Chương 40: chân chính thành người một nhà.
Mọi người lái xe đến Đại Cổ Sơn, ngọn núi này ít người, đến chân núi thì không có nhà ai ở đây cả, chỗ này hẻo lánh cũng không buôn bán được gì, đến cả đường núi mở ra cũng có chút vắng vẻ, mọi người cùng nhau đi đường, thân xe hơi xóc nảy, cảm giác đường có vẻ xa xôi.
Đường Nhứ dựa vào người Dương Hi nhìn ra cửa sổ, mọi người dưa theo bản đồ Đường Nhứ vẽ, tấm bản đồ khác nghuệch ngoạc, chỗ này cỏ hoang mọc đầy sao mà tìm được hướng a, đành phải lái theo đường mòn có sẵn mà thôi, không biết sẽ đi tới đâu?
“Đây rốt cuộc là tới đâu a?” Trần mẹ lắc lư cũng sắp hoa mắt rồi, Tiêu đại sư ngồi sau cũng đang ngủ, tiếng gáy vang trời.
Đường Nhứ chỉ nhìn qua cửa sổ về nơi xa xôi, ánh mắt sáng lên chờ mong.
Đoạn đường này cảm giác là chạy lên tận đỉnh núi, con đường vốn cũng nhỏ hẹp quanh co, đột nhiên xe tắt máy giữa đường.
Trần ba cau màu nổ máy vài cái, nhưng không thấy hoạt động.
Tiêu đại sư đột nhiên thức dậy, chắc là bị tiếng ngáy của mình làm cho tỉnh lại, mở mắt ra liền nói, “tôi cảm nhận được, đi theo tôi đi.”
Mọi người nhìn bà còng lưng nửa ngày cũng không xuống được xe, xem ra người già ngồi trên xe quá lâu cũng rất vất vả a, chắc là lắc lư cả một đường bộ xương già cũng muốn rã ra rồi, theo đến đây cũng không dễ dàng gì.
“Tôi đi lấy đồ chống cho ngài!” Trần Mộc là thanh niên đi đứng nhanh nhẹn vội xuống xe đi lấy đồ hỗ trợ cho bà già, thứ đó hơi bự nên để sau cốp xe, không có nó Tiêu đại sư cũng không đi lại nổi.
Tiêu đại sư tuy nói là tự đi được, nhưng mà vẫn phải có người đỡ bà đi, tuổi của Tiêu đại sư có thể sinh Trần ba Trần mẹ rồi, đi với tốc độ như vậy Dương Hi thật muốn cõng bà lên đi cho nhanh một chút.
Mọi người xuống xe rồi mới thấy cỏ mọc xung quanh, còn có một đường đá vụn đặc biệt, xem ra là đá được xếp lại thành đường, nhưng qua năm tháng dài con đường này đã sớm bị thiên nhiên bao phủ, chỉ còn thấy được vết tích người làm mà thôi.
Dương Hi cúi đầu dùng chân đạp cỏ mở đường, mấy thứ này rễ đã ăn sâu xuống khe đá rồi, không biết bao nhiêu năm rồi không có ai đến đây.
Dọc đường đều dẫn đầu, sắc trời đang dần tàn, thời gian sắp tới hoàng hôn, nếu không phải cả nhà đi cùng nhau mà đứng tại chỗ hoang vắng này đúng là khiến người ta thấy sợ hãi, nhưng cũng có cái gọi là người đông thế mạnh, mọi người đi lai nhàn nhã như là đi trên cỏ.
Ban đầu Đường Nhứ đi trước dẫn đường giờ lại càng chậm hơn, thậm chí còn lôi kéo, tựa như do dự đi về cố hương vậy, Dương Hi nhìn bộ dạng cô có chút sợ hãi trong lòng hơi ngứa ngáy, kéo cô lại nói, “rốt cuộc đi đâu? nếu cô không muốn đi thì chúng ta không cần đi nữa.”
Đường Nhứ lắc đầu, chỉ chỉ phía trước.
Vòng một cái, trước mắt là một mảnh rộng mênh mông, đây là một ngọn đồi nhỏ, đi xuống chính là thung lũng, đối diện là những ngọn núi, còn có những cảnh vật mà chưa ai biết đến.
Cỏ mọc trên đồi cao không đến 20cm, nhưng nhìn đống đổ nát kia cũng không biết được kiến trúc như thế nào, nhìn bố cục cũng không nhỏ, có thể là dựng thành lữ điếm trên đồi cho khách đi ngang đến nghỉ chân, đã nhiều năm vách tường sụp đổ cũng vùi dưới đất rồi, chỉ còn lại cái nền hiện rõ sự tàn phá mà thôi.
Nói ra miễn cưỡng còn hoàn chỉnh, chính là cái giếng nhỏ ở giữa sân, đó là cái giếng đá rất nhỏ, nhìn miệng giếng chừng 20 đến 30cm, bề ngoài kiên cố, cho dù kiến trúc bên cạnh sụp đổ thì cái giếng vẫn bền bỉ không bị gì.
