Chương 36: Đường cô cô đổi nghề làm bà mối
Trần Mộc bị mẹ già của hắn ngăn lại, hắn cũng đang bận a, lúc đầu đã hẹn đến sớm nửa tiếng rồi, nhưng vừa chọn đồ thay quay qua quay lại cũng gần hết giờ rồi, đừng nói là nửa tiếng, giờ cũng sắp trễ mất rồi.
“Con muốn ra ngoài gặp ai? thành thật khai báo mau.” Trần mẹ ngửi thấy mùi vị lạ, nháy mắt trực giác của bà mẹ vang lên, “không phải là đi hẹn hò đó chứ?”
“Nào có, không phải hẹn hò đâu! con và Hàn Phương chỉ là bạn bè bình thường đi ăn bữa cơm mà thôi!” Trần Mộc vội vàng thành giấu đầu lòi đuôi, mặt cũng đỏ lên.
Trần Mộc là do Trần mẹ sinh ra, cái mông nhấc lên thả rắm gì bà đều biết rõ, lúc này liền nhéo Trần Mộc mắng, “mẹ đã nói với con là không thể được rồi sao? con và Dương Hi phải làm sao đây? con thực sự thích cô ấy rồi, lẽ nào con định biến cô ấy thành kẻ thứ ba phá hôn nhân gia đình sao?”
Những người khác không biết chuyện này của Trần gia, Trần Mộc còn đang có hôn nhân lại theo người khác làm chuyện mờ ám, như vậy đối với cô gái tên Hàn Phương kia cũng không công bằng, sau này mà truyền ra sẽ rất khó nghe.
“Sao con lại không biết nhịn xuống chứ?” vẻ mặt Trần mẹ bất mãn nhìn con trai bà.
Trần Mộc cúi đầu, Trần mẹ nói gì hắn nghe cũng hiểu, nhưng hắn thực sự thích Hàn Phương, hắn cũng cảm giác được đối phương có ý với hắn, đáng tiếc hắn không có gan nói chuyện mình đã kết hôn với Hàn Phương, vì sợ hảo cảm đôi bên sẽ hóa thành bọt nước.
Tình yêu đúng là khiến cho IQ con người bị chậm lại…..
Trần mẹ nhéo tai hắn, “không cho đi!”
Trần Mộc do dự, đây là mối tình đầu của hắn, lúc trước là thân thể không khỏe, hiện tại vất vả mới gặp được người thích, kết quả Trần mẹ lại không cho, quan hệ giữa hắn và Dương Hi lại khó xử, hắn vô lực nói, “nhưng mà con hẹ người ta rồi…..”
“Cái này mẹ mặc kệ, con nói với cô ấy có hẹn hoặc cái gì cũng được, ngược lại mẹ không cho phép con hẹn hò với cô gái kia,” Trần mẹ hành động dứt khoát, chính sách cứng rắn, nếu bà không áp chế Trần Mộc sợ là hắn sẽ lao đầu xuống mất, “phải xử lý xong vấn đề này trước đã, mẹ không cho phép con gặp cô ấy.”
Trần Mộc không thể không nghe mẹ mình nói, hắn cầu cứu nhìn Trần ba, Trần ba xem ti vi cũng không quay đầu lại, “nghe mẹ con đi.”
Việc này Trần Mộc không để ý, Dương Hi vì xung hỉ cho hắn mà gả vào lúc hắn còn bại liệt, về sau thấy hắn không khỏe nổi liền minh hôn để quỷ giúp hắn khỏe lại, đã không biết ơn còn đi yêu đương thật quá đáng, nhưng hắn nhịn không được, chỉ nghĩ đến Hàn Phương con tim lại đập liên hồi.
Buồn bã cúi đầu đi về phòng, lúc đi qua bàn thờ Đường Nhứ, hắn dừng lại một chút, trong lòng mặc niệm, “Đường cô cô, nếu cô có thể giúp tôi và Hàn Phương ở cùng nhau, sau này tôi sẽ đối xử với Dương Hi như em gái ruột, quyết không tranh đoạt với cô.”
Trong lòng mặc niệm rồi lại cảm giác hơi buồn cười, Đường cô cô hiện tại đang ở nhà hắn làm vợ ma a, đâu phải ở trong miếu có hương hoa mà đi giúp hắn, đúng là làm khó người ta a, lắc đầu về phòng thay đồ rồi nhắn tin xin lỗi hủy hẹn với Hàn Phương.
Vậy mà Đường cô cô nghe rõ ràng, đột nhiên gặm vai Dương Hi một cái, đây chính là lực đạo biểu hiện cô vui vẻ.
“Gì vậy a?” Dương Hi đang gội đầu đột nhiên bị cắn một cái, mắt dính bọt xà phòng nên không thấy rõ, liền hướng đại một chỗ hô, “không phải tôi nói cô ở ngoài chờ rồi sao! sao lại chạy vào đây?”
Nàng hướng về bức tường mắng, lại cảm giác Đường Nhứ chọc chọc nàng từ hướng khác, ý bảo nàng cô không ở hướng đó.
