Kha Đường ngại ngùng nói, đem tờ giấy nháp để trước mặt Sở Phùng Thu.
“Sợ là hiểu rồi nhưng lại kêu không hiểu, cố ý qua đây bắt chuyện a.”
Nữ sinh ngồi cạnh Sở Phùng Thu nói móc, khiến Kha Đường ngại ngùng.
“Xớ, là người ta nghe còn chưa hiểu chứ bộ, làm gì có ý khác đâu, tôi cũng sợ bị đám nam sinh trong lớp làm thịt mà.”
Kha Đường cười nói lại, nhìn Sở Phùng Thu nháy mắt.
Bọn họ là ban tự nhiên, nam sinh nhiều hơn nữ sinh, đại lão gia trong nhất ban, các nữ hài tử vốn được cưng chiều hơn, mà một trong số đó còn là hoa khôi học đường cấp bậc nữ thần, nam sinh trong lớp đều dẫn đầu làm vệ sĩ.
Sở Phùng Thu ngồi bên cạnh chỉ mỉm cười, không tham gia vào câu chuyện.
Chờ bọn họ nói xong, liền giảng bài cho Kha Đường.
Kha Đường nghe xong, đem giấy về chỗ ngồi, sau đó tiếp tục cùng các bạn khác nhiều chuyện.
“Mọi người nghe tin gì chưa? Tống Mãn ban 11 hôm nay đánh nhau với người ta ở sân bóng rổ bên kia á.”
“Nàng đi đánh nhau không phải chuyện thường rồi sao?”
Có người liếc mắt, cái này gì mà nói chứ.
“Tôi biết, tôi biết, nàng dùng gậy phép thuật đánh nhau, cái thứ mà mấy bé gái nhỏ hay chơi á, lúc nghe thấy tôi cười muốn tụt quần ha ha ha ha.”
“Hả? cầm cái đó đánh nhau là không nên hả?”
Sở Phùng Thu nghĩ đến người đó hùng hổ cầm đồ chơi bé gái đi đánh nhau, nhịn không được vai run một cái.
Những người khác thì cười như điên.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó nàng cầm thứ đó đánh cho tên kia nằm bẹp dưới đất.”
Có người nuốt nước miếng cái ực, mấy người đang cười cũng dừng lại.
“Lợi hại thiệt, không biết sau này bạn trai nàng thế nào mới khống chế được nàng.”
Có nam sinh cảm thán.
“Chuyện này không đến lượt ông lo, dù sao cũng không tới lượt ông đâu.”
“Tôi biết mà, chỉ nghĩ chút thôi a.”
“Phốc, không phải chứ, ông có với nàng hả?”
“Ông không thấy dung mạo nàng dễ nhìn sao?”
“Đẹp thì có lợi gì? không phải chỉ là du côn học lực kém thôi sai? nghe nói còn là phú nhị đại, không biết sau này sẽ là hạng người gì nữa.”
Nữ sinh ngồi cùng bàn với Sở Phùng Thu hừ một tiếng, chua ngoa nói.
Sở Phùng Thu nghe xong, nụ cười nhạt đi nhìn nàng một cái.
“Đổng Tuyết, hôm nay ăn tối, bà ăn chanh hả?”
“Hả? không có.”
Đổng Tuyết theo bản năng trả lời, biểu tình nghi hoặc.
“Chứ sao chua dữ vậy hả?”
Sở Phùng Thu trước giờ chưa tức ai trực tiếp như vậy, bề ngoài nàng rất ôn hòa, không tham gia thảo luận gì nhiều.,
Mọi người luôn thích dùng quan niệm của mình phán xét một người, sau đó định luôn tương lai của người ta.
Sở Phùng Thu cũng không biết Tống Mãn là người thế nào, nhưng luôn cảm thấy sẽ không phải là người xấu.
Sở Phùng Thu vừa nói xong, Kha Đường nói cái định mệnh một cái xong thì cười.
Đổng Tuyết nhịn không được, mặt tức giận nhìn Sở Phùng Thu.
