Chương 15: Đường cô cô không cho vào cửa.
Buổi tối Dương Hi dọn chén chỗ Đường Nhứ, trên bàn còn dính băng keo hai mặt nàng dùng sức chà lau hơi cực, làm cái này hơi lâu, Trần mẹ thấy mệt nên đi ngủ trước, Dương Hi cũng không nhắc bà đốt nhang, với cái nhìn của nàng đây không phải chuyện lớn gì, nàng làm xong thuận tay đốt một cái là được rồi.
Nàng đang cố gắng chà lớp keo đi, phía sau vẫn truyền đến tiếng khóc thút thít, Dương Hi lúc đầu vờ như không nghe thấy, nhưng mà Dương Hi chà keo dính đã phiền rồi, Đường Nhứ còn khóc lóc không ngừng, thực sự chịu hết nổi liền quay đầu, “cô còn định khóc đến bao giờ nữa?”
Quay đầu lại cũng không phải là không có bóng người, có một cái bóng đen đang nằm trên sô pha, tối đó cũng xuất hiện, đúng lúc càng đang thương cảm, nhưng con mợ nó cô có rơi được giọt nước mắt nào đâu?!
Bóng đen nhìn có vẻ không ổn định, bay bay nhìn có vẻ rất đau lòng, Dương Hi thấy cô giả vờ quá giỏi nên mặc kệ luôn, người là bà quỷ trăm tuổi rồi, còn ở trước mặt nàng giả vờ đoan trang đáng thương cái gì chứ, “cô mà còn ồn ào nữa là tối nay không đốt nhang cho cô luôn.”
Lúc này tiếng khóc sau lưng biến mất, Dương Hi nghiêm túc cọ lớp keo đi, lúc đầu tưởng Đường Nhứ ngoan rồi, ai ngờ Đường Nhứ là sắc quỷ làm gì có chuyện đó, đột nhiên phía sau có khí lạnh ôm lấy nàng.
“Đi ra.” Dương Hi không quay đầu lại, trên da như có bàn tay vuốt ve muốn bốc hỏa.
“Dương Hi, Dương Hi.” Đường Nhứ lại nhẹ nhàng mềm giọng gọi nàng, lần này so với lần trước còn dễ dàng hơn, cô dán vào tai Dương Hi gọi nàng.
Dương Hi rụt cổ lại cảm giác rất ngứa, liền nói: “cô có hiện liên thì đừng ở trước mặt cha mẹ Trần Mộc, hai ông bà già rồi cũng sợ lắm đó.”
Cuối cùng lau bàn thờ sạch rồi, Dương Hi tự tay đốt nhang cho cô, lần này đốt nhang rất thuận lợi, nhang cắm vài khói trắng lượn lờ, Dương Hi nói với Đường Nhứ, “gần đây công việc của tôi gặp hên, báo với cô một tiếng, giúp đỡ nhiều nha.”
Nàng rất thành ý chắp hai tay nói, khuôn mặt xinh đẹp của Đường Nhứ thò đến, hương khói bị cô hút vào miệng, hít sâu một hơi, cô lộ ra nụ cười thỏa mãn thật đẹp, “Dương Hi, Dương Hi.”
Đường Nhứ hình như chỉ biết gọi tên nàng, Dương Hi gãi đầu, nhìn Đường Nhứ lượn lờ quanh nàng, thôi bỏ đi vui là được rồi, “tôi phải đi ngủ rồi.”
Nhưng mà Đường Nhứ lại hoạt động nhiều hơn, dính trên người Dương Hi không chịu tan đi, Dương Hi vùng vẫy một hồi cũng không dạt được đám khói đen này, ngược lại trong áo ngủ lại có cảm giác mát lạnh xâm lấn.
“Cô làm gì đó?” nàng vỗ khói đen một cái, khói đen ghê tởm cứ bay bay đuổi không được, Đường Nhứ cứ đem mặt trốn tránh không cho nàng đánh, Dương Hi mắng cô, “chỗ này là phòng khách!”
Cho dù ở phòng khách chỉ còn hai người các nàng thì Trần ba hay Trần mẹ mở cửa một cái là thấy hết, Đường Nhứ có ngốc cũng nên biết chừng mực chứ.
Nhưng Đường Nhứ cứ quấn lấy nàng không buông, nhũ hoa của Dương Hi bị chọc dựng đứng lên, khuôn mặt nhỏ của Đường Nhứ chui vào trong áo nàng, cám xúc mát lạnh ẩm ướt bọc lấy đầu nhũ của nàng, mỗi ngày Dương Hi bị Đường Nhứ làm cho thành quán tính rồi, mới bị ngậm một chút chân đã run lên.
Nàng không muốn bị Đường Nhứ làm như vậy ở phòng khách này, nếu người này còn biến nàng thành tư thế đó bị người khác thấy, không được… tuyệt đối không được!
Dương Hi không nghĩ nhiều nữa, liền chạy về phòng mình, âm thanh lên lầu rầm rầm rồi mở cửa chui vào phòng.
Nàng không nghĩ nhiều, Đường Nhứ có làm bậy thì cũng phải ở trong phòng, đây là ranh giới cuối cùng, ai ngờ vọt vào phòng rồi Đường Nhứ lại biến mất, hiệu quả thật tốt.
