Chương 8: ở cùng vợ quỷ mới không quen.
Dương Hi kiểm tra chỗ đó của mình xong thì sắc mặt khó coi, giữa hai chân có chút nóng rát khó chịu, cau mày thay đồ, suy nghĩ có phải là phòng nàng và phòng Trần Mộc sát nhau hay không? nên Đường Nhứ vào nhầm phòng……
Vừa nghĩ vừa không nhịn được đấm vào tường một quyền, thật quá đáng mà! nhầm phòng thì thôi, đến cả nam nữ cũng nhầm nữa là sao?
Mặc dù không nói là tiếc vách thịt mỏng kia, dù sao cũng giữ hơn 20 năm rồi, nàng cũng không thể lấy lý do nữ quỷ kia lấy mất rồi tìm cô ấy oán giận được?
Không ai có thể nghe nàng phỉ nhổ được, nàng cũng không thể nói với Trần Mộc vợ mới cưới của ông đêm hôm chạy vào phòng chơi tôi a? Dương Hi xoa chân mày ra khỏi phòng, mang dép vào liền đá trúng một thứ đồ, cúi đầu nhìn, chính là đôi dép hoa hồng nàng mua cho Đường Nhứ.
Người cầm đồ được! người cầm đồ được! a không phải…. quỷ cầm đồ được!
Dương Hi trừng mắt nhìn đôi dép, dường như muốn trừng luôn cái bàn chân ai đó ra ngoài, cuối cùng phải trút cơn giận đá đôi dép qua trước cửa phòng Trần Mộc, ngoại trừ hơi loạn một chút, không ai phát hiện ra cái gì mờ ám.
Đang đá dép Đường Nhứ, thì trong phòng Trần Mộc có tiếng hét chói tai, Dương Hi liền xông vào, tưởng là Trần Mộc xảy ra chuyện gì, kéo cửa vào xem, thì ra là Trần Mộc mới dậy bị hình nhân giấy hù cho hết hồn, xem ra đây là lần đầu trong ba năm qua hắn dùng sức lớn nhất rồi, mặt cũng xanh tái.
Dương Hi thấy hắn sợ như vậy liền mang ly nước đến cho hắn, “sợ cái gì? đã để bên cạnh ông cả đêm rồi, coi như ngẫu nhiên đi.”
Nhưng Trần Mộc không cầm ly nước, tay run run chỉ vào hình nhân giấy, “bà, bà xem……”
Dương Hi lúc này mới nhìn kỹ hình nhân giấy, thì thấy bộ xiêm y trên người hình nhân giấy không giống tối qua, rối tung không còn chỉnh tề như hôm qua, buổi tối Trần Mộc ngủ rất ngoan, hôm qua còn uống thuốc ngủ, không thể nào đụng vào hình nhân giấy được, sao mà cởi đồ cô được.
Kỳ quái là, mặt người trên nền giấy trắng lại có thêm vết đỏ bên mép, phải nói là nâu đỏ, chỉ dính bên mép một chút, mặc dù không nhiều, nhưng hai người dám khẳng định tối qua trước khi ngủ không có làm bẩn như vậy.
Trần Mộc thấy quá khủng khiếp, trong lòng Dương Hi chửi bới một hồi, lẽ nào tối qua cô ăn bậy rồi dính vào đó chứ?!! không phải thật chứ!?!? hình như tối qua phá nàng xong thì có liếm ngón tay a, giờ hình nhân dính đầy trên miệng, sao mà giải thích đây? biết giải thích thế nào đây?!!!
“Đứng dậy đi đánh răng rửa mặt trước đi.” Dương Hi bình tĩnh nói, đẩy Trần Mộc ra ngoài.
Trần Mộc ra ngoài rồi còn lè nhè, “cái hình nhân này…. thực sự hôm qua làm dính sao???”
Dương Hi không trả lời hắn, chờ Trần Mộc đi rồi, Dương Hi cầm bài vị Đường Nhứ híp mắt nhỏ giọng nói, “cô ở bên kia bớt động chân động tay đi nha, còn làm loạn cẩn thận với tôi đó.”
Nàng ác thanh ác khí uy hiếp bài vị, nhìn một hồi thấy hơi cũ còn dính bụi, nhịn không được rút khăn giấy ra lau lau, lau thấy không sạch lại thoa chút nước bọt rồi lau, cuối cùng cũng lau sạch vết bẩn, để lại rồi đốt nhang cắm chỉnh tề, sau đó chỉ vào bài vị cảnh cáo một lần, “an phận chút đi nha! mau ra ăn cơm!”
Không lâu sữa đậu nành bên ngoài gọi đã mang đến, Dương Hi lại để một bộ chén đũa trống cho Đường Nhứ, hôm qua bị làm một lần, Dương Hi tuy không quen, nhưng sau này thái độ bình thường thì cũng không ý kiến gì, đã cưới người về rồi thì cũng phải cho cơm ăn.
Nhưng Trần Mộc thì vui không nổi, hắn ăn bánh nướng nhưng cả người không được tự nhiên, quay đầu muốn nói chuyện với Dương Hi về cái kiểu ăn cơm lạnh tóc gáy này, thì thấy Dương Hi một tay cầm bánh quẩy một tay cầm bánh trứng ăn đến hào phóng, nàng gặm bánh quẩy răng rắc miệng đầy dầu, rồi lại gặm thêm miếng bánh trứng, nhân bên trong là thịt heo xông khói còn chưa cắn đứt liền bị rơi ra ngoài.
