Chương 16: cái gì gọi là ma khóc quỷ gào.
Trần Mộc kêu rất thảm, cả nhà lần nữa thức dậy, nửa đêm rồi cũng đành phải đi xem đã có chuyện gì.
Đến xem thì thấy Trần Mộc ngồi trên giường run rẩy, răng đánh cầm cập, ôm lấy thân mình hình như là rất sợ.
Trần ba đến gần muốn xem tình hình con trai, ai ngờ chân vấp phải thứ gì đó, cúi đầu nhìn thì thấy bài vị Đường Nhứ ở trước cửa phòng Trần Mộc, nhìn có vẻ như ai đó để đây.
Trần Mộc sợ đến không nói nên lời, Trần mẹ đi bật đèn, nhưng đèn không sáng, trong phòng tối om, trước mặt Trần Mộc hình như có nét mặt người.
Đến khi Dương Hi tới, thì đèn mới sáng.
Cái bóng đen vừa rồi cũng mất tích, trong phòng chỉ còn Trần Mộc bị hù sắp khóc.
Dương Hi nhìn Trần Mộc bị hù nước mắt lưng tròng cũng ghét bỏ, xem trong phòng không có gì, liền hỏi hắn: “ông đừng nghĩ nhiều quá, lại mơ thấy ác mộng đó?” tự mình hù mình, làm vậy ảnh hưởng không biết bao nhiêu người.
Nhưng nàng nói một nửa, Trần Mộc lại run miệng không nói được lời nào, con mắt liếc qua liếc lại nhìn cực kỳ khủng hoảng, có chết hắn cũng không nhìn vào góc phòng chỗ đó.
Tầm mắt mọi người cũng nhìn theo.
Nhất thời mặt mọi người cũng đơ vài phần, thấy ở góc phòng trên trần có một làn khói đen không tan, nhìn như nấm mốc đang khuếch tán, mơ hồ còn có tơ đen chậm rãi phủ xuống.
Cho đến khi khuôn mặt chậm rãi xuất hiện Trần mẹ mới hoảng sợ hô lên, sau đó mới phát hiện là tóc đang rũ xuống, trên trần nhà là một khuôn mặt tái nhợt, đang trợn mắt nhìn bọn họ, miệng há to, bên trong là sâu thẳm đen kịt.
Như có âm thanh cũ kỹ nát bét phát ra khiến cho người ta kinh sợ, khuôn mặt Đường Nhứ nhìn có vẻ hung tợn lại vo thành một cục, cô như con nhện giăng tơ bò tới bò lui trên trần phòng của Trần Mộc, âm thanh khàn khàn bén nhọn, như tiếng hét chói tai muốn xé rách màng nhĩ, tựa như tạp âm của dao nĩa và đồ sứ hòa chung với nhau.
Dương Hi nhìn mà ngứa cả răng, thứ quái quỷ độc ác gì đây? âm thanh khó nghe muốn chết, hèn gì bình thường chỉ biết kêu Dương Hi Dương Hi, đúng là sự thật phũ phàng mà.
Đường Nhứ là một cái đầu cũng đủ để biểu đạt cô có bao nhiêu tức giận, theo tiếng hét chói tai của Đường Nhứ cái cửa tủ quần áo của Trần Mộc cũng đóng đóng mở mở theo âm thanh của cô, người Trần gia bị chuyện này hù cho tim muốn bệnh, Trần ba đỏ cả mặt, nhìn có vẻ khó thở.
Trần mẹ thì sợ đến khóc, định quỳ xuống khóc xin Đường Thứ tha cho, chân mềm nhũn bám lấy Trần ba, cả nhà không biết phải làm sao.
Sau đó cái đầu Đường Nhứ bò tới bò lui trên tường bị một chiếc dép đập trúng…..
Đánh trúng hồng tâm, chuẩn xác bay ngay đỉnh đầu Đường Nhứ.
Trên tay Dương Hi còn cầm một cái dép nữa, mặt không đổi sắc, “quậy đủ chưa hả?”
Đường Nhứ cũng bướng lắm, bị trúng dép xong cái đầu liền cuộn tóc lại, liền bò đến trước mặt Dương Hi, sát tới chóp mũi muốn dính lại với nhau, ánh mắt chỉ có tơ máu không có sinh khí, chân Trần mẹ mềm nhũn đứng không yên, Trần ba thì bó tay hai chân cũng run rẩy, hai ông bà già ngồi bẹp xuống đất.
“Lạc ~ …. Lạc ~ a…..” Đường Nhứ phát ra âm thanh không giống người, trong miệng còn phun ra hắc khí.
Nếu là người bình thường đã sớm bị hù chết rồi, nhưng Dương Hi cũng không phải người thường, trong tay còn cầm dép, bụp một cái liền đánh lệch mặt Đường Nhứ, “kêu cạc cạc cái rắm gì vậy? hôm nay uống nhầm thuốc rồi hả, còn chơi đầu bay cái quỷ gì vậy?”
Lực rất lớn, Đường Nhứ tránh không kịp bị nàng đánh bay qua một bên, vừa quay lại mặt quỷ đã không còn hung tợn, nhìn rất là ủy khuất.
Người Trần gia liền há to miệng, lần nữa có phát hiện mới về Dương Hi, đây là sự can đảm gì mới dám làm chuyện như vậy? quả thực vừa rồi so với Đường Nhứ còn đáng sợ hơn!
