Chương 39: muốn đưa mọi người đi đâu
Tiêu đại sư tô vẽ một hồi, sau đó cả người xụi lơ, Đường Nhứ đăng xuất khỏi xác bà già xong thì nằm bẹp trên lưng Dương Hi, chỉ vào tờ giấy vui vẻ không thôi.
Tiêu đại sư xém chút là nằm bẹp trên đất, cũng may có Trần ba đứng đó đỡ bà lão kịp thời, nếu không… cái thân già ngã xuống sàn có mà nát luôn, Tiêu đại sư trời sinh để làm nghề này, dễ bị quỷ nhập vào người, đôi khi quỷ hồn hay thần mình có lời muốn nói, sẽ dùng thân thể bà làm môi giới.
Bình thường Tiêu đại sư có thần minh hộ thể, quỷ hồn bình thường không thể nhập vào bà, bất quá Đường Nhứ không có ý xấu, thứ hai Đường Nhứ tư cách không bình thường, thần minh nhận ra cô, cô mới có cơ hội dễ dàng nhập xác Tiêu đại sư được.
Thấy Tiêu đại sư mệt mỏi như vậy, Dương Hi cũng không đồng tình lắm nói, “cô thật không biết kính nể người già gì cả, cô xem Tiêu đại sư…..”
Nói được một nửa nàng liền ngậm miệng, Tiêu đại sư này bao nhiêu tuổi a, tám chín chục là cao lắm rồi a? Đường Nhứ đã hơn trăm tuổi rồi mà, kính nể người gia nói ra hình như không thích hợp lắm.
Người già không khỏi dày vò vài lần, vẻ xong cái bản đồ kia bà cũng mệt rã người, mọi người đỡ bà lão lên sô pha ngồi rót nước bưng trà cho bà, để Tiêu đại sư lấy lại sức.
Lúc này người mới thoải mái cầm tấm giấy quỷ vẽ xong lại xem một chút, nhìn vào như tấm bản đồ, nhưng mà nhìn như viết ngoáy vậy, bên dưới còn có đường nét giống chữ, hình như là ghi chú gì đó, nhưng mà Trần gia xem không hiểu.
Bất quá Tiêu đại sư lại quen với loại chữ này, quỷ thần và người sinh ra âm dương cách biệt, về phương diện câu thông bình thường sẽ chịu nhiều hạn chế, chữ quỷ hồn viết trong mắt người thường thì như gà bới, nhưng bà có thể đọc được.
“Xem ra Đường cô nương có thỉnh cầu, muốn chúng ta đến nơi này xem.” bà chỉ vào hàng chữ dưới bản đồ nói, “vụ lý sơn.”
Vụ lý sơn gì chứ chưa ai nghe qua bao giờ, nhưng giờ có internet rồi, Trần Mộc liền dùng di động tra cứu thử.
Vụ lý sơn là tên gọi cổ, hiện tại gọi là Đại Cốc Sơn rồi, chỗ này cách xa thành phố B, Đường Nhứ chỉ biết kêu Dương Hi Dương Hi, nhưng vẫn chỉ vào bản đồ kia, hình như muốn giục mọi người đi tới đó.
Thấy cô ấy tích cực như vậy, Dương Hi nói, “hay là… đến xem một chút đi, Đường Nhứ chắc có chuyện quan trọng gì muốn nói.”
Tuy trời chưa tối hẳn, nhưng giờ đến đó cũng không ít thời gian, người Trần gia tụm lại thảo luận một hồi, rồi nghe Tiêu đại sư nói, “đã có duyên phận này rồi, tôi cũng muốn đi theo xem thế nào.”
Đã vậy rồi, mọi người không thể làm gì khác là lên đường, đến Đại Cốc Sơn tìm kết quả.
Trên đường đi, Tiêu đại sư cũng bắt đầu kể lại chuyện cũ, khi đó bà còn 10 tuổi đi theo sư phụ, sự phụ từng kể lại một chuyện cho bà nghe.
Khi đó sư phụ nói rằng, thiên hạ này nếu có quỷ giết người xuất hiện, thì thần minh sẽ giúp con người, họ là thần minh kết nối hai giới nên không sợ ác quỷ.
Nhưng có một việc tuyệt đối không thể nhúng tay.
Có một loại quỷ hồn nếu lúc còn sống chết quá oan ức, thì chết sẽ cầu được một cái lệnh kỳ, cầm được lệnh kỳ thì họ có thể quay lại thế báo thù, quỷ hồn này không thể thu cũng không thể cản được.
Khi sư phụ còn trẻ từng gặp một phú hộ bị nữ quỷ bám lấy, bất đắc dĩ mới cầu xin sư phụ bà tới giúp, khi đó nhà phú hộ đã chết không ít người rồi, đến nỗi gia chủ còn nhảy lầu tự vẫn, trong phủ mỗi ngày đều có người chết, hạ nhân không ai dám ở lại đều bỏ đi hết, vì sợ mình thành mục tiêu kế tiếp của nữ quỷ.
