Chương 22: không cho kẻ nào đụng vào nàng [ Đường Nhứ nổi giận, thần quái cẩn thận khi vào ]
Thầy pháp nhìn Dương Hi liền quyết đoán, dương khí trên người cô gái này nặng, bát tự lại hợp với quỷ cô nương kia, nếu ở chung càng lâu sẽ tạo thành một ác quỷ không ai đánh được, quỷ hồn ý thức rất tệ, chỉ cần có chấp nhất thì gặp chuyện xấu sẽ không phân biệt được, thầy pháp không muốn để chuyện xấu này xuất hiện.
Nhưng lúc này Đường Nhứ đang dựa vào lưng Dương Hi, bà không dám làm bậy, đổi lại đưa tay tạm biệt Trần gia, Trần ba Trần mẹ không cản tiễn bà đến cửa, hỏi bà chỉ cần để Đường Nhứ ở đó là được đúng không? thầy pháp dán tấm bùa trong cửa nhà Trần gia, không cho Đường Nhứ đi theo, rồi nói với Trần mẹ, “chuyện quỷ cô nương, bà kêu con dâu bà ra đây, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy.”
Dương Hi theo sau, nàng theo bước thầy pháp ra ngoài vài bước, thầy pháp thấy quỷ ảnh Đường Nhứ bị cản bên trong cửa, lúc này đột nhiên đưa tay đến muốn nhổ tóc Dương Hi.
Bà vừa thò tay ra, bên trong cửa Trần gia liền ồn ào, Trần mộc đứng cạnh cừa chờ Dương Hi đi vào thì đóng cửa, nào ngờ đột nhiên cảm thấy đen thui một mảnh, sau đó đột nhiên oành một tiếng có tiếng nổ sáng lên, rất nhanh liền tắt, hai phần ba tầm bùa bị đốt cháy rơi xuống.
Trần Mộc cúi đầu xem, thầy pháp bên kia lại lui về sau vài bước, nhìn khuôn mặt quỷ tím lè đang đánh về phía bà, tấm bùa sư phụ cho bà nháy mắt thành giấy vụn, nữ quỷ la ó ồn ào nhe răng, nhìn như muốn lấy mạng bà.
Bà sợ đứng không vững, nhưng vì đạo đức nghề nghiệp vẫn muốn nhổ vài cọng tóc của Dương Hi, vội bọc lại cho vào túi.
Da đầu hơi đau, Dương Hi nhìn thầy pháp bỏ chạy đến thàng, phất trần rơi trên đất cũng không dám nhặt lên, vừa vào thang máy thì điên cuồng ấn nút xuống tầng, thấy DươngHi thì hoảng sợ vội ấn nút đóng cửa lại.
“Bỏ đi, đừng đuổi theo nữa.” nàng thấy Đường Nhứ còn mang hình quỷ nhìn chằm chằm cửa thang máy, cảm giác nhà có chó giữ vô tình thả ra ngoài, “về thôi.”
Đường Nhứ hiện tại là ác quỷ không đánh giá để xem, đầu thì có sừng, răng thì nhiều hơn, nếu cô há to miệng chắc là phun cả máu đen ra ngoài, Dương Hi có chút ghét bỏ, nhìn cái đầu cao hơn nàng, “cô như vậy chả có gì đẹp mà ngắm cả.”
Đường Nhứ đang trừng thang máy vừa nghe cũng ủy khuất, đưa mắt qua nhìn Dương Hi đầy lên án, sau đó da chậm rãi trắng ra, thân thể cũng thu nhỏ lại, hình dạng ác quỷ đáng sợ thu lại, biến lại dáng vẻ kiều tiếu xinh đẹp.
Nửa người dưới lúc ẩn lúc hiện cũng sắp hiện ra nguyên vẹn rồi, trên người còn mặc bộ sườn xám đỏ, bay tới người nàng rồi nũng nịu treo trên lưng nàng, không có trọng lượng, chỉ cảm giác cô đang cọ cổ của mình không ngừng.
Dương Hi treo Đường Nhứ đi vào phòng, còn cằn nhằn nói với Đường Nhứ, “cô biết hôm nay cô không có đùi gà ăn không hả?” sau khi vào nhà liền đem bài vị Đường Nhứ để lại chỗ cũ, coi như vừa rồi thầy pháp nói xàm, Trần mẹ thấy hành động của nàng cũng không ý kiến gì.
Thầy pháp đứng trong thang máy thở dốc, tự mình vỗ ngực kêu đừng sợ, tay bà còn cầm chuỗi phật, an ổn xong mới thấy khí thế vừa rồi của mình không còn, ít ra bà còn có bùa hộ mạng, sao có thể bị quỷ chọc sợ được chứ.
Nghĩ vậy, thang máy đột nhiên dừng ở lầu sáu, thầy pháp tưởng có người vào nên xích qua một bên, nhưng cửa mở chỉ thấy có nữ nhân đang đưa lưng về phía thang máy, đầu xúi xuống tóc dài rũ xuống, đứng im không nhúc nhích cũng không thấy đi vào thang máy.