Tiêu đại sư thở dài, “đúng là một hài tử đáng thương.”
Dương Hi đến gần giếng đá, bên trong âm u tối tăm chỉ có thể nghe thấy tiếng nước ướt át bên trong, trong lòng khó hiểu run lên, nhìn xuống dưới quá tối không thấy gì, nhưng nàng cảm giác bên dưới có đồ gì đó….
Tay cầm di động bật đèn soi muốn xem bên trong có gì cũng run rẩy, kỳ thật trong lòng nàng đã đoán được đây là chỗ nào rồi, nhưng lại không nhịn được muốn tận mắt thấy.
Khi đèn di động chiếu vào giếng đá, bên trong có thứ gì đó như cành cây khô bị nhét vào sâu bên trong, che đi miếng vải rách không rõ màu sắc, tựa như rễ cây khô héo chiếm lấy đáy giếng còn ẩm ướt, lẳng lặng chuyện động bên dưới.
Cả người nhũn ra đứng không nổi, Dương Hi đứng cạnh thành giếng đá, chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập, còn có thứ ù ù như sông chảy qua tai.
Đường Nhứ chỉ đứng cạnh giếng, im lặng rơi xuống hai giọt nước mắt.
Hơn trăm cái xuân hạ thu đông rồi, cô nằm ở đây nhưng không có ai biết.
Miệng giếng này đường kính nhỏ, nếu là đứa bé thì có thể miễn cưỡng chui vào, chỗ nhỏ như vậy, cũng không khó tưởng tượng Đường Nhứ bị nhét vào có bao nhiêu khó khăn, đến cả đốt ngón tay cũng vặn vẹo không thành hình, giữ lấy tư thế khó chịu này nằm trong núi sâu, bị ném vào bóng đêm, lẳng lặng mục nát rồi khô héo.
Dương Hi cảm thấy đau lòng tột đỉnh.
Tiêu đại sư cũng đứng một bên, bà rũ mắt, hai mắt đục ngầu chắc là không thấy rõ lắm, nhưng đối với khí tức âm dương hai giới lại biết rõ.
Bà thấy được cái giếng đá này qua thời gian dài đã bị oán khí ô nhiễm, hấp dẫn không ít oan hồn đến đây, có thể nói là nơi cực âm, nhưng bà cũng thấy ngọn nguồn oán khí của Đường Nhứ đã tan đi sau nhiều năm oán hận rồi, đây cũng không phải chuyện dễ dàng, trải qua trăm năm cừu hận, oan hồn rất dễ xa đọa thành ma.
“Ngược là một đứa nhỏ hiền lành.” Tiêu đại sư già nua nhẹ nhàng nói.
Người Trần gia đi tới cũng thấy có đồ bên trong, trong khoảng thời gian ngắn mọi người im lặng, vì cũng không biết nên nói cái gì, với lại thị thể cô đơn như vậy, khiến người ta cảm giác thật thê lương đau buồn.
Nói thế nào Đường Nhứ cũng là người nhà rồi, mặc dù cô hay giận hay dọa người, nhưng thấy được cô im lặng nằm đây hơn trăm năm, thì vẫn khiến cho lòng người cảm thấy chua xót khó chịu, Trần mẹ nghẹn ngào, “con dâu à, con chịu ủy khuất rồi.”
Trần ba cũng nói, “đứa nhỏ, để chúng ta mang con về nhà a.”
Đường Nhứ nhìn cả nhà, mặc dù không giàu như Đường gia, cũng không nhiều tiền như Đường gia, nhưng sự ấm áp lại khiến đôi mắt cô như quả nhỏ den, chợt hiện lên sự cảm động.
“Cái gì? cái đồ gì đó a?!” Trần mẹ kêu lớn.
Trần ba và Trần Mộc cũng bị động tĩnh này hù dọa ôm nhau một chỗ, đặc biệt rất có khí khái đàn ông.
Đến cả Tiêu đại sư cũng nhịn không được siết chặt phật châu trong tay.
Dương Hi la mắng, “Đường Nhứ! đã nói với cô nhiều lần rồi đừng có kích động rồi biến hình thành đại quỷ mà! ah! chú ý lực! chú ý lực! á!”
Xong rồi, cả nhà bị cánh tay tím đen to dài của Đường Nhứ siết thành một cục, nói dễ nghe chính là ôm ấp, nhưng mà càng giống như khăn ăn bị ép cho thủng bao vậy, vừa đau vừa sợ lại thoải mái, cũng may Tiêu đại sư bị chừa lại, nếu không…. bà già ấy chắc hôm nay qua đời ở đó luôn rồi.
Đường Nhứ lần này thực sự tìm được người nhà của cô rồi.