Chương 32: bí mật Đường gia xuống dốc.
Khi Dương Hi tỉnh lại, hành lang tầng hầm đã râm mát trở lại, trên đùi vẫn là chiếc hộp sắt rỉ sét, trong hộp là chiếc lược ấy, lược qua nhiều năm đã không còn đẹp như ban đầu, có chút bẩn và xấu, dường như chạm vào sẽ tan thành bụi.
Dương Hi mờ mịt, xem đồng hồ mới thấy chưa tới sáu phút, sờ mặt đã thấy một mảnh lệ ẩm ướt.
Đường Nhứ bay bay bên cạnh nàng cọ cọ, mắt lóe sáng nháy nháy.
Lau nước mắt, Dương Hi nhịn không được mắng cô, “cô ngốc hả? cô cần gì cậy mạnh trước mặt cha mình?! chỉ cần gả cho Lý đại thiếu gia xong mấy ngày sau cùng tôi bỏ trốn không được hả? tôi có để ý nhiều đến mấy thứ đó làm gì?”
Nàng mắng rất lớn tiếng, âm thanh quanh quần dưới tầng ngầm.
Đường Nhứ bị nàng mắng có chút ủy khuất, rụt lại một cái, dường như vì sao bị Dương Hi mắng cô cũng không biết, ký ức ủy hồn không rõ ràng, chỉ biết tội nghiệp nhìn Dương Hi đang tức giận, chờ Dương Hi bình tĩnh rồi thì mò đến dính nàng.
Cảm giác trên mặt mang theo lạnh lẽo cọ cọ, Dương Hi cảm giác lòng đau đớn, đồ ngốc chết rồi, đã bao lâu rồi còn ngốc như vậy, nhìn đầu nàng như vậy không biết bao nhiêu lần.
Ôm đầu Đường Nhứ đang cọ cọ, Dương Hi cúi đầu hôn lên mặt Đường Nhứ một cái, nước mắt không cầm được chảy xuống.
Đường Nhứ hơi ngửa đầu trên mặt dính giọt nước, nhân lúc Dương Hi cúi đầu hôn cô, liền nhẹ nhàng hé miệng, đem nước mắt Dương Hi từng chút liếm hết.
Dưới tầng hầm tràn đầy ôn nhu, trên lầu Trần mẹ và Trần Mộc đang ở cùng lão nhân tìm hiểu về quá khứ Đường gia.
Nói đến quá khứ thì Đường gia có quan hệ với chính phủ rất chặt chẽ về kinh tế, có thể nói khi đó là đại phú một phương, nhưng đột nhiên trong một năm nhanh chóng mất địa vị trên thương trường.
Vốn định hỏi lão nhân có cách nào ly dị không? nhưng không hiểu vì sao nói đến đây, Trần mẹ và Trần Mộc cũng kinh ngạc khi biết được Đường Nhứ đến từ gia đình thế nào, dù sao cũng là người nhà vài tháng rồi, cũng không thể không hiếu kỳ chuyện Đường Nhứ lúc còn sống, mà chuyện cũng đã hơn trăm năm rồi, người ta càng muốn biết nguyên nhân hơn.
Đáng tiếc trăm năm trôi qua lão nhân cũng không biết nhiều, lúc còn trẻ hắn biết tương lai mình phải trông cái miếu cổ này nên từng bực bội, nhưng đây là số mệnh cháu đích tôn Đường gia hắn, khi đó hắn từng điều tra quá khứ Đường gia, cho dù trưởng bối không muốn nói nhiều, nhưng hắn cũng tìm được chút dấu vết qua báo chí.
Ban đầu chỉ là một ít trên báo, rồi Đường gia dùng tiền quyền đem mọi chuyện áp xuống, nhưng vẫn bị lên báo, có thể nói là chuyện lớn áp xuống không được.
Sau đêm mưa qua đi, hôm sau hạ nhân trong Đường phủ phát hiện có ba cổ thi thể, 2 nam 1 nữ, Đường gia vội cho người mang thi thể ra khỏi Đường gia, rồi nói với bên ngoài là không biết gì cả, sẽ phối hợp điều tra, còn thi thể thì đưa cho cảnh sát mang đi điều tra, khi đó còn chưa có quan niệm giữ xác, nên đã mang ba cái xác dung vải trắng bọc lại rồi mang ra cửa sau.
Đầu tiên là bọc hai gã nam nhân lại rồi chở ra ngoài, xác chết rất thể thảm, dù đã dùng vải trắng che đi, nhưng vẫn có thể thấy được tứ chi không nguyên vẹn, dập gãy khắp nơi, trong lúc vận chuyển vải che không hết còn lòi ra nửa khuôn mặt, dường như trước khi chết đã thấy điều gì đó thật đáng sợ.
Người đến xem náo nhiệt, đứng vây cửa sau Đường gia bình luận ầm ĩ, cảnh sát xua cũng không đuổi được thị dân, Đường gia không ai ra ngoài, dường như chuyện này không liên quan đến bọn họ, không quan tâm miệng lưỡi người đi.
