Chương 30: hẹn cùng nhau cao chạy xa bay
Tối hôm đó trời đặc biệt sáng, Dương Hi lén lún từ chỗ nàng làm việc đi ra bằng cửa sau, vừa ra khỏi của đã thấy Đường Nhứ đứng ở đó.
Tối nay có chút lạnh, Đường Nhứ lại ăn mặc có chút mỏng manh, cô ôm cánh tay hiển nhiên là thấy lạnh, nhưng vừa thấy Dương Hi đi ra liền mỉm cười.
Tay hai người tự nhiên nắm lấy nhau, cánh tay Đường Nhứ mảnh khảnh lạnh như băng khiến người ta đau lòng, Dương Hi biết cô đã đứng ở cửa sau chờ rất lâu rồi, nếu không… tay sao lại lạnh thành như vậy.
“Lời cô nói trong thư là thật sao? cô thật sự muốn dẫn tôi đi sao?” Dương Hi nơm nớp hỏi, từ sáng hôm qua khi nàng nhận được lá thư này thì tim cũng đập nhanh hơn, làm việc cũng không yên lòng.
Đáy mắt Đường Nhứ cũng sáng lên, “tôi đã khi nào gạt cô chưa? cô chờ tôi, một tuần sau chúng ta chuẩn bị xong thì cao chạy xa bay, không phải cô thích đi nước ngoài sao? đến khi đó cô chỉ cần theo tôi, chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh để sống.”
Dương Hi nghe có chút tê dại, nghĩ đến Đường Nhứ thực sự muốn sống cùng nàng, mặc dù mất đi giàu có hiện tại cả hai cũng không thấy tiếc, lần đầu nàng chủ động đến gần, trấn an đôi môi đỏ xinh đẹp của Đường Nhứ.
Đường Nhứ thụ sủng nhược kinh, vội áp Dương Hi lên vách tường hậu viện, hai người hôn nhiệt tình đến đầu tóc rối bù.
Hai người thở hổn hển tách nhau ra, Đường Nhứ vẫn còn muốn nên liếm môi, son môi cũng bị Dương Hi mút hết rồi, cô nói: “chờ một tuần nữa là được rồi, tối tuần sau, buổi sáng cô cất quần áo vào túi rồi ra cửa sau chờ tôi, thấy tôi thì mau đuổi theo, chúng ta nhân lúc người đông lên thuyền rời đi.”
“Ừ.” Dương Hi nghe rõ ràng.
Đường Nhứ không thể chờ lâu được, cô là khuê nữ nhà giàu tìm thời gian ra ngoài là chuyện không dễ, lưu luyến hôn Dương Hi thêm một cái mới nhỏ giọng nói, “tôi đi đây, cô chờ tôi.”
Dương Hi cũng luyến tiếc, thấy cô sắp đi đột nhiên kéo vạt áo cô lại, Đường Nhứ quay đầu lại Dương Hi liền hỏi cô, “hôm đó đông người, làm sao tôi nhận ra cô? nếu tan hết rồi thì làm sao?”
Đường Nhứ cười nói với nàng, “tôi mặc bộ sườn xám đỏ, cô đứng ở xa cũng có thể thấy tôi.”
“Được, tôi biết bộ sườn xám đỏ cô mặc!” Dương Hi cười đến đáy mắt đầy sao.
Rón rén về phòng, Dương Hi lấy thư cất dưới ngăn kéo xem đi xem lại, mặc dù có chút tiếc, nhưng vẫn phải đốt đi, nàng không muốn việc của Đường Nhứ bị sai sót gì, thứ này nên đốt cho chắc ăn.
Hết một tuần, Dương Hi cũng không nhận được tin tức gì của Đường Nhứ, hai người không gặp mặt được lần nào, nhưng Dương Hi làm việc rất chăm chỉ, đó như kiểu làm việc lần cuối, làm việc gọn gàng chăm chỉ, cho dù là phu nhân điêu ngoa của nàng cũng không tìm được lỗi.
Cứ vậy bảy ngày trôi qua, Dương Hi trước giờ luôn phụ trách ra ngoài mua đồ ăn, liền nói với phu nhân phải ra chợ mua đồ ăn về, phu nhân không nghi ngờ, lại thấy gần đây không có cơ hội bắt bẻ được Dương Hi, liền gọi thật nhiều món, bắt mua nhiều đồ nhưng không cho ai đi cùng xách phụ, mà chỉ để một mình nàng đi mua.
Dương Hi mặt không đổi sắc, chỉ nói, “dạ phu nhân, tiền đồ ăn của ngài.”
Phu nhân nghĩ nghĩ, nhiều đồ ăn như vậy liền đưa thêm cho nàng vài tờ, Dương Hi nhận lấy cẩn thận cất vào ngực, hành lễ xong thì đi mua đồ ăn.
