Chương 14: hất cái gì cũng không làm.
Lời thầy pháp kia nói Dương Hi cũng không nói là tin hay không tin, nhưng mà Trần mẹ thì tin, lúc này bà đang cùng Trần ba dán lên cửa phòng, hy vọng tối nay được ngủ yên.
Dương Hi lại nghĩ, Đường Nhứ người ta đã chạy vào phòng các người đâu? không lẽ Đường cô cô biết phân thân, một đêm chạy hai chỗ không biết mệt à?
Trần mẹ cũng hào phóng cho Dương Hi một tấm, tiện tay dán vào cửa phòng giúp nàng, hiện tại ngoại trừ phòng Trần Mộc thì các phòng khác đều dán bùa, Trần mẹ thấy rất yên tâm, Trần Mộc thì cảm thấy không công bằng.
“Vợ ông mà, tối không cho vào phòng coi sao được?” Dương Hi nói hắn, chồng người ta thì phải kiên vững chứ.
Lúc này di động Dương Hi vang lên, nàng vừa xem thì thấy là số lạ, liền ra thế tay với Trần Mộc đang ở một bên buồn bã, quay đi nghe máy.
Bên kia điện thoại một hồi tầm xàm bá láp, vẻ mặt Dương Hi có chút không tin nổi biểu tình cũng thay đổi, sau đó cúp máy quay lại, nhìn tướng đi có vẻ đang nghi ngờ.
“Bà có chuyện gì hả?” Trần Mộc thấy nàng vật vờ liền hỏi han quan tâm.
Dương Hi nói với hắn, “vừa rồi tôi có bán vài thứ, được xếp hàng top, họ kêu tôi buôn bán phát triển không tệ, tháng sau muốn tôi xuất hiện trong sự kiện top buôn bán được nhiều nhất.”
Đây là chuyện hiếm có, lúc trước Dương Hi xin lần chỉ nhận được tuổi nghề chứ không có hồi âm, dù sao đi sự kiện thì sẽ kéo được không ít đơn hàng, đã là top thì sẽ có cơ hội bán được nhiều hàng hơn, Dương Hi còn chưa định từ bỏ nhưng đối phương đã mời rồi, cơ hội tốt như vậy nàng sẽ không bỏ qua.
“Tôi phải bàn thêm với bên kia, không chỉ nói chuyện thôi đâu.” chuyện liên quan đến tiền nong của mình, Dương Hi vén tay áo lên nghiêm túc nói.
Sau khi nói xong với bên kia, tham gia sự kiện nộp đủ tư liệu, Dương Hi cũng thấy có may mắn, người ta nói nhà có vợ quỷ thì mọi chuyện sẽ thuận lợi, gặp được chuyện tốt như vậy thì dĩ nhiên phải cho Đường Nhứ thêm đồ ăn…. hoặc đốt thêm cây nhang cũng được a.
Cho nên nàng lắc tới trước bài vị Đường Nhứ, đang chuẩn bị đưa tay cầm hương, thì Trần mẹ bất thình lình xuất hiện cản lại, “ây ây, làm gì đó?”
“Đốt nhang a.” Dương Hi nói.
Trần mẹ nói, “cô quên lời thầy nói rồi hả? mà thời gian đốt nhang chưa đến a?”
Dương Hi lại đem chuyện kể lại cho bà nghe, Trần mẹ nghe xong cảm thấy là chuyện tốt, liền quyết định thay Dương Hi đốt nhang cho Đường Nhứ, cho dù có phải là Đường Nhứ giúp hay không thì cũng nên nói với cô một tiếng.
“Cái bật lửa đâu?” bình thường Trần mẹ ít đốt nhang, nên tìm không ra, Dương Hi sờ một cái đã mò được vào tay.
Nhưng bật mấy lần cũng không lên lửa, nhang không đốt được, lửa lên đốt được một chút thì tắt, đầu nhang đen thui rồi cũng không thấy ánh lửa đỏ.
Trần mẹ kỳ quái, “hay là bị ướt rồi? Dương Hi, cái này có phải bị ẩm quá hay không?”
Dương Hi biết rõ việc này, nàng thường đốt nhang cho Đường Nhứ nên biết, đây là Đường cô cô giận rồi quậy a, “kệ đi mẹ, hay là tối nay đốt nhang cũng được.”
“Cũng được, vậy kêu ba con ra ngoài mua bó nhang mới về vậy.” Trần mẹ đem đồ để lại.
Hai người xoay đi, không phát hiện trên bài vị, chậm rãi hiện ra khuôn mặt nhỏ trắng như tờ giấy, không có mỉm cười kiều diễm như bình thường, mặt không đổi có chút lãnh lệ khó nói.
Sau đó cả nhà ngồi xuống ăn cơm chiều, lần này Trần Mộc và Trần mẹ ngồi hai bên Đường Nhứ, Dương Hi được rảnh tự mình ăn, Trần mẹ và Trần Mộc học theo Dương Hi hầu hạ Đường Nhứ ăn cơm, thỉnh thoảng gắp chút đồ ăn vào chén không, dù sao cũng rất điệu bộ, Dương Hi thì há to miệng ngậm cơm cắn thịt, hôm nay ngồi cạnh nồi thịt đặc biệt có vị.
