Chương 31: hương tiêu ngọc vẫn ( có đoạn giết người cẩn thận khi đọc )
Nghe tin Đường Nhứ chết, nháy mắt trong đầu Dương Hi trống rỗng, dường như nàng không tin lời mình vừa nghe, cho dù mặt bị trầy đến chảy máu cũng không thể khiến nàng hồi thần lại.
“Ư ư ư!” miệng nàng bị chặn không thể phát ra tiếng, nhưng nàng nhìn Đường cha rống vài tiếng, không cho phép hắn nói bậy, không cho phép rủa Đường Nhứ chết!
Đường cha mặc kệ Dương Hi giãy dụa, quay đầu nói với hạ nhân, “tối xử lý đi.”
Nói xong không nhìn Dương Hi, liền đi ra ngoài.
Cả đám theo ra ngoài, còn Dương Hi tay chân bị trói cũng không trốn được, bị ném xuống hầm cũng không sợ nàng chạy được.
Chỉ có nữ nhân đang khóc kia ở lại, ánh mắt bà oán hận thống khổ, gắt gao trừng Dương Hi, khuôn mặt có chín phần giống Đường Nhứ càng khiến Dương Hi thêm khó chịu.
Bà đi tới, nhìn có vẻ như đã khóc vài ngày rồi, đáy mắt hiện tơ máu, môi trắng bệch run rẩy nói: “vì cô, Đường Nhứ chết rất thảm…..”
Âm thanh bà khàn khàn, khiến Dương Hi nghe cũng thấy đau lỗ tai, rồi nhìn nàng hoảng hốt nâng hai tay lên, tựa như nàng là đồ bẩn khiến bà ghê tởm, “tôi tự tay…. tội tự tay đưa chén cho nó…… nó nôn ra thật nhiều máu…..” bà vừa nói vừa khóc, hai tay không ngừng lau trên người.
Dương Hi kêu ư ư, bà nhìn nàng vẻ mặt lo lắng, liền mở tấm vải bịt miệng nàng, dù sao chỗ này là ở trong Đường gia, không cần sợ nàng la to.
“Đường Nhứ đã xảy ra chuyện gì? các người đã làm gì cô ấy?” Dương Hi lo lắng hỏi, mặc dù mơ hồ đoán được, nàng không dám tin phỏng đoán của mình.
Bà ta khóc một hồi, sau đó khuôn mặt trở nên độc ác, “đều tại ngươi đồ tiện nhân câu dẫn con gái ta, nếu không…. sau nó lại mắc quái bệnh thích nữ nhân được chứ? Đường gia sao có thể bị tai tiếng như vậy được? nó muốn đi cha nó đâu dễ cho nó đi? khiến Đường gia hổ thẹn, không bằng…. không bàng……”
Bà tự bóp họng mình không nói, cuối cùng hóa thành tiếng ai thán, “sao nó lại cứng đầu như vậy? nếu nó đồng ý, cha nó sẽ gọi bác sĩ đến giải độc cho nó!”
“Bà, các người hạ độc cô ấy?” Dương Hi nghe thấy mắt trừng miệng ngốc, “các người là cha mẹ cô ấy! sao lại làm chuyện như vậy?”
“Chúng ta sao có thể cam lòng được!” bà ta kêu một tiếng, “đổ thuốc vào xong cha nó nói! chỉ cần trong một giờ đồng ý thành thân với Lý đại thiếu gia, thì sẽ giải độc cho nó! nhưng nó không muốn! là nó không muốn!”
Bà ta gào lên dùng hết sức, ai oán, “con gái đáng thương của ta…. con gái đáng thương của ta…..” nói rồi đưa hai tay bóp cổ Dương Hi.
Dương Hi bị bà siết cổ, khó thở mặt đỏ lên, ánh mắt từng chút mơ màng……
Lúc này đột nhiên bà ta hoảng sợ lui về sau ngồi xuống, vẻ mặt hoảng sợ nhìn phía sau Dương Hi, sau đó thả tay chạy ra ngoài.
Dương Hi quỳ trên đất không nhúc nhích, còn phía sau lưng nàng dường như có cái bóng đen, dưới hầm mọi thứ dần tối đi, chìm vào bóng đêm……
Khi trời tối hẳn trăng mờ mờ, Dương Hi bị hạ nhân Đường gia ném ra khỏi hầm, bị tròi quá lâu khiến toàn thân nàng tê dại, hai nam nhân đỡ nàng kéo đến cái ao ở hậu viện Đường gia, tìm một chỗ bí mật.
