Chương 3
Tống Mãn ra khỏi trường học, đi tới Starbucks.
Nàng cúp tiết cuối để ra ngoài, hiện tại không thể về nhà liền được.
Tối đầu thu, còn mang theo chút cảm giác mát mẻ, nàng mang theo khẩu trang, đi vào trong Starbucks.
Chỗ này yên tĩnh, hơn nữa trong này có hương cà phê khiến cho người ta cảm thấy thoải mái, gọi đồ uống xong nàng tìm một chỗ ngồi xuống, lấy di động ra xem tin tức.
Khi lấy đồ uống xong quay lại chỗ mình ngồi, Tống Mãn mới mở kho đề ra, chuẩn bị lướt đề.
Có vài đề nhìn qua thì đã có đáp án, Tống Mãn không chớp mắt chọn một cái trong đó, ánh sáng màn hình phản xạ lúc này khiến nàng có vẻ lạnh lùng khó gần.
Đối với người ngoài nhìn thấy thì nàng dường như đang xem di động rồi đờ ra.
Tống Mãn chạm màn hình viết cách giải vào đó, thỉnh thoảng uống chút nước ấm, ở trong Starbucks giải đề hết 40 phút.
Đến khi chuông di động vang lên, nàng mới thoát khỏi phần mềm đề thi, cầm đồ uống đi ra ngoài.
Ngoài cửa thổi tới một luồng gió lạnh, Tống Mãn uống xong hớp cuối cùng, ném ly vào thùng rác rồi bắt xe về nhà.
Quét thẻ vào tiểu khu rồi lại quét khu nhà ở, cuối cùng là quét thẻ vào thang máy, chỗ này an ninh an toàn mà rườm rà.
Tống Mãn mở cửa đi vào thì thấy có người đang đắp mặt nạ nằm trên sofa.
“Ba.”
Tống Mãn hô một tiếng, khiến người đàn ông trên ghế chú ý.
“Mãn Màn đi học về rồi, hôm nay có ra ngoài đánh nhau không đó?”
Hứa Thanh Lãng quan sát Tống Mãn một vòng, xác định không có gì lạ, vẫy vẫy tay.
Tống Mãn lắc đầu, ngồi bên cạnh Hứa Thanh Lãng.
Đối với việc ba ở nhà đắp mặt nạ, Tống Mãn không thấy gì lạ.
“Vậy là tốt rồi, con gái a, cứ ra ngoài đánh nhau làm cái gì? phải học cho giỏi mới là đúng a, hôm nay có ngoan ngoãn nghe giảng không đó?”
Tống Mãn ừ một tiếng.
“Vậy là được rồi, xem ra đổi trường học cũng được đó, không biết cái trường học trước đó thế nào, lúc trước con học giỏi như vậy, kết quả lại như vậy, may là đến nhất trung, nhất trung Thanh Thành là cao trung có tỷ lệ lên lớp cao nhất đó, con đừng có mà phụ lòng của ba biết chưa.”
Những lời này Tống Mãn cũng nghe chán rồi, đã sớm vào tai trái ra tải phải rồi, chỉ gật đầu lấy lệ qua loa mà thôi.
Hứa Thanh Lãng vẫn còn tiếp tục dài dòng, Tống Mãn thì đã đưa hồn đi xa.
“Con a, lúc nào cũng vậy.”
Hứa Thanh Lãng gõ trán Tống Mãn một cái, nhìn con gái thấy bó tay.
“Cứ như vậy thì…. sau này con….”
“Vậy có gì không tốt, dù sao con cũng không thích đọc sách, ba để con chơi đi, trong nhà cũng đâu phải là không nuôi nổi con, không phải còn có tỷ ở nhà sao, tỷ thương con như vậy, chắc chắn sẽ nuôi con.”
Tống Mãn kéo tay Hứa Thanh Lãng, cợt nhả nói.
“Con đi tắm đây, bye.”