Sau đó quay về phòng lấy túi đồ, rồi từ cửa sau đi ra ngoài.
Lão yêu bà, tiền lương tháng này coi như bỏ, tự mình đưa tiền đến cửa, không lấy không được!
Nàng tìm chỗ khuất đứng chờ, trong lòng có chút lo lắng, vốn thuyền to cứ một tuần mới đến, thời gian sắp đến rồi, nàng không biết khi nào Đường Nhứ đến, rồi cùng người yêu đi khắp nơi, trong lòng còn đang khẩn trương mong chờ.
Ôm chặt túi quần áo trong tay, nàng nghĩ sắp gặp Đường Nhứ rồi, nhất định phải đem số tiền này cho cô, Đường Nhứ bình thường tiêu tiền không ít, ở nước ngoài cực khổ không biết cô chịu được hay không? muốn gặp cô nói gì đó với cô, không biết cô có mang theo cái lược từng nói là tặng cho nàng…..
Nghĩ một chút, xa xa nàng nghe thấy tiếng thuyền lớn kêu, trong lòng càng thêm lo, nhưng nàng biết Đường Nhứ nhất định sẽ đến đây, cô sẽ không lừa nàng…..
Từ chỗ kín bước ra, đột nhiên Dương Hi cảm giác sau gáy tê rần, đúng là có người ở phía sau dùng gậy đánh nàng hôn mê!
Trước khi hôn mê, nàng nghe tiếng thuyền lớn kêu, ở thật xa xa ngoài kia.
Rất nhanh, nàng bị một chậu nước hất tỉnh, nàng đang ở trong một chỗ u ám lạnh lẽo, hai tay nàng bị trói sau lưng, hai chân cũng bị trói, sau gáy rất đau có gì đó ấm ấm đang chảy ra, chắc là chỗ bị đánh đang chảy máu, một nữ nhân cầm chậu rỗng vừa rồi mới tạt nước vào nàng, còn có một nam nhân trung niên vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị đang ngồi trên ghế, phía sau còn vài người.
Dương Hi híp mắt nhìn, thì nhận ra nam nhân kia là gia chủ Đường gia, mặc dù gần 50, nhưng khuôn mặt đó đúng là người Đường gia tuấn mỹ xuất sắc, phía sau có vài phụ nhân là thê thiếp của hắn, một trong số nhìn rất xinh đẹp còn tiều tụy, ánh mắt đang nhìn Dương Hi oán hận.
Nàng muốn mở miệng nói, thì mới phát hiện miệng mình đã bị bịt lại, khóe miệng bị siết rất đau.
Nam nhân lạnh lùng nhìn nàng nói, “ngươi chính là Dương Hi?”
Dương Hi chưa từng gặp mặt người Đường gia trực tiếp, mấy người này đối với nàng mà nói khác nhau một trời một vực, chỉ là một lần tình cờ ở ngoài chợ ăn hàng với Đường Nhứ nên có duyên phận.
Nghĩ đến Đường Nhứ, ánh mắt Dương Hi nhìn một vòng, thì không thấy người nàng muốn tìm.
Nàng liền nghĩ đến, hẳn là Đường Nhứ bị hắn nhốt trong phòng rồi, nàng nhìn người Đường gia đáy mắt không sợ hãi, nàng và Đường Nhứ đến giờ cũng không làm sai gì, cùng lắm thì đánh một trận.
Đường cha thấy ánh mắt Dương Hi không sợ hãi, cười nhạt: “đúng là nữ tử to gan, Đường Nhứ bị ngươi mê hoặc đến bệnh điên rồi! làm mất mặt Đường gia chúng ta!”
Hắn nói thì nữ nhân tiều tụy đứng sau liền khóc lên, mấy cái thiếp đứng cạnh cũng không thèm an ủi bà, chỉ lạnh lùng liếc mắt một cái, mặc kệ bà khóc một mình.
Bà khóc càng lúc càng thê thảm, Dương Hi nhìn bà, khuôn mặt có vài phần giống Đường Nhứ, vậy là mẹ Đường Nhứ rồi, đột nhiên trong lòng Dương Hi cảm thấy không ổn.
Sau đó nàng thấy có người mang ra một thứ, một cái lược quen mắt, trên nó dính một vết đỏ gai mắt.
Đường cha cầm lược vẻ mặt có chút run rẩy, nói với Dương Hi rằng: “đều tại cô, hại chết Đường Nhứ!” nói rồi ném lược vào mặt Dương Hi, trên má Dương Hi bị rạch trúng chảy máu.
Dương Hi hoàn toàn ngây ngẩn người, không rảnh quan tâm vết máu trên mặt, trong đầu chỉ có lời Đường cha nói.
Đường Nhứ chết rồi?
___________________________________
Đoán một chút sẽ có bao thê thảm?