Chương 24: mua cho Đường Nhứ bộ đồ mới.
Sau khi quyết định mọi chuyện, Trần mẹ cũng rất tích cực, Dương Hi thái độ vẫn thờ ơ, Trần Mộc tuy đã phản đối nhưng vẫn còn do dự, laiij bị Trần mje trực tiếp phủ quyết.
Thật ra cũng không có làm gì, Trần mẹ cố ý kéo Dương Hi ra ngoài đi dạo phố, lần này đều dùng thẻ của Trần mẹ cà, mua chút đồ cho Dương Hi.
Từ nhỏ cha mẹ Dương Hi vô tâm đã nuôi thả nàng, đối với hoạt động này cũng rất thích, không khách khí lấy hai bộ áo khoác dày rồ vô cùng thỏa mãn, “phải rồi mẹ, mẹ có mới nói cái gì.”
Trần mẹ lúc này mới nói, “con xem Trần Mộc khỏe lại rồi, hai đứa kết hôn lâu rồi, cũng phải nên có…..”
Đối với Dương Hi thì Trần mẹ không dám nói thẳng, dù sao Dương Hi có chính kiến riêng còn rất hung dữ, bà chỉ dám ám chỉ.
Dương Hi nhìn bà một cái, ánh mắt khiến Trần mẹ chột dạ rụt lại, hai người ngồi nghỉ chân trong một quán cà phê, đây là chỗ tốt để nói chuyện, “mẹ, mẹ cũng biết trước giờ con với Trần Mộc không phải quan hệ yêu đương mà.”
Điều này Trần mẹ cũng biết, “mẹ biết, nhưng thấy hai đứa ở cùng nhiều năm, tình cảm cũng tốt, nếu có thể sống chung vậy thì thân càng thêm thân hơn a,” Trần mẹ cảm thấy Dương Hi và Trần Mộc rất hợp, từ nhỏ đã chơi cùng chắc chắn có thể giúp nhau a.
Nhưng mà chuyện này đã rõ ràng, hai người cả đời sẽ không có vấn đề gì, nhưng nàng và Trần Mộc không coi đối phương đến mức đó, Trần mẹ nhất định sẽ thất vọng.
Hơn nữa hiện tại Dương Hi nghi mình là đồng tính, nếu không…. sao bị Đường Nhứ chọc cho hưng phấn đến hoảng, nhưng mà cũng không thể nói với người lạ được.
“Vậy mẹ muốn làm sao thì làm đi!” Dương Hi quyết định để bà già hoàn toàn tuyệt vọng luôn.
Qủa nhiên Trần mẹ liền bắt Dương Hi dọn qua ngủ cùng phòng với Trần Mộc, Dương Hi nghe xong cũng đồng ý rõ ràng, lúc Trần Mộc yếu nhất còn giúp hắn tắm rửa vệ sinh các thứ, ngủ chung thì có là cái gì, ngủ qua một tuần xong thì nói với Trần mẹ không có cảm giác là được.
Trần mẹ coi như Dương Hi đã đồng ý, vui vẻ không thôi, lúc này kéo nàng đi mua cho nàng hai cái túi, rồi theo yêu cầu của Dương Hi đưa nàng đến tiệm bán hình nhân giấy, mua mấy bộ đồ về đốt cho Đường Nhứ, để cô có thêm đồ thay với bộ sườn xám đỏ kia.
Về đến nhà, Trần mẹ vội đi chăm bồn hoa của bà, Dương Hi thì cầm đồ mới mua về phòng.
Trong phòng, chăn gồ lên một cục, Dương Hi liếc mắt cũng biết Đường Nhứ đang đùa giỡn ương bướng, bởi vì hôm nay nàng không mang theo sắc quỷ này ra ngoài.
Nàng cũng không hiểu được vì sao Đường Nhứ có thể hoạt động được, cho đến giờ Dương Hi luôn nghĩ rằng Đường Nhứ không thể đi quá xa bài vị của mình, trước kia thầy pháp cũng đã nói như vậy, nhưng Đường Nhứ không phải như vậy, chỉ cần cô nằm úp sấp trên lưng mình thì có thể đi theo xung quanh được, Dương Hi cũng không có theo phong tục gia truyền gì cả, nên không hiểu đạo lý bên trong, đây không lẽ là tình huống quỷ nhập người sao?
Vừa rồi Đường Nhứ nằm úp trên người nàng đòi ra ngoài chung, lại bị Dương Hi kéo xuống vứt bỏ ở nhà, hiện tại đang buồn bực giận dỗi, ở trong chăn co thành một cục, xem ra dỗ không nổi a.
Nhìn bộ dạng cô như vậy, Dương Hi cảm thấy rất phức tạp, muốn cầm dép lên đánh, cũng không định dùng lực đánh đau, chỉ là muốn dùng dép vỗ cô vài cái cho đỡ ngứa tay thôi.
Xoạt một cái vén chăn lên, quả nhiên Đường Nhứ đưa mắt nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt muốn có bao nhiêu ai oán thì có bấy nhiêu ai oán, hai tay ôm đầu gối, bắp đùi trong sườn xám lộ ra, nhìn qua vừa đáng thương vừa gợi cảm.