Tống Mãn xua tay, bị Hứa Thanh Lãng kéo lại liền nhét trái cây vào miệng ông, ông vừa nhai vừa nói gì đó nghe không rõ.
Tống Mãn bước lên lầu, trên hành lanh nhìn thấy Tống Thanh Lan, nhìn nàng mỉm cười.
“Tỷ, chào buổi tối.”
Tống Thanh Lan mặc đồ ngủ, tóc tản hai bên, chân mày lá liễu, nhìn khá ôn nhu thoải mái.
“Lại ra ngoài đánh nhau hả?”
“Đừng nói bậy nha, làm gì có chứ? chị đi mách rồi còn gì? em làm sao ra ngoài được?”
Tống Mãn lắc đầu, bộ dạng lươn lẹo.
“Em mà đổi tính chắc mặt trời mọc đằng tây rồi, đừng tưởng chị không biết em đi, còn rất giỏi nữa a.”
“Khụ khụ, nhỏ nhỏ thôi.”
Tống Mãn cười cười, trong lòng lạnh lẽo.
“Chị nhớ nói ba mẹ giúp em đi, đừng bảo bọn họ bắt em học nữa, em như thế nào đâu phải họ không biết đâu, sao mà kéo em lên được chứ?”
Tống Mãn hừ nhẹ, bộ dạng cà lơ phất phơ.
“Ba nhỏ cũng muốn tốt cho em thôi.”
“Chị còn nói vậy à, không phải chúng ta chung một đội rồi sao, không nói nữa, đi tắm đây.”
Tống Mãn xua tay, bộ dạng không vui, mở cửa phòng mình.
Vừa đóng cửa, biểu tình trên mặt Tống Mãn liền thay đổi.
Nàng vò vò tóc mình, sao có người đáng ghét như vậy a.
Nàng ngã lên giường, ngẩn người một hồi, sau đó nàng cầm khung ảnh bên cạnh giường, thở dài một cái.
Trong khung ảnh là bốn người, nàng, mẹ nàng, ba nàng còn có Tống Thanh Lan.
Tống Thanh Lan là tỷ của nàng, nhưng không tỷ ruột.
Tống Thanh Lan là con chồng trước của Tống nữ sĩ mẹ nàng sinh, nhưng ông ấy mắc ung thư qua đời, Hứa Thanh Lãng là chồng kế của Tống nữ sĩ.
Mặc dù không phải tỷ ruột, nhưng Tống Mãn từ nhỏ đã coi Tống Thanh Lan như là tỷ ruột của mình.
Hai người sống chung như chị em bình thường, Tống Thanh Lan thậm chí còn rất dung túng nàng.
Gần đây không biết Tống Thanh Lan trúng cái gì, trước đây không quan tâm nàng đánh nhau uống rượu, thậm chí còn vui vẻ bao che, nhưng không ngờ hai ngày trước lại đi mách ba mẹ nói nàng muốn đi đánh nhau, hại nàng bị quản nghiêm ngặt.
Hơn nữa chuyện lúc chiều Tống Thanh Lan cũng đã biết, không biết là ai đi nói với nàng.
Tống Mãn thấy bực bội, nhíu chặt mày.
Nàng để khung hình lại, lại thở dài.
Buồn.
Tỷ không phải tỷ ruột cũng không sao, cũng may vẫn còn ba ruột, mẹ ruột.
Còn vì sao Tống Mãn theo họ Tống mà không theo họ Hứa của ba, bởi vì ba nàng ở rể.
Cấu tạo nhà nàng không giống nhà người thường, thậm chí còn đảo điên.
Rất giống thế giới nam tôn, đi lộn vào thế giới nữ tôn.
Trong nhà trọng nữ khinh nam cực độ, gia chủ đều cưới nam nhân, chứ không gả ra ngoài.