Dương Hi còn chưa hết giận, Đường Nhứ thì bướng, Dương Hi cầm dép trên tay bốp chát đùng đùng vỗ lên cái bản mặt ủy khuất của Đường Nhứ thêm vài cái, ai kêu cô hù sợ hai ông bà già, hù sợ người bệnh, còn làm ồn không cho người ta ngủ! cứ vậy cứ vậy, Đường Nhứ bị nàng đánh cho rúc xuống dưới gầm giường Trần Mộc trốn, nhìn thật đáng thương.
Ai là người không sợ điều này? Trần mẹ cảm thấy thầy pháp kia không đáng tin rồi, chuyện Đường Nhứ không giao cho Dương Hi thì giao cho ai đây? họa phong cũng thay đổi, Đường Nhứ từ lệ quỷ khủng bố liền biến thành cô con dâu đáng thương, cái miệng nhỏ cứ chu lên kêu Dương Hi Dương Hi, đúng là khiến người ta đau lòng mà, “hay, hay là bỏ qua đi…..”
Viền mắt Đường Nhứ cũng đỏ ửng rồi!
Dương Hi rốt cuộc hả giận, xoay người đi nhặt chiếc dép mình mới ném khi nãy, Đường Nhứ còn trốn dưới gầm giường nhìn lén, Dương Hi không khách khí túm tóc cô kéo đi, đây chỉ mỗi cái đầu này thôi không túm thì túm cái gì?
“Tôi đi nói chuyện với cô ấy, đốt cho cô ấy chút nhang, các người đi ngủ đi, tối nay tôi trông cô ấy.” Dương Hi nói, nàng không còn tin nổi người Trần gia trông được nữ quỷ này nữa, chờ bọn họ không bằng nhờ chính mình cho rồi.
Tuy Đường Nhứ quỷ dị, nhưng trong lòng Dương Hi vẫn không thay đổi, Đường Nhứ cưới vào cửa đã là gia đình rồi, muốn cái gì thì nàng giúp đỡ, nhưng quá đáng thì phải dạy dỗ, cái này không phải chuyện khủng khiếp gì a.
Nhìn Đường Nhứ bị túm đi, người Trần gia không ai dám vượt đến, con dâu nhà họ…. thật là lợi hại, Dương Hi đem tấm bùa trên cửa xé xuống, vì hơi thô lỗ nên làm rách, nàng còn lầm bầm chửi một câu, đòi 200 mà chả ra cái giống ôn gì, sau đó túm Đường Nhứ vào phòng.
“….” người Trần gia trên mặt cũng ngạc nhiên nghi ngờ, có thể nói là không biết làm gì tiếp, vừa rồi bị Đường Nhứ dọa sợ đến muốn rớt tim ra ngoài, giờ có Dương Hi giải quyết xong rồi thì cũng an lòng hơn, chuyện lớn cứ giao cho nàng thì cũng xong xuôi, thôi không nói nhiều nữa đi ngủ.
Trần Mộc run rẩy xin Trần mẹ một tấm bùa, tuy cái này thầy pháp nói sẽ chọc Đường Nhứ giận dỗi, nhưng Trần Mộc không có dán mà cô vẫn tức giận, còn tệ hơn là dán lên, chí ít sẽ không chạy vào phòng hắn quậy phá, Trần mẹ nghe thấy cũng đúng, liền cho Trần Mộc một tấm bùa dán vào.
Dương Hi đem Đường Nhứ ném vào trong phòng, Đường Nhứ ở bên trong bay bay, nàng tức giận nhìn cái đầu quỷ nói: “đã hài lòng chưa?
Biểu tình khuôn mặt Đường Nhứ rất phong phú, hết giận rồi thì vui vẻ phồng mỏ xoay xoay, tóc không cục súc như khi nãy nữa là dịu dàng như dòng nước chảy, bay bay. Khuôn mặt càng thanh tú uyển chuyển hàm xúc hơn.
Dương Hi nhìn cái mặt cô phồng lên thực sự ngứa tay, hận chính mình mềm lòng, đối với ánh mắt ủy khuất này không thể làm được gì, nếu không… nàng có cầm dép vào trong phòng, lúc nãy định dập cho nguyên đêm, nhưng giờ không định làm nữa, chỉ thể bực bội chửi, “còn tái phạm lần nữa là tôi kiếm cái bình cho đầu cô vào luôn, dán bùa lên nhốt ba ngày.”
Nàng nói được thì làm được, Đường Nhứ xẹp mặt gọi nàng, ngữ điệu hơi cao dường như đang lấy lòng, Dương Hi đẩy cô ra, “đừng có hiện hình nữa, mau biến đi, nhìn quái dị thấy mồ.” nói xong nàng vào nhà vệ sinh, trước khi ngủ không thể thiếu thủ tục này.
Quay lại đã không thấy Đường Nhứ, trong phòng còn mát lạnh chắc là Đường Nhứ còn ở trong này, mặc kệ cô, nàng chui vào ổ chăn còn ấm, sau đó cảm giác mát lạnh luồn vào trong chăn rúc vào ngực nàng, ở chỗ đó chà chà thực sự phiền người, Dương Hi mặc kệ cô, ngủ tiếp, ổ chăn phồng lên như hai người nằm.
———————————————————–
Muốn viết thịt, chương kế tiếpH (nói muốn thì muốn)
Đem Đường cô cô viết thật là đáng sợ cũng không tiện
Ấm áp không đứng dậy!
A!
Mùa đông đắp chăn bông lạnh chính là Đường cô cô tới ha ha ha ha