“Cẩn thận một chút!” hai nam nhân này Đường gia nuôi để chôn người sống, trước kia ở ngoài từng có tiếng xấu việc gì cũng làm, giết người đối với bọn họ mà nói như là chuyện vui hiếm có, bọn họ nhe răng cười cơ hồ là vội vã.
Dương Hi bị lôi đi một hồi rồi cởi trói, bất quá lại bị hai gã đàn ông giữ chặt lại.
“Nàng, nàng giãy dụa mạnh quá!” một người ấn nàng xuống nói.
Tên còn lại cũng nói, “à, chắc là muốn sống, người chết mấy hôm trước coi như vô nghĩa rồi.”
Dương Hi vừa nghe liền hỏi, “các người đã làm gì Đường Nhứ?”
Hai gã nhìn nhau, “Đường Nhứ cái gì? nếu ngươi hỏi là cô nương trước đó, huynh đệ ta chỉ cần hủy xác không giết người.”
Bình thường mấy lời này không thể nói ra, nhưng Dương Hi sắp phải chết rồi, hai người liền nói ra luôn, việc này bình thường không thể khoe nên rất ngứa miệng, lúc này có người nghe bọn họ nói, dĩ nhiên là phải nói ra rồi.
“Cô nương kia không biết chỗ chọc Đường gia, đúng là thảm mà! ra tay còn ác hơn huynh đệ ta! hình như là bị người ta rót độc, uổng cả khuôn mặt xinh đẹp đều tím đen hết, độc kia cũng gớm thật, trước khi chết còn làm thủng cả cổ họng, nôn cả một người đầy máu!” nói đến đây, hai tên chuyên làm chuyện ác cũng líu lưỡi, “quá ác!”
“Vậy cô ấy đâu rồi?” âm thanh Dương Hi run rẩy, nếu, nếu có thể chữa được thì….
“Cái này hả? Đường gia nói phải xử lý hết, huynh đệ ta tìm một cái giếng hoang ném xuống rồi, rồi dùng mấy khối đá che lại rồi.” người nọ vô ý nói, dường như đang xử lý rác chả sao cả.
Dương Hi cảm giác tâm đã nát rồi, mới tuần trước Đường Nhứ xinh đẹp còn đang nhìn nàng cười, còn nắm tay nhau nói về tương lai, nháy mắt cái gì cũng không còn, lòng nàng đau như cắt, không còn sức phản kháng đầu bị đè xuống hồ nước.
Nước hồ lạnh như băng tràn vào mũi miệng, bị sặc cả người nàng giãy dụa, khuôn mặt kiều tiếu của Đường Nhứ trong đầu nàng càng thêm rõ ràng, trong đầu nàng vẫn còn hồi ức về cô, phổi ngộp nước ngực như bị xé rách, cho đến khi mọi thứ biến mất trong bóng tối.
Chỉ thấy chỗ này sáng chói tinh không, bóng lưng Đường Nhứ lưu luyến đi xa, còn mình đứng tại chỗ, đáy lòng nổi lên chút ngọt ngào vui sướng, tin rằng lần sau cô đến gần mình chính là lúc thiên trường địa cửu…..
Trời bắt đầu mưa to.
Cơn mưa đến bất thình lình, hai gã to con túm Dương Hi bất động để qua một bên, hạt mưa lớn đánh vào người khá lạnh, hai người nghi ngờ nhìn bầu trời như thủng một lỗ lớn, nói đến cảm giác lạnh sống lưng đang kéo đến…..
Bọn họ quay đầu lại, mưa to khiến mắt bọn họ mở không ra, cảm giác mưa to như trút nước, dường như có ai đó đang đến gần.
Đẩy nhau một cái, hai gã không muốn để người khác biết bọn họ đang làm gì, liền cúi người xuống muốn xách Dương Hi mang đi.
Người kia vẫn chậm rãi đi tới, vừa đi vừa phát ra âm thanh xương cốt vặn vẹo, thân hình dài ra một cách quỷ dị, cao to khiến người ta sợ hãi.
Hai gã sợ đến không thể nhúc nhích, trong cơn mưa to sao lại xuất hiện quái vật như vậy?
Cho đến khi tới gần, bọn họ mới nhận ra khuôn mặt tím đen kia.
Mưa to che phủ, hai người khản giọng kêu thảm thiết.
——————————————————————
Chậm rãi công bố
Dương Hi thị giác hẳn là đến bên này
Đường gia cũng không phải là người tốt
Dù sao cũng là 100 năm trước. . .