Chương 10: người Trần gia biểu hiện rất sợ.
Bộ nội ý bị xé nát bét có lượm lên thì cũng không sạch được, Dương Hi cầm máy hút bụi dọn sạch phòng Trần mẹ, thấy Trần mẹ ngồi trên giường đờ ra, vẻ mặt u sầu như lo cho nước nhà, liền nói: “có bộ nội y thôi mà, làm gì tiếc dữ vậy !?”
Trần mẹ dĩ nhiên không phải tiếc bộ nội y, mà kéo Dương Hi lại hỏi: “con nói cái này… sao Đường Nhứ lại làm vậy?” bà nhìn thấy trong lòng còn sợ hãi, một sàn nhà đầy vải nát đúng là quá đả kích rồi.
Dương Hi nhún vai, “ai mà biết, mẹ trịch giao hỏi nàng là được.”
Trần mẹ không dám, nhưng Dương Hi lại nói với bà, “đừng có sợ nữa, bà còn là bà thông gia nữa không đó? mới gả được mấy tháng đà áp đầu bà rồi? không vừa ý cái xé đồ vậy mà nói được hả?”
Dương Hi nghĩ nghĩ đâu ra đứa con dây hở cái là xé đồ vậy, có bản lĩnh thì hút luôn cái sàn nhà đi! không nể mặt chút nào, xem nàng làm sao dụ bà mẹ chồng mắng Đường Nhứ vài câu.
“Ah, con nói cũng đúng.” đáng tiếc Trần mẹ bị Dương Hi huấn luyện ba năm rồi, còn đâu cái bộ dạng bà mẹ chồng nữa, đặc biệt rất nghe lời Dương Hi nói, khúm rúm đi tới trước bài vị, ba ngày đầu thì để bài vị trong phòng Trần Mộc, về sau thì chuyển ra ngoài phòng khách để trong góc, ở trên còn có anh của Trần ba, bàn cúng cũng để Đường Nhứ riêng một chỗ.
Nói là để cho Đường Nhứ biết uy phong bà mẹ chồng, nhưng mỗi lần Trần mẹ mang trịch giao mới đến thì hay quen quỳ xuống, Dương Hi ở bên cạnh chỉ biết than không phải chứ? Trần mẹ quen vô miếu hay bái bái rồi, cứ cầm bông trái đến là quỳ xuống liền, cái náy thành bà mẹ chồng quỳ con dâu rồi a!?
Dương Hi ở bên cạnh cực khổ suy nghĩ, là mẹ chồng vế cao hơn hay là người chết rồi vế cao hơn, tóm lại cũng không có câu trả lời hài lòng nào, Đường cô cô người ta đã hơn 100 tuổi rồi, vậy quỳ cứ quỳ đi a, nàng đi vào phòng khách lấy cho Trần mẹ cái đệm để không cho đầu gối bị đau.
Trần mẹ lại hỏi, “à, Đường Nhứ a, vừa xé đồ mẹ mua, có phải là không vui cái gì không?”
Đường cô cho thanh bôi nhanh chóng, xem ra là tức giận khó hiểu, trả lời rất gọn gàng.
Trần mẹ thu giao lại, nuốt nước miếng có chút khẩn trương, “giận cái gì a? liên qua đến bộ đồ sao?”
Đáp án hiển nhiên là vậy, Trần mẹ nhíu mày suy nghĩ, đồ nội y nhờ người làm cho ai? đồ thiếu vải cũng không có sao, nhưng sao lại chọc Đường Nhứ tức giận được?
“Hay là do Đường Nhứ là người hơn 100 năm trước, thích bảo thủ nên không chịu a?” Trần mẹ quay đầu hỏi Dương Hi, tự mình lý giải, dù sao kỹ viện 100 năm trước cũng không ai dám mặc như vậy.
Dương Hi lại cảm thấy Đường Nhứ không phải là người bảo thủ như vậy, tối nào mà chà vào phòng chơi nàng, sao mà kêu bảo thủ được? nàng lại nghĩ khác, thuận tay lấy trịch giao của Trần mẹ rồi hỏi, “cô ghen hả?” hỏi xong nàng thẩy trịch giao tùy ý, dựa theo lời nàng nói cả nhà còn câu nệ cái gì?
Đúng là cái thánh giao, Dương Hi liền hiểu, quay đầu nói với Trần mẹ, “là do thấy bà nhìn không xem lớn nhỏ, mua cho tôi mà không mua cho cô ấy.”
Trần mẹ liền hiểu ra.
Đèn phòng khách nháy vài cái coi như đồng ý, Dương Hi cảm thấy chân tướng rõ ràng rồi nên cầm thánh giao cất đi, nói với Trần mẹ, “bà nên hỏi ý Đường Nhứ tỷ một chút, một bộ đồ thôi đã ghen thành như vậy rồi sao mà được, may là nàng không hút đất đó. Một bộ đồ thôi cũng mất không ít tiền rồi, đây không phải lãng phí thì là gì?” nàng cố gắng chỉ Trần mẹ dạy dỗ con dâu.
Nhưng Trần mẹ lại ấp úng nói, “cũng không đáng bao nhiêu tiền, chưa tới 200 mà…..”
“…” Dương Hi tức giận hỏi, “mẹ mua cho tôi bộ đồ chưa tới 200!?”