Những không phải nữ hài nào trong nhà đều như vậy, phần lớn lập gia đình cũng đã lập rồi, nhưng gia chủ thì không được.
Nam nhân phải ở rể, nữ nhân làm gia chủ, đây là quy tác Tống gia.
Tống Mãn tử nhỏ luôn cho rằng ba ba ở nhà thì chắc phải xinh đẹp như hoa, còn mẹ thì ra ngoài kiếm tiền, nhưng khi lên nhà trẻ, xém chút bị thế giới bên ngoài làm cho sock.
Trời ơi, sao lại có nam nhân ra ngoài đi kiếm tiền chứ? còn nữ nhân lại ở nhà đan áo giặt đồ sao?
Trời ơi.
Amazing.
Sau đó thế giới quan của Tống Mãn bắt đầu quay về trật tự.
Tống Mãn từ từ lớn lên cũng biết được tình hình trong ngoài nhà, cũng biết Tống nữ sĩ là gia chủ Tống gia.
Còn nàng và Tống Thanh Lan, là hai đứa con gái của Tống nữ sĩ.
Tống Mãn thu hồi tâm tư rối bời, vào phòng vệ sinh tắm.
Vết thương dấu dưới đồng phục bị bầm không ít, có dấu đánh nhau hôm qua, còn có trước đó mấy ngày chưa lành.
Vũ khí hôm nay không thể dùng được, y như đồ ngáo á.
Tống Mãn vừa hát vừa tắm, sau đó lên giường thoa thuốc, thoa xong lấy di động ra tiếp tục lướt đề.
Nàng lướt rất nhanh, sau khi tìm thấy đề rồi thì chậm lại.
Tiếng gõ cửa liền cắt ngang suy nghĩ của nàng, Tống Mãn mở game lên, xoay ngang di động, hô vào đi.
Tống Thanh Lan bưng ly sữa tới, đặt trước bàn Tống Mãn.
“Lúc nào cũng chơi game, không biết bảo vệ mặt gì cả.”
Tống Thanh Lan nhíu mày, giọng nói mang vẻ trách cứ.
“Ừ ừ biết rồi.”
Tống Mãn không ngẩng đầu nhìn màn hình, bộ dạng như là nghiện game.
“Uống hết ly sữa đi.”
“Để đó đi, chút em uống.”
“Chờ chút nữa đem đổ hả?”
Tống Thanh Lan tựa như đã quen, liền nói ra sự thật.
“Nhưng em không thích uống mà.”
Tống Mãn để di động xuống, bộ dạng sầu khổ nhìn ly sữa.”
Thật ra lúc đầu cũng thích uống, nhưng mà sau này uống nhiều quá ngán.
“Sữa giúp cho cơ thể khỏe mạnh, còn giúp tăng chiều cao, em còn đang cao thêm, uống đi.”
Tống Thanh Lan bộ dạng cũng không tha, Tống Mãn không thể làm gì khác là cầm ly lên uống ực ực, sau đó cầm ly nhét vào tay Tống Thanh Lan.
“Uống xong rồi, uống xong rồi, ra ngoài nhớ đóng cửa nha, đừng làm ồn em chơi game.”
“Ngủ sớm đi, đừng có thức khuya.”
“Biết rồi mà.”
Nhìn qua thì như chị em tình thâm.
Khi cửa phòng đóng lại, Tống Mãn liền chạy vào WC, móc họng để nôn sữa vừa uống ra.
Hương sữa khiến Tống Mãn nôn nhiều hơn.
Chỉ sữa thường mà thôi, Tống Mãn cũng biết.
Sữa rất tốt, nhưng mà người đưa sữa thì chưa chắc.
Cho đến khi cảm giác trong miệng nhạt đi, Tống Mãn mới thấy khá hơn chút, rửa mặt xong lần nữa lên giường.
Cầm di động tiếp tục giải bài chưa xong, Tống Mãn kiểm tra lại thì phát hiện sai một chỗ.