Ăn xong nhìn lại mới thấy còn có cái bánh trứng trên tay, rất bình tĩnh đem cái bánh trứng bị cạp cong một đường để vào chén Đường Nhứ.
“Gì á?” thấy Trần Mộc không nói gì, Dương Hi đưa mắt nhìn hỏi.
“Không có.”
Hai ông bà già cũng đã thức dậy, Dương Hi để bọn họ đến ăn cơm, Trần ba Trần mẹ thấy chén Đường Nhứ, nhưng không thấy hình nhân liền thở phào nhẹ nhõm, quan sát con trai một hồi, “con sao rồi? có khỏe không?”
Bọn họ hỏi vậy là muốn biết tối qua con trai họ có động phòng hay không? người ta nói minh hôn không cần động phòng, nhưng mà nhìn Đường cô cô quỷ lực cao cường, cũng đã chờ hơn 100 năm rồi, muốn gì cũng không cãi được.
Trần Mộc còn chưa hiểu rõ ý cha mẹ hắn, tối hôm qua vẫn ngủ bình yên, dù sao hắn cũng yếu người có thức dậy cũng chả khỏe hơn được, liền thành thật trả lời, “mệt đôi chút.”
Trần ba Trần mẹ gật đầu, âm thịnh dương suy, mệt chút cũng bình thường, “chút nữa về ngủ bù đi.”
Dương Hi ở bên cạnh nghe mà muốn khóc, tối hôm qua bị quỷ chọc tới chọc lui là nàng mà! hiện tại mép Đường Nhứ còn dính máu của nàng a! trong người đau nhức, mới rời giường còn thấy đau, giờ thì phóng rắm cũng không có cảm giác rồi!
Dù sao Dương Hi có dương khí rất mạnh, tối qua cùng nữ quỷ mây mưa một đêm cũng không có ảnh hưởng gì mấy, rất nhanh dương khí sung mãn lại bình thường, nhảy nhót các kiểu đều rất khỏe mạnh!
Tức giận lại gặm thêm cái bánh quẩy, tựa như đang gặm hình nhân rách của Đường Nhứ.
Ăn sáng xong, Trần ba Trần mẹ tiễn lão nhân về miếu nhỏ, sau này chắc phải dọn miếu rồi, nhưng mà lão nhân còn ở đó a, hình nhân lão nhân cũng mang đi rồi, chỉ còn bài vị Đường Nhứ ở lại, nhìn hình nhân Đường Nhứ có cái miệng bẩn bị mang đi, cả nhà liền thở phào nhẹ nhõm, Dương Hi còn giúp Đường Nhứ mặc quần áo vào, biết cởi không biết mặc, còn phải hầu hạ.
Không phải Trần gia cố ý đẩy chuyện này cho Dương Hi làm, chỉ là không biết vì sao cảm giác hôm nay hình nhân giấy cười rất khác, hôm qua cảm giác như nàng cười ngoài nhưng trong không cười, còn hôm nay thì cảm giác nàng cười đến vui vẻ, nhìn thấy cũng không ai dám đến gần, chỉ có Dương Hi biết xử lý chuyện này mới để nàng chủ động làm.
Trần mẹ ngày nhớ đêm mong cưới vợ quỷ rốt cuộc cũng đã xong, mọi người đều cảm thấy chỗ này đã thay đổi, nhưng lại như chưa từng thay đổi, ngoại trừ mỗi bữa ăn trên bàn thêm bộ chén đũa trống ra, thì sớm tối phải dâng hương, bên ngoài cũng không có thay đổi gì nhiều.
Dựa theo trước khi minh hôn cũng đã nghĩ như vậy, tình trạng Trần Mộc cũng khá dần, cả ngày không quá mệt nằm trên giường nữa, ho cũng ít đi, điều này khiến bác sĩ điều trị cho Trần Mộc cũng kinh ngạc, bất quá Trần mẹ chỉ nói qua loa là uống thuốc đông y mà thôi.
Vốn là chuyện tốt, nhưng tóm lại người Trần gia lại cảm giác trong nhà không ổn, luôn cảm giác lạnh lạnh dán trên lưng, đôi khi ti vi chớp chớp, còn đèn điện đang yên lành đột nhiên tắt ngủm.
Ngoại trừ Dương Hi không tim không phổi, những người khác cũng không dám ở một mình, trước kia Trần ba buổi tối không ngủ được thì tự ra phòng khách xem ti vi, còn Trần mẹ thỉnh thoảng hay ở trong bếp nghiên cứu món mới, Trần Mộc thì ở trong phòng ngủ, nhưng mà thời gian riêng tư của bọn họ cũng dần rút ngắn lại, người sống lâu quá cũng thấy tởn tóc gáy, nên giống như gia đình bình thường tụ họp bên nhau cho chắc cú.
Họ thích nhất là dính bên cạnh Dương Hi.
Cùng Dương Hi xem ti vi, màn hình sẽ không chớp chớp, cái đèn cũng không bị tắt ngủm, cái này chắc có liên quan đến thể chất của nàng.