Thầy pháp đột nhiên thấy sợ cảm giác không ổn, nhân lúc nữ nhân kia còn chưa làm gì vội ấn nút đóng cửa.
Cửa đóng lại rồi, thầy pháp vẫn không yên tâm, nắm chặt chuỗi phật trên cổ tay, thang máy tiếp tục đi xuống, nhưng tới tầng năm lại ngừng, cửa mở ra lần nữa…..
Lại là nữ nhân kia, cũng đứng tại chỗ đó, cúi đầu thấp đưa lưng về phía bà, bên sườn hơi nhích một chút, hình như muốn quay đầu lại.
Thầy pháp bắt đầu sợ hãi, nữ nhân chậm rãi quay đầu lại, bà vội ấn nút đóng cửa thang máy lại, nhưng đến lầu bốn lại mở cửa, lần này không chờ cửa ra xong thầy pháp vội ấn nút đóng cửa lại, nhưng mà cửa thang máy phải mở ra xong thì mới đóng lại được, nữ nhân bên ngoài quay đầu mơ hồ đã thấy được gò má rồi.
Thầy pháp sợ hoảng hồn, trực giác nói với bà nữ nhân kia mà đối diện thì mọi chuyện không xong, không dám ở trong thang máy nữa, dự định chạy tới cầu thang thoát hiểm mà đi, suy nghĩ còn hoảng sợ nhưng cũng đã làm rồi, so với đi thang máy không có chỗ trốn thì đi thang bộ còn có thể chạy lên chạy xuống được, mặc dù thang bộ không đèn chiếu sáng.
Chỉ bốn lầu thôi mà, chạy vài phút ra ngoài rồi a!
Thầy pháp chạy nhanh trên thang bộ, bà cắm đầu mà đi, liếc một cái thấy cái bảng ghi lầu bốn thì cố gắng chạy xuống, dọc đường đi còn đọc kinh phật, giống như có ai đuổi theo sau bà.
Chỉ cần chạy xuống lầu một……
Bà tiếp tục xuống dưới, nhưng rồi lại phát hiện không ổn, xuống vài tầng rồi nhưng không thấy cái bảng ghi lầu một đâu? thầy pháp không dám dừng lại mà chạy tiếp xuống dưới, vận động thân thể còn chưa nóng người, nhưng mà cái lưng ra mồ hôi lạnh rất nhiều rồi.
Cho đến khi bà thấy cái bảng trên tường vẫn ghi lầu bốn thì mới thực sự hoảng sợ.
Sắp chạy đến tầng một thì ngay thang bộ lại thấy nữ nhân kia xuất hiện, đối mặt với thầy pháp, hình dạng không rõ, như là con rối tinh xảo được bẻ cong để ở đó.
Thầy pháp sợ lạnh tóc gáy, muốn tìm chỗ rời khỏi thang bộ cũng không có, tựa như con chuột chạy vòng quanh không chỗ ra, chỉ có thể chạy xuống như điên.
Cứ xuống mỗi tầng lại thấy nữ nhân này đứng ở đó, mỗi tầng so với tầng trên còn đáng sợ hơn, hắc khí dính trên người cô ta càng lúc càng nhiều, tay chân to lên nhìn rất là hung tợn, chỉ có khuôn mặt không vui không buồn, chỉ đứng đó thôi cũng khiến người ta áp bách 10 phần.
Thậm chí cao đến thang bộ cũng không đủ cho cô, nữ quỷ đứng một góc nhà thân hình vặn vẹo đụng nóc trần, cái đầu nhỏ khom xuống, móng tay vừa nhọn vừa dài, bóng ma đứng trong góc im lặng tản ra cái lạnh sợ hãi cực độ.
Thầy pháp bước chân hoảng loạn, nước tiểu không kiềm được mà chảy xuống, lại nghe tiếng nữ quỷ phát ra kỳ quái, hai chân va vào nhau liền ngã từ trên thang bộ xuống.
Nháy mắt đầu óc trống rỗng, thầy pháp ngã xuống đất không cảm giác gì, mắt mở to nhìn chằm chằm túi nhỏ có bọc tóc của Dương Hi rơi trên đất, có nữ nhân đi tới, nhặt lên bọc giấy này rồi bước lên thang bộ đi xa.
Bà nằm trên thang bộ một hồi bị một gia đình khác phát hiện, liền chạy đến xem tình hình, “bác gái à? xảy ra chuyện gì vậy? có phải té thang bộ rồi không? mau gọi xe cứu thương a!”
Mộc đá truyền đến đau đớn, lúc này thầy pháp mới hồi thần lại, bản thân cũng không biết mình té ở thang bộ khi nào.
Bên trong thang bộ ánh sáng vẫn nhẹ nhàng như cũ, dường như không tồn tại thứ ô uế nào…..
———————————————
Có thể hay không viết có điểm khủng bố. . .