Dương Hi nghĩ đó là tấm bùa Trần mẹ dán cho nàng, hẳn là Đường Nhứ bị cản ở ngoài mặt đang mờ mịt rồi, nàng có chút đắc ý đứng sau cửa cười cô, “he he, xem cô mỗi tối còn dám đến chơi tôi không? ra phòng khách mà ngủ đi.” giọng nói nàng đắc ý, tấm bùa đúng là có hiệu quả, xem ra thầy pháp kia cũng có đồ chơi thật.
Chốt cửa bên ngoài bị vặn tới vặn lui, sau đó truyền đến tiếng đập cửa, Dương Hi coi tiếng động này như mây bay, “đừng quậy nữa, mau đi ngủ đi, tôi cũng phải ngủ đây, đeo máy trợ thính chắc là ngủ ngon.”
Nói xong, nằm sấp lên giường, duỗi thẳng người mà ngủ.
Nàng bên nàng chuẩn bị ngon giấc, Trần ba Trần mẹ bên kia cũng định thế, hai người ngủ rồi mới thấy yên tâm, tấm bùa kia như là vách bảo hộ cuối cùng khiến lòng người yên tâm.
Nhưng nằm xuống ngủ không lâu, hai ông bà già bị âm thanh cót két đánh thức, Trần ba mơ màng tỉnh lại, đưa tay cầm đèn ngủ soi thử, thì thấy chốt cửa đang bị vặn qua vặn lại phát ra tiếng động.
Ông gọi Trần mẹ dậy, hai người có vẻ hoảng sợ, nuốt nước miếng một cái, “Đường Nhứ a, ngủ đi, đừng quậy mà.”
Vì có tấm bùa nên chốt cửa không xoay nữa, bọn họ thở gấp một hơi, mới phát hiện đã ra một thân mồ hôi lạnh, nhưng không dám tắt đèn đi, rồi lại nhìn chằm chằm cái cửa không dám thả lỏng.
Trong nhà có mỗi phòng Trần Mộc là không có đồ bảo vệ, vừa vào phòng hắn không nghĩ nhiều liền đi ngủ, ban đầu còn ngủ rất tốt, nhưng hắn bị âm thanh chạy lên lầu của Dương Hi làm thức, nhìn qua khe cửa Dương Hi chạy lên lầu, thấy bộ dạng nàng có chút lỗ mãng mới bật cười, đóng cửa lại liền muốn đi ngủ, hắn định nhắm mắt ngủ tiếp.
Ai ngờ dưới khe cửa, hắn nhìn thấy có cái bóng đen chậm rãi bay đến.
Trần Mộc đang nghĩ có phải Dương Hi lại xuống lầu không? nhưng không đúng, Dương Hi bước đi sẽ phát ra âm thanh, cả tiếng dép bẹp bẹp cũng vang nữa, không thể yên tĩnh như vậy được?
Sau đó lại im lặng, lẽ nào mình nhìn nhầm bóng đen rồi sao? nhưng mà…. thội kệ, đi ngủ thôi!
Hắn chui đầu vào chăn, sau đó lại hé ra một chút nhìn lén, cảm giác muốn nhìn lại không dám nhìn khiến người ta sợ hãi, Trần Mộc thấy không ổn, trong phòng hình như lạnh hơn rồi.
Qủa nhiên không lâu, cái bóng đen lại nhẹ nhàng quay về, lần này không đi ngang qua mà dừng trước cửa phòng của hắn.
Trần Mộc hoảng sợ vội đắp kín chăn, coi như trốn trong chăn cho an toàn, nhưng mà hắn vẫn nghe rõ âm thanh bên ngoài.
Hắn nghe rõ chốt cửa phòng bị vặn ra, sau đó là tiếng mở cửa, nhẹ nhàng chậm rãi, tiếng âm thanh móc xích chuyển động cũng rất nhỏ, khiến Trần Mộc dựng tóc gáy.
Im lặng so với tiếng vang còn đáng sợ hơn….
Trần Mộc trốn trong chăn một hồi không nghe thấy tiếng động gì, ở trong chăn khó chịu, cũng khiến cho tim hắn bất ổn, đành lấy can đảm hé chăn ra xem thử…..
Lúc đầu hắn tưởng mình sẽ thấy cảnh kinh khủng nhất đó chính là đôi dép hoa đỏ của Đường Nhứ, nhưng hé ra xem hắn mới bất ngờ bị lóe sáng trắng toát không kịp thấy được gì, vì hắn trốn trong chăn nhắm chặt mắt nên hiện tại sẽ bị lóa mắt.
Chờ hắn thấy lại rõ rồi, thì thấy rõ ràng một khuôn mặt nữ nhân trắng bệch thuần khiết, hai mắt trừng hơi to nhìn hắn, khóe miệng ép sâu xuống, vì tức giận mày mày nhíu lại, nhìn mặt có vẻ như đang tiếc điên lên.
Trần Mộc sợ đến toàn thân không dám run rẩy, dưới ánh mắt trợn trừng của nữ nhân kia, hắn như con gà bị nắm cổ, âm thanh bị nèn trong hầu không phát ra được.
————————————————————-
Khí phốc phốc Đường cô cô