Sau khi hai gã nam nhân chở đi rồi, thì xác nữ phía sau cũng mang ra, hai người chuyển mang cán đến, còn đang nghĩ chuyển xác nữ chắc là nhẹ hơn chuyển hai xác nam vừa rồi, nhưng khi nâng lên lại thấy rất nặng, đầu như bị đè xuống, thở cũng không được, người cầm đầu cán đi trước đột nhiên ngã xuống.
Cán mất cân bằng đường lại trơn, xác nữ bị đổ nghiêng ở cửa sau Đường gia không mang ra được.
Người chuyển xác đưa đi bệnh viện, rồi thay người khác vào chuyển xác, tuy nhiên vẫn gặp chuyện quỷ dị như vậy.
Sau đó mời đến nhóm chuyện đưa xác họ cũng không làm, bọn họ biết tình huống này, khẳng định có oan khuất mới không chịu đi, nhưng mà bọn họ ngại địa vị Đường gia nên không dám nói gì, chỉ đơn giản nói họ không có cách rồi không nhận làm im lặng bỏ chạy.
Báo chí liền viết xác nữ ban đầu không thể mang ra khỏi Đường gia.
Về sau đi tìm người chuyển xác được mang đến bệnh viển hỏi lại, hắn nói thấy trên xác nữ còn có một nữ nhân khác rất to đang nằm úp sấp trên đó, bất quá chuyện này bị coi là ảo giác khùng điên mà thôi.
Ban đầu đây chỉ là bài báo nhỏ, xem ra là tốn không ít tiền mới áp thành bài báo nhỏ, nếu không….. chuyện này ở hiện tại chắc là thành một chuyện đầu trang rồi a, đâu xạnh dân chúng ai cũng thấy án mạng này rất quái dị! sao mà không thể lên trang nhất được chứ?
Về sau, hầu như mỗi ngày Đường gia đều phải lên báo, hơn nữa hầu như đều có người chết, tuy báo viết hời hợt, nhưng tần suất họp báo khó mà tưởng được, đầy tinh phong huyết vũ!
Còn xác nữ kia cuối cùng vẫn không thể mang đi được…..
Trần mẹ nghe xong nuốt nước miếng, nhớ là bài báo cuối cùng từng xem hình như là Đường gia đột nhiên nhảy lầu a, Đường gia chính thức thất bại, còn sót lại vài đứa con cháu đi tìm đạo sĩ đến làm phép tận ba ngày. Đường gia ngày quỷ khóc sói tru cũng không cứu về được, sau khi đạo sĩ hỏi quỷ tướng của nữ nhân kia xong tì tìm một chỗ phong thủy tốt mang đi chôn, coi như hiểu được ý nữ quỷ, đồng ý giữ lại dòng dõi Đường gia, nhưng Đường gia đời đời kiếp kiếp phải cung phụng mộ phần này, sau đó Đường gia truyền vài đời, cho đến lão nhân hiện tại, hắn có một đôi trai gái còn đang học ở nước ngoài.
Còn tỉ mỉ hơn thì không ai biết được, Trần mẹ khó hiểu nói, “không biết trước kia Đường Nhứ gặp phải chuyện gì, hay gặp oan khuất lớn không muốn rời phủ, 2 nam nhân có phải kẻ xấu gây hại cho cô ấy…..”
Vì chuyện này mà trước kia Đường gia nói năng luôn cẩn thận, khiến người đời sau không biết rõ chân tướng, chỉ biết quy tắc trông coi tổ tiên mà thôi, trông chừng cái mả mà thôi, nhưng coi nhiều năm rồi lại thêm vài phần đèn nhang giờ thành cái miếu nhỏ.
“Bất quá Đường gia đã mang Đường Nhứ hậu táng, vậy sau cô ấy còn lưu luyến chưa đi?” Trần Mộc cũng khó hiểu.
“Xem ra là còn muốn một phần nhân duyên a,” lão nhân cũng không hiểu chuyện này, hẳn trông chỗ này cả đời nhưng cũng không biết Đường cô cô khi còn sống rốt cuộc là người như thế nào.
Mọi người im lặng, nhìn lão nhân lấy ra một quyển sách cũ kỹ hơn cả tuổi, trong hình Đường Nhứ cười thanh tú, nhưng cũng không biết được tốt cuộc sau tấm hình đã vàng ố năm đó đã xảy chuyện gì.
Trầm mặc một hồi, Trần Mộc mới hỏi, “Dương Hi sao xuống đó lâu vậy?”
————————————————————
Dạng này tính là hiểu một ít đáp án
Khả năng còn sẽ có một ít không có giải thích đến
Bất quá cũng còn không có kết thúc ~
Sau khi chết –
Dương Hi: A ! Đường nhứ chẳng lẽ so với ta trước qua mạnh bà cầu a !! Không được a! Chờ ta một chút! (chạy mất
Đường nhứ: . . . (sẽ chờ Dương Hi đầu thai a !