Dương Hi xấu hổ khụ một tiếng, nói với Đường Nhứ, “giận dỗi cái gì, đến xem nè, mua cho cô bộ quần áo.”
Nàng đem bộ đồ giấy để lên giường, mấy bộ này không quá đắt, Trần mẹ cũng chưa từng mua cho Đường Nhứ mấy thứ này, nên đã chọn mua mấy mẫu đẹp nhất trong tiệm đưa về, đặt lên giường hơn 20 món, toàn bộ đầy đủ, đến cả giày và túi đều có đủ.
Đường Nhứ chậm rãi bay qua, trái nhìn phải nhìn cũng không hứng thú mấy, chọn chọn lựa lựa, Dường Hi đứng một bên xem cảm giác mình hơi ngáo, để cô ấy chọn làm gì, chút nữa đốt hết thì không phải đều là của cô ấy hết sao, món nào thích món nào không thì cũng đều là của cô ấy hết, cần gì phải chọn nữa, không lẽ cô không thích mình giữ lại mặc được à?
Đang nghĩ đến hành động ngáo ngơ của mình, thì lại thấy Đường Nhứ hình như tìm được thứ mình thích rồi, liền nhìn Dương Hi gọi, lúc này cô đã có thể biến thành ác quỷ 10 thước, nhưng chỉ biết gọi Dương Hi Dương Hi, tựa như em bé bỏ túi vậy.
“Hả?” Dương Hi đáp lại cô một tiếng.
Thì thấy Đường Nhứ chỉ vào một bộ trong đó còn rất vui vẻ, tập trung nhìn vào thì mắt xém chút muốn rớt ra luôn, hiện tại tiến bộ vậy rồi sao? đến cả bikini cũng đã có?!
Lão quỷ 100 năm như Đường Nhứ cũng thật là phóng khoáng đến dọa người, nhìn giống như là hận không thể mặc liền vậy, Dương Hi trừng cô một cái, mặc như vậy không phải là muốn làm như thế với nàng sao, đúng là động cơ không đơn giản chút nào.
Bất quá mấy thứ này Dương Hi đều sẽ đốt cho Đường Nhứ, để cô có vài bộ quần áo mà mặc, “cô đừng có mà mặc bikini ở trong nhà đi tới đi lui, thứ này đóng cửa lại thì mới mặc.” nàng vừa đốt vừa dạy dỗ Đường Nhứ, dù sao tên quỷ này nhiều lúc cũng nhứ không có não vậy.
Đường Nhứ có được quần áo mới thì vui vẻ không thôi, lúc Dương Hi đốt đồ cho cô thì cô ở bên cạnh lượn lờ, cái miệng cứ ngọt ngào gọi nàng, cuối cùng cả người nằm úp sấp trên người nàng không chịu xuống, cả đêm cái má lúm đồng tiền không chịu yên tĩnh được, khiến cho Dương Hi nhịn không được, tâm tình cũng khoái trá quỷ dị/
Sáng hôm sau, Đường Nhứ thay một cái đầm màu nhạt, trên mặt có chút ngại ngùng đứng lắc lư trước mặt Dương Hi.
Dương Hi đang vừa ăn vừa xem ti vi, có một con quỷ ảnh mặc bộ đồ mới cứ bay qua bay lại, nàng giả trân khen vài câu, Trần ba bên cạnh tò mò, “con nói gì đó?”
“Đường Nhứ, cô ấy đang đứng che ti vi.” Dương Hi nói còn phất tay ý bảo Đường Nhứ tránh qua một bên cho nàng xem.
Trần ba nhìn ti vi, làm gì có ai che đâu? lúc đó ti vi liền nháy hai cái.
Dương Hi vô lương tâm nói với Đường Nhứ đang còn vui vẻ, “tránh ra coi.” ti vi đang chiếu chương trinh hài ngay khúc mắc cưới, đứng che cái rắm gì vậy?!
Ti vi lại nháy hai cái, sau đó sô pha bên cạnh Dương Hi lõm xuống, lực đạo hơi lớn, hình như có người đang giận ngồi phịch xuống một cái.
Trần ba cũng có kinh nghiệm, nhưng ông thấy tò mò, “con thấy Đường Nhứ hả? sao ba không thấy cô ấy?”
Dương Hi nói, “muốn thấy Đường Nhứ thì phải xem tâm trạng cô ấy thế nào, nhưng mà cô ấy biết mọi người sợ, nên không có hiện hình.”
“À,” Trần ba không hỏi nhiều, chỉ cảm thấy có gì đó không đúng, cho dù Dương Hi không sợ thì cũng đâu cần thiết mỗi ngày lắc lư trước mặt nàng làm chi a?!
Nhưng mà Dương Hi là người chuyên chăm sóc cho Đường Nhứ, nếu vậy cái này cũng hợp lý thôi…..
_________________________________
Ác quỷ 10 thước bị tôi đánh thành 5 thước
Nghĩ lại hỉnh ảnh đó xém chút khiến mình thành trò cười
Nói không chừng chỉ tới xương xanh quai của Dương Hi
He he he he he hắc.