“Sao bà lại đi nói đỡ cho nàng?”
“Tôi ăn ngay nói thật thôi mà.”
Bàn luận không được sao, ngươi ta chỉ nói bề ngoài của Tống Mãn, nàng cần gì kéo thành tích, gia thế rồi nhân phẩm của người vào chứ, cuối cùng còn tự xây nặn luôn tương lai của người ta, không phải chua ngoa thì là cái gì.
Đổng Tuyết muốn cãi lại, nhưng đành nhịn xuống, tức anh ách làm bài của mình.
Nàng không có ngốc, nguyên nhân vì có Sở Phùng Thu cãi nhau nên cũng không cãi lại được.
Bầu không khí liền lạnh xuống, mấy nam sinh vừa nói chuyện cười cười xấu hổ.
Kha Đường hóng chuyện cũng không biết làm gì đành phải hô làm bài, quay về chỗ ngồi tiếp tục giải bài.
Còn Tống Mãn cũng không biết mình lại trở thành đề tài bàn tán của người khác.
Tay nàng di chuyển trên màn ảnh, trong nhóm chiến thu hoạch đầu người, điều khiển miêu nương thích khách yêu nhiêu nhảy tháp lấy được cái đầu cuối cùng bên địch, trước khi bị tháp giết chết, liền bán trang bị thay giáp hồi sinh, màn hình tối vài giây liền sáng lên.
Đồng đội kéo đến phá tháp, khi thạch anh sắp nổ, Tống Mãn tháo tai nghe xuống, đem di động cho vào túi, ra ngoài vào phòng vệ sinh.
Trong phòng vệ sinh, nàng nghe thấy vài chữ gậy phép thuật.
Tống Mãn đen mặt, từ trong phòng vệ sinh đi ra bồn rửa tay, sau khi nàng đi ra người kia còn cười như gà gáy.
“Đừng nói nữa.”
Bạn học bên cạnh kéo nàng một cái, người đang cười như bị bóp cổ, không dám phát ra âm thanh.
Tự học buổi tối còn một tiết cuối, Tống Mãn cũng không rảnh chờ.
Nàng cầm di động và tai nghe cho vào túi, đi ra ngoài.
“Tỷ, chị đâu đó? tôi đi cùng với.”
Đặng Vĩ theo sau, nhìn thấy Tống Mãn cười.
Tống Mãn hít sâu một hơi, tự nói với mình đây là tiểu đệ, đánh không tốt.
“3”
“2”
“Tỷ, tôi sai rồi, tôi đi ngay á á á á á.”
Đặng Vĩ xoay người chạy, ôm mặt khóc.
Mợ nó, thiểu năng.
Tống Mãn xuống lầu, đi tới cổng.
Sở Phùng Thu định tới phòng giáo viên đưa đồ, vừa xuống lầu thì thấy thân ảnh mảnh mai.
Cô dừng chân lại, đổi hướng đi theo.
Tống Mãn phóng lên tường, tránh được mảnh thủy tinh cắm bên trên.
Định nhảy xuống, theo bản năng liền quay đầu lại nhìn thoáng qua, xém chút bị người đứng ở dó dọa cho giật mình.
Ánh sáng đèn đường giới hạn, nàng không thấy rõ là ai, nhưng là một nữ sinh tóc dài.
Giống y chang hồn ma.
Tống Mãn nhớ đến lúc mới vào tiết tự học buổi tối, giống như vậy cũng đứng phía sau y như ma.
Thời nay sao ai cũng kỳ cục như vậy thế này.
Tống Mãn lầm bầm một câu, liền nhảy xuống tường, chỉ để lại cái lưng đã biết mất cho người đứng bên trong.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu kịch trường NÓI TỚI ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN VỀ ĐỐI PHƯƠNG
Sở tỷ: đẹp, học bá, rất có lực hấp dẫn (lược bỏ bớt n rắm hồng)
Tống Mãn: phù phù
Sở tỷ: ???
Sở tỷ: cái này đâu phải kịch bản của tui!