Còn vào bao lâu rồi…. cửa đang đóng xuyên tường đi vào thì mất bao lâu a?
Dương Hi mò vòi hoa sen định dội sạch bọt trên đầu, vừa mới mở lên, nước ấm chảy xuống, trên lưng lại có thứ lành lạnh dán lên, Đường Nhứ ôm nàng từ phía sau, hai tay theo xà phòng vò loạn trên da trơn mềm một hồi lâu.
“Xấu xa, cô lại chơi lén…. ah….” Dương Hi còn đang xả bọt xà phòng, vừa mắng thì cả người đã mềm nhũn, hai tay chống tường phòng tắm, trong phòng tắm vang lên tiếng rên rỉ mập mờ….
Lúc ăn tối, Trần Mộc như con gà bại trận, cứ gục đầu xuống, thiếu điều như đang mổ gạo mà thôi, Dương Hi còn đang đỏ mặt đắm chìm hạnh phúc khi nãy ở trong phòng tắm, nên không để ý đến Trần Mộc đang ủ rũ, thuận tay gắp cho Đường Nhứ cục thịt, rồi gắp cho vào miệng một cục, nhìn Đường Nhứ vui vẻ hít vị đồ ăn nàng nấu, trong lòng cũng thấy thỏa mãn.
Buổi tối, kế phòng tắm lại phát ra âm thanh đó một hồi, Dương Hi cao triều xong thì ngủ, Đường Nhứ thích dính nàng lại rời giường làm việc, đầu tiên cô bay tới phòng Trần Mộc xem tên ranh con này đang làm cái gì? thì thấy cú đêm Trần Mộc, hơn nửa đêm không ngủ còn đang chơi game nhắn tin các kiểu.
Này thì dễ ợt, Đường Nhứ thấy đối phương là một nữ sinh, trông khá đáng yêu, ánh mắt đối phương nhìn Trần Mộc cũng hơi mờ ám, xem ra chỉ thiếu cái phá luôn khoảng cách là đủ, cần giúp một tí là được.
Đường Nhứ đứng sau lưng Trần Mộc, ban đầu Hàn Phương chỉ để ý đến game, nhưng khi vừa treo game xong thì có dừng lại một chút, tiện tay lấy đồ uống trên bàn tới uống, đưa mắt nhìn màn hình bên Trần Mộc.
Hai người chơi đến nửa đêm nên không dám bật đèn, chỉ có mỗi cái đèn ngủ mà thôi, sau phòng là bóng tối âm u, ban đầu Hàn Phương liếc mắt cũng không nhìn ra được là gì, chỉ nhân lúc Trần Mộc đang chơi game thì lén ngắm mặt đối phương thôi.
Đột nhiên cô phát hiện phía sau Trần Mộc có thứ gì phát sáng, nhìn kỹ lại là hai điểm sáng, mơ hồ không biết là gì, nhìn kỹ lại mới phát hiện là đôi mắt!
Hàn Phương không biết có phải do mình hoa mắt hay không? lúc này nhân vật game của cô đã hồi sức, đành phải mặc kệ chơi tiếp, nhưng cô chơi trận này cũng không yên ổn được, mắt nhịn không được lại liếc hai điểm sáng kia, nhìn kỹ lại phòng Trần Mộc tối om, hình như có dáng người đang đứng ở đó, đúng lúc liền đối mắt với đôi mắt kia.
Càng nhìn càng sợ, Hàn Phương game tay run rẩy, thì thấy bóng người kia cái miệng rãi hé ra, một hàm răng kinh dị đang cười với nàng….
Lúc này Hàn Phương mới thấy cái bóng đen đang bay bay, vẫn ở chỗ đó, chỉ là có chút không bình thường mà thôi…..
Trong lòng đột nhiên giật mình, nháy mắt Hàn Phương quay đầu lại, thì thấy cái bóng đen kia đúng là chạy vào phòng mình rồi, đứng sau lưng mình đang nhe răng cười, bóng to muốn chen đầy phòng cô, càng đến gần thì cảm giác cái bóng đang phun ra hơi thở lạnh như băng.
Chỉ nghe thấy tiếng hét thảm, Hàn Phương không chơi game được nữ, đứa nhỏ đáng thương bị hình quỷ của Đường Nhứ lần đầu mới gặp hù cho đơ người, chỉ biết hét lên một tiếng rồi ngất xỉu.
“Hàn Phương!” Trần Mộc cách màn hình hô lên, Hàn Phương là cô gái miền bắc, thuê phòng ở đây chỉ có mình cô, Trần Mộc không nghĩ nhiều liền lấy áo khoác và chìa khóa xe vội đi ra ngoài.
Đường Nhứ nhìn Trần Mộc nửa đêm ra cửa, Hàn Phương không có tâm lý ổn định như là Dương Hi, một khi bị hoảng sợ sẽ sinh ảo giác, dù sao cô cũng tạo cơ hội cho hắn rồi, có thể nắm được hay không còn xem Trần Mộc.
——————————————————
Cưới lão bà tiễn lão bà, trên đời này còn có thể có chuyện tốt như vậy, Trần mộc ngươi cái này chết tiệt may mắn nam nhân