Cô mặc một bộ trang phục thường ngày, nhìn những nhóm học sinh đi thành từng đôi từng cặp, cosplay đủ loại nhân vật, thậm chí có người còn cosplay cả linh vật trong game, giữa mùa hè đội đầu thú lông xù, Vưu Kim Nguyên luôn cảm thấy mình đã qua cái tuổi hy sinh vì đam mê, nghĩ đến việc cosplay nhân vật mình thích thôi đã cảm thấy xấu hổ không nói nên lời.
Vì bên cạnh không có người cùng tuổi có sở thích giống mình, ngay cả Lâm Tịch cũng chỉ đi cùng cô một lần rồi không muốn trải nghiệm cảm giác chen chúc nữa, kiên quyết từ chối, may mà Vưu Kim Nguyên không phải người sợ giao tiếp xã hội, gặp nhân vật mình thích cũng sẽ hỏi có thể chụp ảnh chung không, ngoài ra thì phần lớn thời gian đều dùng để mua đồ lưu niệm.
Cô đi một vòng quanh hội trường, có thể gọi là nhập hàng, chỉ cần là đồ lưu niệm đẹp mắt thì đều mua rất nhiều cái, vì thế còn mang theo hẳn một chiếc vali nhỏ. Sau khi thu gom gần đủ rồi thì chuyến đi này coi như thu hoạch đầy đủ nhưng hành trình vẫn chưa kết thúc.
Tiếp theo là khâu quan trọng nhất, cũng là mục đích chính của Vưu Kim Nguyên khi đến triển lãm lần này.
Vé VIP có phúc lợi được tương tác và xin chữ ký của khách mời, thời gian có hạn, bên trong đã xếp thành một hàng dài, khi nhìn thấy tấm áp phích quảng cáo được đặt ở đó, Vưu Kim Nguyên mới nhớ ra tên của coser mà cô muốn gặp hôm nay, tóc hồng, tai cáo, dáng vẻ kiêu ngạo nhưng ánh mắt lại như chứa đựng tình ý miên man, vô cùng quyến rũ, bên cạnh cô gái đó viết mấy chữ to——Coser nổi tiếng: Vũ Chi.
Khách mời đã đến, phía trước không ngừng truyền đến tiếng kinh hô, cô cố nhìn về phía đó nhưng chỉ thấy toàn là đầu người chen chúc, xếp hàng gần một tiếng đồng hồ mà vẫn chưa nhìn thấy mặt mũi của nhân vật chính, Vưu Kim Nguyên động đậy đôi chân đã đứng đến mỏi nhừ, rảnh rỗi không có việc gì làm, mạng trong hội trường lại không tốt nên dứt khoát quay sang trò chuyện với người phía sau, cố gắng để thời gian trôi nhanh hơn.
Trên thực tế, bình thường cô đều chơi một mình, bên cạnh không có người bạn nào có sở thích giống mình, ở tuổi 27, cô luôn cảm thấy mình là “Bà cô già” không thể hòa nhập vào thế giới của những đứa trẻ nhưng sau khi trò chuyện với cô gái học sinh trung học phía sau một lúc, biết được đối phương cũng thích Trọng Liên, chủ đề nói chuyện lại không ngừng, không khỏi cảm thán đây chính là sức hấp dẫn của những người có cùng sở thích, cô đang mở vali chuẩn bị trao đổi đồ lưu niệm với đối phương thì nghe thấy một giọng nói yếu ớt.
“Chị ơi… Chị có thể chụp ảnh chung với em không?”
Là một cô gái cosplay Trọng Liên, Trọng Liên vẫn luôn là nhân vật được yêu thích trong số các yêu nữ, vì vậy cũng có rất nhiều người cosplay cô ấy, Vưu Kim Nguyên không ngờ lại có người chủ động đề nghị chụp ảnh chung với mình, ngẩn người một lúc rồi vui vẻ trả lời: “Được chứ.”
“Cảm ơn chị!”
Sau khi chụp ảnh tự sướng xong, cô gái đỏ mặt, có vẻ hơi ngượng ngùng: “Em, em cũng rất thích Trọng Liên, có thể kết bạn với chị không…?” Nói ra câu này đã tiêu tốn rất nhiều can đảm của cô ấy.
Vưu Kim Nguyên không thấy có gì, cho rằng cô ấy chỉ là ngại thôi nên lấy điện thoại ra quét mã, lại trao đổi thông tin liên lạc với cô gái vừa trò chuyện nãy, đúng lúc này, đến lượt cô, nhân viên bên cạnh nhắc nhở, không biết thời gian đã trôi qua nhanh như vậy trong lúc trò chuyện.
Vũ Chi ngồi trên ghế nhìn cô cười như không cười, khoảnh khắc này, Vưu Kim Nguyên như nhìn thấy Trọng Liên.
Thật sự quá giống…
Không chỉ giống về ngoại hình mà cả khí chất và biểu cảm đều vô cùng giống, khiến Vưu Kim Nguyên ngẩn người một lúc mới đi đến trước mặt cô ấy.
“Có muốn ký tên không?”
Vưu Kim Nguyên nói một câu thoại trong game, Vũ Chi cúi đầu, hàng mi dài rủ xuống tạo thành một bóng nhỏ dưới mắt, đầu bút sột soạt, chữ viết rất đẹp, sau khi ký tên thì cười đưa cho cô.
Đến đây thì quy trình hẳn là đã kết thúc.
Vưu Kim Nguyên định quay người rời đi thì Vũ Chi đột nhiên hỏi: “Chụp ảnh chung không?”
Vé VIP có bao gồm cả cái này sao? Lúc nãy Vưu Kim Nguyên cũng không để ý những người phía trước có chụp ảnh chung không nhưng vì đối phương đã chủ động đề nghị thì đương nhiên không có lý do gì để từ chối.
Khoảnh khắc cô gái tiến lại gần, trên người mang theo mùi hương dễ chịu, Vũ Chi cầm lấy điện thoại của cô, Vưu Kim Nguyên tạo dáng trước ống kính, tưởng rằng chỉ là chụp ảnh chung bình thường nhưng cằm đột nhiên bị ngón trỏ của đối phương nâng lên, khuôn mặt yêu kiều trước mắt phóng to, xung quanh vang lên tiếng kinh hô, cô hơi mở to mắt, ngay khi đôi môi sắp chạm vào nhau thì “Tách” một tiếng, Vũ Chi lùi lại, đưa điện thoại trả cho cô, cong mắt cười như một con cáo, không đúng, Trọng Liên vốn là một con cáo thích trêu chọc người khác.
“Dễ thương quá.”
“Nãy có cho cô ấy WeChat không?”
Vưu Kim Nguyên vẫn còn đang ngơ ngác, nghe cô ấy nói vậy mới hiểu ra, cảnh cô chụp ảnh chung với một Trọng Liên khác lúc nãy đều lọt vào mắt cô ấy, đây là lý do muốn chụp ảnh chung sao?
Vũ Chi, à không, là Trọng Liên, khoảnh khắc này Trọng Liên như thực sự vượt qua chiều không gian xuất hiện trong thế giới của cô vậy, đuôi mắt cong lên, nụ cười vẫn như thường ngày, không đứng đắn nhưng trong ánh mắt lại chứa đựng sự chiếm hữu cố chấp.
“Nhóc con, chỉ được thích mình tôi thôi đấy~”
———
Chú thích: Đồ lưu niệm là “Gu.” Nhóc con là cách gọi của Trọng Liên với người chơi trong game~