“Hơn 200 mới là quá đó, con xem như vậy mà phí cái gì chứ, dù sao mặc vào rồi cũng đâu phải cởi liền, chỉ một đợt thôi mà, xong rồi thì cũng có ích mà!” Trần mẹ giải thích, nhưng không thể ngăn cản Dương Hi tìm dép xung quanh hung ác.
Đường Nhứ vì vậy mà tránh được trận mắng này, Trần mẹ còn nói mua cho Đường Nhứ vài bộ đồ hình nhân, đồng thời hứa nấu cơm hai bữa cho Đường Nhứ nên mới tránh được dép của Dương Hi.
Chuyện đồ lót Dương Hi không cho Trần mẹ nhắc lại nữa, nàng và Trần Mộc không phải loại quan hệ có thể lên giường đó, chuyện này chỉ có hai người mới hiểu được.
Buổi tối chuẩn bị đi ngủ, hôm nay Dương Hi cảm giác gặp không ít chuyện, định theo lệ cũ ôm gối chui vào phòng Trần Mộc định nói với hắn nghe hôm nay Trần mẹ làm việc ngốc gì, gần đây tinh thần Trần Mộc khá tốt, hôm nay ở trong phòng còn dúng máy vi tính và nghe điện thoại, để lỡ không ít việc dưới lầu, đúng lúc buổi tối nghe kể lại.
Nàng thuận tay đóng cửa lại, ngồi xếp bằng trên giường Trần Mộc góp ý linh tinh với hắn, nói hôm nay Trần mẹ mua lung tung vài thứ, còn nói với hắn đến cả bộ đồ thôi cũng khiến Đường Nhứ chú ý nổi ghen, cuối cùng còn hỏi hắn gần đây dùng vi tính làm gì.
Trần Mộc cũng nói với Dương Hi, “trước kia thấy hứng thú với việc viết game, tiếc là bị bệnh nên không làm được, giờ có sức khỏe rồi nên muốn nghiên cứu một chút.”
Dù sao trong nhà Trần Mộc cũng có dư, Trần ba Trần mẹ cũng có thu nhập, mở một cái cửa hàng bình dân hàng tháng thu nhập không tệ, Trần Mộc ở nhà dưỡng bệnh cũng tìm thú vui, Dương Hi thấy cũng ổn, dù sao vẫn tốt hơn nằm cả ngày trên giường, “vậy ông cẩn thận chút nha, đừng vội quá tổn hại sức khỏe.”
Hai người tình cảm như anh em nói vài câu, đột nhiên có tiếng mở cửa, quay đầu nhìn thì thấy cửa phòng Trần Mộc chậm rãi mở ra…..
Ngoài cửa không có ai…
Dương Hi tò mò đi tới, sau khi đóng cửa lại thì xác định chốt cửa không hư, “chắc là vừa rồi tôi đóng không kỹ nên bị hở nó tự mở ra á.”
Lúc đầu hai người không để ý lắm, nhưng nói vài câu lại đột nhiên mở ra, cái này khiến Trần Mộc thấy khó chịu rồi, dù sao trong nhà họ còn có Đường Nhứ, Đường Nhứ bình thường không có cảm giác gì, nhưng mà cảm giác lạnh cả người vẫn không mất, “không sao đâu a!”
“Chứ có gì sao?” Dương Hi không để ý gì, giữa cửa dùng sức vỗ mạnh xác định đóng khác tốt, còn chọc ghẹo Trần Mộc nói, “chắc là Đường Nhứ muốn ngủ với ông đó, ông ngủ có mơ thấy nàng đến không?”
Trần Mộc thừa nhận, “có mơ thấy mấy lần.” mơ thấy hình nhân, mơ thấy chiếc đũa rơi xuống đất, chủ yếu là bị dọa nên tối mơ thấy ác mộng, cũng chả liên quan gì đến Đường Nhứ.
Dương Hi nghĩ một chút cũng thấy đúng, Đường Nhứ đến phòng mình rất chuyên cần, đền phòng chồng Trần Mộc này chắc còn nhiều hơn, “vậy tôi đi ngủ đây.”
Trần Mộc thấy sợ sợ, “bà khoan đi đã, tôi cho bà xem cái này, hôm nay mới mò được trò chơi mới hay lắm.”
Đã mời thì không thể từ chối, Trần Mộc tò mò Dương Hi cũng tò mò nên thò tới xem thử.
Khi đầu hai người vừa chụm lại dí vào vi tính, đột nhiên có tiếng động lớn, cửa mở không tính rồi, nhưng tiếng đụng tường rất lớn, như có người dùng sức đá tung cửa vậy.
“Làm cái rắm gì á!” Dương Hi cũng bị chọc sợ, nhảy dựng lên chạy đến gần tường, “đụng tróc sơn tường rồi, làm trò quỷ gì vậy?”
“Dương Hi!” gần đây Trần Mộc mặt cũng có chút máu rồi giờ lại trắng toát, hắn trừng mắt nhìn cửa trốn sau cái ghế.
Dương Hi nhìn lại, giữa đôi dép của nàng và Trần Mộc lại có thêm đôi dép đỏ, đặc biệt chỉnh tề để ở bên kia.
Sau đó máy tính của Trần Mộc lóe lên vài cái rồi tắt ngủm luôn, đèn trong phòng thì chớp liên tục, nghe tiếng động trên phòng hai ông bà già dưới lầu cũng ráng kéo đầu gối cứng gắc bò lên hỏi có chuyện gì, “âm thanh vừa rồi là sao? hai đứa cãi nhau à?”