Chương 29: cảm giác bị nhắm vào nghiêm trọng
Mọi người im lặng nhìn cái ghế, rồi nhìn trên cổ Dương Hi có cánh tay tái nhợt, như vậy còn chưa đủ, gần cổ Dương Hi còn hiện lên một khuôn mặt kiều tiếu nhỏ nhắn.
Khuôn mặt so với trước dễ nhìn hơn, nếu cô không dùng ánh mắt tức giận trừng Trần Mộc thì sẽ tốt hơn.
Trần Mộc vội rút tay để trên vai Dương Hi về với tốc độ ánh sáng, cảm giác lạnh lẽo tràn khắp người.
Sau đó Trần Mộc cảm thấy mình ở đâu cũng không hợp ý Đường Nhứ, hiện tại hắn ăn cơm cũng phải cách xa Dương Hi, nếu không… chén của hắn trên bàn sẽ trượt qua trượt lại, không thể ăn được.
Dương Hi có thể khống chế được Đường Nhứ cũng thấy bộ dạng đuổi theo cái chén của hắn cũng rất buồn cười, nhưng không có ý ra tay giúp đỡ, Trần Mộc phải tự mình đổi chỗ.
Sau đó, cứ đến tối Dương Hi muốn qua phòng Trần Mộc nói chuyện thì Đường Nhứ sẽ biến hình dọa người, bùa xài một lần dán hết mười lá cũng vô dụng, 2000 tệ cứ vậy bị Đường Nhứ xé nát bét, hiện tại Dương Hi chỉ có thể đứng ngoài cửa phòng Trần Mộc nói chuyện phiếm, nhưng cũng chỉ được hai câu.
Chỉ hai câu thôi, Trần Mộc cũng bị mặt quỷ trừng rồi, áp lực này người bình thường không thể biết được.
“Cô ấy chỉ nhìn ông bằng hai mắt thôi mà, cần gi mà sợ dữ vậy?” vi diệu là Đường Nhứ trong mắt Dương Hi mãi mãi không đáng sợ, nàng đoán mắt thẩm mỹ của mình chắc bị hư rồi, giờ còn nghi ngờ sự sợ hãi của Trần Mộc nữa.
Trần Mộc không dám cãi với Dương Hi về vẻ mặt khủng bố của Đường Nhứ như thế nào, bất quá hắn lại nghĩ Dương Hi thì biết cái gì? nàng biết cũng như không biết mình nên cẩn thận không nói thêm hai câu, ngày mai dùng máy tính nghiên cứu game, đột nhiên màn hình đen thui thì thấy sau lưng có người đang đứng thì toi a?!
Cảm giác đó, hai chân mơ hồ lại hiện lên sự ướt át khó chịu, Dương Hi sao mà hiểu được chứ?!
Cuộc sống như vậy Trần Mộc trôi qua cũng thấy khổ, nếu là trước kia thì hắn cũng đã sợ hãi, bất quá hiện tại hắn đã biết Đường Nhứ vì sao tức giận rồi, liền cẩn thận giữ khoảng cách với Dương Hi.
Hắn cũng thử đốt nhang nói với Đường Nhứ mình và Dương Hi không có gì cả, còn thiếu thể với trời thôi, nhưng Đường Nhứ người ta lúc nào cũng nhắm vào hắn, nói cái gì cũng không tha cho hắn, nhà cũng không rộng, Trần Mộc chỉ có thể tránh Dương Hi, tiếp xúc theo kiểu bình thường nhưng cũng phải đề phòng, mà có khi vô ý lại thành không đề phòng.
Cũng xu cà na mới vừa đốt nhang cho Đường Nhứ biểu thị mình không có ý đồ gì xong, quay đầu thấy Dương Hi nằm trên sô pha ăn khoai tây chiên, liền theo ngồi, nhưng cách tận khoanh ghế, há miệng muốn kêu Dương Hi đưa cho một bịch, đột nhiên cảm giác có người đang đẩy đẩy mông hắn.
Lực rất mạnh, xém chút Trần Mộc cắm đầu xuống bàn ở phòng khách, hắn cố gắng chống hai chân để không ngã vào mặt bàn, vẻ mặt oán hận nhìn Dương Hi, “bà không thể quản được hả?”
Dương Hi nhìn hắn, sau đó cho khoai tây vào miệng nhai rộp rộp.
Cảm giác sau đầu bị gõ một cái, Trần Mộc tức giận xoa đầu mấy cái đưa mắt nhìn chỗ khác, cuộc sống này sao mà khó sống quá a!
Trong lúc Trần Mộc định phát hỏa, thì lại phái hiện hai cô vợ chả ai quan tâm hắn, trong lòng đột nhiên hối tiếc, Trần mẹ từ trong đi ra, “được rồi, chúng ta đi thôi.”
Dương Hi chờ bà a, hôm nay Trần ba trông đi siêu thị nhà bọn một chuyến, Trần mẹ có gọi cho lão nhân ở miếu cổ nói hôm nay đến, nên ba người cũng đi, trên đường tiện thì ghé ăn cơm luôn.
Đường Nhứ nhìn có vể cũng muốn đi, liền ôm lưng Dương Hi không chịu thả.
“Đường Nhứ cũng muốn đi, vậy thì mặc thêm áo khoác đi.” Dương Hi chuyển lời, mỗi lần ngồi cùng xe với Đường Nhứ đều rất lạnh.
Trần Mộc vừa nghe thì hoảng sợ, nhưng chuyện Đường Nhứ hắn không dám lắm mồm, đành ai oán nói. “cô ấy có thể ngồi đằng trước không?”