Sư phụ vừa vào cửa đã thấy một cái xác nữ đang mục rửa nằm ở góc sân, mọi người vì sợ hãi mà đem vài thứ che xác nữ kia đi, rồi lại bảo chính xác nữ đó là nữ quỷ, vì chết oan trong phủ nên mỗi ngày đều làm loạn.
Nhưng sư phụ vừa nhìn liền biết cô gái đó lúc còn sống là người phóng khoáng, không có biến thành oan hồn chết oan.
Lại thấy có nữ quỷ đang nằm trên xác nữ nhân đó, khuôn mặt đen thui, mày dài khóe mắt có nốt ruồi, nhìn qua là biết người tâm tính nhạy cảm tướng mạo dễ cố chấp vì tình, nhìn hai người cũng biết đoán được tám chín phần quan hệ.
Trên mặt nữ quỷ có oán khí, dính lấy xác nữ kia không chịu xuống, xác nữ mục rữa khó coi còn chưa được an táng, lập tức sư phụ liền hỏi tình huống của nữ quỷ.
Ông ấy không biết tên nữ quỷ, nhưng có thể hình dung được mặt mũi của cô, đuôi mắt có nốt ruồi đặc biệt, vừa nói ra, mấy nữ nhân ở lại trong nhà liền đổi sắc mặt, giọng ấp úng dấu diếm.
Sư phụ liền tức giận, “làm chuyện trái lương tâm! còn không chịu khai thật, lẽ nào định chờ cả nhà gặp họa hết sao?”
Bọn họ mới bắt đầu nói ra chuyện bí mật năm đó gia tộc vì sợ hổ thẹn mà dùng độc giết chết con gái, chỉ nói là yêu người không nên yêu, bị gia tử tạy dùng độc giết chết.
Sư phụ liền hỏi, “xác ở đâu rồi?”
Vừa hỏi xong thì cũng không ai biết, hai tên xử lý xác kia đã bị lấy mạng rồi, mà bọn họ cũng chính là hai kẻ đầu tiên trong phủ gặp họa, hiện tại cũng không ai biết thi thể cô con gái ở đâu cả, đúng thật là quá hoang đường.
Ban đầu sư phụ gần như mặc kệ chuyện ngu xuẩn của nhà phú hộ này, nhưng thấy bọn họ còn có mấy đứa con nít, dù bực đến mấy cũng không thể mặc kệ sống chết được, đành lập đàn làm phép thương lượng với nữ quỷ.
Việc này rất khó xử lý, nữ quỷ trước đây bị hạ độc chết, thống khổ vặn vẹo oán hận rất nặng, hiện tại trong tay còn cầm lệnh kỳ đến đòi công đạo, nếu cô không muốn tha cho bọn họ, sư phụ cũng không cứu được bọn họ.
Nữ quỷ bị tổn hại yết hầu không thể phát âm, oán khí nặng nề há miệng sẽ phun ra máu đen, cô đối với người nhà này đầy oán hận, không phải hận vì mình bị độc giết chết, mà hận vì bất bình cho xác nữ kia.
Cô hận người nhà mình giết chết mình còn không đủ, đến cả người yêu cô vô tội cũng không tha!
Sư phụ can thiệp vào khuyên ngủ cũng nhiều, cũng may cô gái này khi còn sống là người bản tính hiền lành, đồng ý tìm chỗ tốt an táng xác nữ kia, thì cô sẽ tha thứ cho phú hộ này, từ nay về sau con trai đích tôn nhà họ phải thủ mộ phần đời đời.
Điều kiện này hơi hà khắc, đích tôn dòng dõi phải thủ mộ phần, đây coi như là nhượng bộ lớn nhất của nữ quỷ rồi, sự phụ bất đắc dĩ chuyển lời, đúng lúc này nhà phú gia có tiểu nam đồng, bên ngoài còn lại là nữ quyến, chỉ cần đồng ý với điều kiện của cô, chí ít hiện tại mọi người cũng sẽ thoát được nạn.
Trước khi đi, sư phụ nhịn không được quay đầu lại hỏi nữ nhân tiễn ông ra cửa, nữ quỷ kia lúc còn sống tên gọi là gì.
Nữ nhân kia nhỏ giọng nói, “Đường Nhứ.”
Trọng tâm câu chuyện quay trở lại trên xe, Tiêu đại sư nói đến đây, người ngồi trên xe đều im lặng, không ngờ lại có duyên phận như vậy, sư phụ của Tiêu đại sư không ngờ chính là cao nhân trước kia từng đến Đường gia, Tiêu đại sư lúc thấy bài vị của Đường Nhứ cũng có chút giật mình.
Chỉ có thể nói đây tất cả đều là duyên phận.
Trần mẹ đem mọi chuyện kết nối lại với nhau, nhịn không được hỏi, “vậy xác nữ kia thật ra là ai vậy? vậy mộ an táng trong miếu kia không phải của Đường Nhứ sao….” vì muốn an táng xác nữ kia mà thù giết thân cũng buông xuống, có thể khẳng định rằng người kia đối với Đường Nhứ rất quan trọng a!
_______________________________________
Đến nơi đây xem như là đem ban đầu nguyên do đều nói rõ ràng