Mọi người vừa ăn vừa cuois nói, Trần Mộc cũng học theo gắp cho Đường Nhứ mấy đũa, cứ tưởng mọi chuyện bình an vô sự, nào ngờ Đường Nhứ lại bắt đầu quậy.
Trước là cô làm cho đũa rớt xuống đất, cạch một tiếng cả nhà đều nhìn sang, sau chuyện kết hôn thì việc này đã không phát sinh rồi, cái này khiến người Trần gia nhớ lại hôm đó mà nổi cả da gà.
Nhưng ở cùng Đường Nhứ vài tháng, thì cũng không thể nào rút lui liền được, Trần Mộc nhặt đũa lên để xích vào trong bàn một chút, “không sao không sao, nhặt lên là được rồi.”
Sau đó bầu không khí cũng không còn thư thái như lúc nãy nữa, tay Trần Mộc gắp đồ ăn cho Đường Nhứ có chút run, Dương Hi cắn đũa thì thấy vui, nhìn tay Trần Mộc run như vậy nhưng cũng coi như gắp đồ ăn thành công, xem ra tâm lý trưởng thành không ít, nên tự mình gắp một miếng thịt ngon, bỏ vào chén Trần Mộc coi như thưởng cho hắn một chút.
Trần Mộc hiểu ý nàng, hai người quay đầu nhìn nhau cười.
Mới cười một chút, cái chén Đường Nhứ liền bay ra ngoài, cơm trong chén rơi xuống sàn vung vãi khắp nơi, mọi người chưa hiểu gì thì đũa của Đường Nhứ rơi xuống đất, rồi cả bàn ăn, mọi thứ đồ xuống sàn nát bét.
Trần mẹ hoảng sợ hét lên một tiếng đứng trốn sau lưng Trần ba, Trần Mộc cũng sợ hét lên một tiếng trốn sau lưng Dương Hi, Đường Nhứ còn chưa dừng lại, ném luôn cái chén có thịt ngon của Trần Mộc, trên sàn một mảnh hỗn độn.
“Làm gì mà ném đồ vậy?” dù sao cô cũng phải lau nhà đâu!
Dương Hi tức giận, mắng bài vị của Đường Nhứ, “sao cô khó hầu hạ vậy? còn ném cả chén! không thích ăn thì đừng ăn!” nói xong nàng dọn chén cơm rớt dưới sàn, đem mảnh vỡ chén bát dọn đi.
Tìm một cái hộp tiện lợi trong nhà bếp, cái hộp này Trần Mộc hay dùng khi còn nhỏ, múc cơm rồi lấy cuộn keo hai mặt dính hộp cơm lại trên bàn thờ bài vị, “cô không thích ăn với mọi người thì thôi, tự mình ở đây ăn đi.” nói xong thì đi, nào có chút tự giác làm tiểu muội gì.
Cái hộp trên bàn thờ rung rung vài cái rớt không được, nhưng đũa thì rớt xuống đất, lần này Dương Hi mặc kệ cô, cả nhà tiếp tục ăn, Đường Nhứ có nổi giận thì giận một mình đi.
Cũng đâu phải là không cho cô ăn uống gì đâu, Trần mẹ và Trần Mộc thì không có thái độ gì, nhưng tính tình Đường Nhứ quá bướng, Dương Hi nghĩ trong nhà không có ai trị là không được, đành phải tự mình ra tay độc ác.
“Nhìn cái gì? ăn cơm tiếp đi!” nàng hỏi người Trần gia rồi quay lại bàn ăn tiếp, lo lắng cái gì, chưa thấy trực tiếp mắng quỷ sao?
Bữa cơm này ai cũng xấu hổ, lý do chính là có bóng người ngồi trong phòng khách truyền đến tiếng khóc loáng thoáng, nghe vừa thương cảm vừa đáng sợ, chỉ có Dương Hi không nghe thấy tiếng khóc quét sạch dĩa thịt trước mặt, rồi lau miệng, “biết khóc rồi à, lần sau còn quậy nữa là cho cô ra phòng khách ở luôn.”
Thái độ có thể nói là độc ác như mẹ kế, Trần mẹ muốn xin tha cho Đường Nhứ, dù sao con gái nhà người ta bị đuổi ra phòng khách ăn một mình, còn vừa khóc vừa ăn thật đáng thương biết bao.
“Cô ấy ném chén!” Dương Hi chặn liền ngay lúc Trần mẹ đi xin tha cho Đường Nhứ, “nếu không quản cái nhà này, chén sẽ bị cô ấy đập nát hết!”
Trần mẹ đành im miệng.
Nhưng mà không ai biết quăng chén là việc nhỏ, buổi tối còn có chuyện kinh khủng hơn chờ bọn họ…..
—————————————-
Đường cô cô: lão bà không đút cơm cho ta ăn nữa ( hu hu