Hiển nhiên không ai muốn ngồi cùng Đường Nhứ ở ghế sau cả, nhất là Trần Mộc là mục tiêu bị nhắm vào nhiều nhất càng muốn trốn tránh hơn.
Trước kia bọn họ đi xe mệt mỏi đến miếu nhỏ cưới vợ, giờ cũng hơn mấy tháng rồi, miếu chắc giờ đã đóng lại, cấp trên cũng đã dán thông báo để mọi người sau này không cần đến đốt nhang cúng bái nữa, Đường cô cô đi lấy chồng rồi, sau khi đóng cửa thì ở trong đó chỉ còn lại lão nhân, xem thời gian có vẻ thanh nhàn, đang pha trà xem ti vi chờ mọi người đến.
Gặp mặt rồi, Trần mẹ và Trần Mộc liền ngồi xuống với lão nhân nói chuyện, Dương Hi bị Đường Nhứ lôi kéo không ngồi được, muốn đưa nàng xuống lầu.
Bất đắc dĩ bị Đường Nhứ kéo đi, Dương Hi chào một tiếng rồi đi xuống dưới, đây không phải mộ phần Đường Nhứ sao? có gì đâu mà nhìn…..
Đường Nhứ cũng kiên trì kéo nàng xuống, Dương Hi đi xuống nói, “được rồi, được rồi, đừng kéo vội như vậy, tôi mà té xuống là khỏi xem luôn đó.”
Xuống dưới vẫn luôn râm mát như bình thường, bóng đèn đã thay xong, không ai đến dâng hương, nhưng lão nhân vẫn dọn dẹp sạch sẽ, hành lang dài âm u, Đường Nhứ bay bay kéo nàng đi, đến trước mộ phần.
“Làm gì vậy?” Dương Hi để cô kéo đến chỗ âm u này, thấy Đường Nhứ nằm trên mộ cô, có chút khôi hài, kéo nàng xuống đây chỉ để xem cô nằm úp trên mộ thôi à? không biết Đường Nhứ đang nghĩ cái gì nữa.
“Dương Hi!” Đường Nhứ nhìn có vẻ rất vui, nằm trên mộ gọi nàng.
“Đừng có mơ, tôi không nằm lên đó đâu!” Dương Hi xấu tính cự tuyệt cô.
Đường Nhứ nằm hồi lâu mới hành động, lục lọi dưới tấm đá, hình như muốn đào thứ gì đó, Dương Hi đến xem cũng không hiểu được, “cô muốn làm cái gì đó?” chắc được về nhà nên vui vẻ vậy a?
Cái mộ này đã nhiều năm rồi, nhìn cũng cũ kỹ lắm rồi, cô đào đào muốn lấy cái gì Dương Hi cũng không biết, bất quá đứng xem Đường Nhứ làm việc cũng không tệ, liền ngồi lên cạnh sàn mộ, xem Đường Nhứ đào bới, ánh mắt thưởng thức rất là bình tĩnh.
Đào một hồi Đường Nhứ mất kiên nhẫn, nhìn có vẻ nôn nóng hơn. Dương Hi ở bên cạnh nói, “đừng nóng vội, cũng hơn 100 năm rồi, chắc cũng tan rã hết rồi, cô muốn tìm cái gì a? hay là… để tôi mua cái mới cho cô?”
Đường Nhứ a a hai tiếng hiển nhiên nói mua đồ mới cho cô, cô không vui a, dưới hầm gió bắt đầu nổi lên, Dương Hi kéo áo khoác lại, “cô đừng thổi gió nữa, lạnh lắm đó.”
Vừa nói xong, liền có quái phong ào ào thổi đến, khiến tóc Dương Hi xù lên, Dương Hi nheo mắt cảm giác bị cát bay làm đau, nghĩ thầm người lại phát điên cái gì nữa không biết, chút chuyện nhỏ cũng nổi điên nữa, không ai gây sự cũng tự mình kiếm chuyện là sao, hay lâu rồi thèm ăn đòn ta?
Bàn đầu Đường Nhứ dựa vào mộ phần còn nhỏ nhắn trắng trẻo, giờ lại thành quỷ bự rồi, đối với bia mộ thô bạo lắc lư trước sau, đây là cái kiểu gì á? phá đồ không biết chán sao, giờ phá luôn cái mộ của mình? đúng là tên độc ác….. a không đúng, quỷ độc ác.
Trong lòng nàng còn đang phê bình Đường Nhứ, ai ngờ bia mộ phát ra tiếng nứt gãy, âm thanh khiến lòng Dương Hi run rẩy, ai mà xuống kiểu gì cũng nghĩ là nàng làm cho mà xem? làm sao đây?
Sau đó tấm bia bị Đường Nhứ dời qua một bên, đá vụn bị cô kéo ra ngoài, rồi thấy được một cái hộp vuông cũ nát.
Đó là một cái hộp sắt đã mục rỉ từ lâu, mép hộp đầy gỉ sắt, bên ngoài có vết in ấn, hình như là bánh quy kiểu Tây, để lâu rồi chả nhìn ra được là thứ gì, nhưng miễn cưỡng vẫn nhìn ra chút hình dạng.
Đường Nhứ bò tới, đưa hộp cho Dương Hi.
Dương Hi nhìn thoáng qua hộp sắt kia, cảm giác rất quen thuộc, Đường Nhứ giúp nàng mở hộp ra, có thể nói là phá nát cái hộp mới đúng, đã nhiều năm rồi, bộ khóa hộp đã không còn dùng được nữa.
Vừa mở ra, Dương Hi nhìn thấy thứ bên trong, liền nhũn cả người, liền ngất đi…..
——————————————————————-
Hồi ức giết! Hồi ức giết! Hồi ức giết! (nhắn lại theo ta cùng nhau kêu! )