Xem lại thì mới phát hiện là trong đề thi có bẫy, đang lúc viết thì Tống Thanh Lan gõ cửa, giờ lại viết tiếp thì mạch suy nghĩ cũng đơn giản hơn.
Tống Mãn sửa lại bên dưới, bắt đầu làm bài thi tiếng Anh.
Mới làm được vài bài, thì di động có cuộc gọi tới.
“Mãn tỷ, ra ngoài làm một xiên đi, tôi mời chị.”
Âm thanh Đặng Vĩ bên kia vang lên, bên cạnh còn chút ầm ĩ.
“Ái Lan, Tiểu Mao bọn họ đều ở đây, chỗ cũ nha, chờ chị á.”
“Được, tới liền, chuẩn bị tôm hùm đất cho tôi đi.”
“Âu cơ, âu cơ.”
Tống Mãn liếm môi trên cửa mình, vị sữa đáng ghét vẫn còn, nên đi ăn chút tôm hùm đất áp vị nó xuống cái đã.
Tống Mãn thay bộ đồ áo dài tay, quần dài, cột tóc mình lên, cầm chìa khóa xe ra cửa.
Hứa Thanh Lãng không ở trong phòng khách, chắc là về phòng rồi.
Đúng lúc, tránh bị nghe càm ràm.
Tống Mãn đi ra gara xe, trong gara xe có 3 chiếc xe máy, đều là bảo bối của Tống Mãn.
Nàng mở con Augusta mà mình đã cải biến, vừa huyễn khốc lại an toàn, không hợp để đua xe, nhưng hợp để đi ra ngoài hằng ngày.
Ra khỏi tiểu khu, Tống Mãn đi thẳng tới quán xiên.
Tối nay nhiệt độ hơi thấp, gió dường như có thể lướt qua phổi người một lần.
Sở Phùng Thu năm tay cháu gái đi chợ đêm, sờ sờ bím tóc của cháu gái.
Vừa rồi chuẩn bị rửa mặt đi ngủ, cháu gái đến nhà chơi ăn vạ muốn đi ăn đồ nướng, cô không thể làm gì khác là mặc thêm áo khoác mang cháu gái ra ngoài mua đồ ăn.
“Dì ơi, con muốn ăn cá viên chiên.”
“Được, dì sẽ mua cho con.”
Sở Phùng Thu mua không ít, chút nữa còn mang một túi về cho người lớn trong nhà.
Trong lúc chờ, Sở Phùng Thu nghe thấy ồm ồm từ xa đến gần.
Đó là một chiếc mô tô hạng nặng khá đẹp, khiến mọi người xung quanh cũng chú ý.
Sở Phùng Thu cứ tưởng chủ xe là một nam thanh niên, nhưng lúc xe ngừng lại thì mới phát hiện là một cô gái.
Vóc người thiếu nữ cao gầy, đưa tay lên cởi nón bảo hiểm trên đầu xuống.
Khuôn mặt thanh lệ chạm vào mắt Sở Phùng Thu, khiến Sở Phùng Thu ngây người.
Thiếu nữ đội mũ bảo hiểm tóc hơi rối, nàng đưa tay chỉnh lại một chút, một cơn gió lướt qua thổi tóc nàng, rồi lại nhẹ nhàng thổi qua lòng bàn tay Sở Phùng Thu, mang đến chút xúc cảm nho nhỏ.
“Dì ơi, dì đang nhìn cái gì đó?”
Cháu gái kéo tay Sở Phùng Thu, ngẩng đầu tò mò hỏi.
“Dì đang nhìn một tiểu tiên nữ nha.”
Sỏ Phùng Thu hạ mắt, vẻ mặt là ý cười nhẹ nhàng.
Không phải đây là tiểu tiên nữ cầm gậy phép thuật đánh người đây sao.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tống Mãn: tiểu tiên nữa bá đạo, đánh người trực tuyến.