Chương 1: Gặp lại nhau
Các dự án trong tay Trì Nguyệt đang bắt đầu kết thúc, cuối cùng cũng có thể thư giãn một chút. Cô mở ứng dụng bán vé trên điện thoại của mình ra, cô đang rất quan tâm đến một bộ phim mới được phát hành. Cô bấm vào trang chọn ghế, ngày thường tỷ lệ kín phòng không cao lắm nên cô chọn ngẫu nhiên ghế giữa ở hàng thứ năm rồi thanh toán. Mua xong tâm trạng cô khá tốt, trước khi đi còn nhờ trợ lý nói với cấp dưới hôm nay có thể tan làm sớm. Cô xách túi xuống nhà để xe dưới tầng hầm, lái xe đến rạp chiếu phim.
Sau khi lấy vé tiến vào rạp chiếu phim, Trì Nguyệt luôn không thích tiếp xúc với mọi người nhìn thấy mình là người duy nhất ở một hàng ghế, cô cảm thấy rất thoải mái.
Chẳng mấy chốc rạp chiếu phim tắt đèn, bắt đầu chiếu quảng cáo mở đầu.
Tiếng giày cao gót va vào thảm bị bóp nghẹt vang lên trong rạp chiếu phim, chắc là có người khác đến muộn. Trì Nguyệt còn đang suy nghĩ trong đầu thì tiếng giày cao gót truyền đến, chủ nhân của âm thanh đó đến trước mặt cô và ngồi bên phải cô. Trì Nguyệt mượn ánh sáng của bộ phim để nhìn nhanh người bên cạnh mình.
Có vẻ như là một người phụ nữ trẻ, Trì Nguyệt lại nhìn lại.
Sao nhìn quen quen…
Lúc này phim bắt đầu chiếu, Trì Nguyệt tập trung xem phim.
Nam nữ chính của bộ phim này là nam nữ diễn viên nổi tiếng nhiều năm, cốt truyện cũng rất thu hút người xem. Chẳng mấy chốc thời gian đã trôi qua một tiếng, Trì Nguyệt vẫn chưa đợi được đến phần mình muốn xem.
Ở đoạn cao trào của phim, một nhân vật nữ đã tận mắt chứng kiến người yêu của mình chết, máy quay zoom cận cảnh nhân vật nữ, đôi mắt cô ấy dần ngân ngấn lệ. Kỹ năng diễn xuất không thể nói là tốt nhất, nhưng đối với Trì Nguyệt, đây là phần duy nhất trong toàn bộ bộ phim mà cô muốn xem.
Trì Nguyệt nhìn người phụ nữ trên màn hình, suy nghĩ một lúc rồi nhìn người phụ nữ bên phải. Cô nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay. Đúng vậy, chắc chắn là cô ấy… Mình không có khả năng nhận lầm người.
Ánh mắt của Trì Nguyệt rõ ràng đến mức người phụ nữ bên phải phải quay đầu lại đối mặt với Trì Nguyệt.
“Trên mặt tôi có gì sao?”
“Cô là Thẩm Linh.” Ngữ khí kiên định.
Người phụ nữ dựa lưng vào ghế, khoanh tay nói: “Là tôi, cô là fan của tôi sao?”
Trì Nguyệt cười: “Là bạn gái cũ của cô.”
Thẩm Linh bỏ cánh tay xuống, đến gần nhìn kỹ vào ngũ quan của Trì Nguyệt: “Sao tôi không có bất kỳ ấn tượng nào…”
Trì Nguyệt cảm nhận được một trận lửa giận xông thẳng lên đầu, mở miệng: “Xem ra cô Thẩm có rất nhiều bạn gái cũ, nhiều đến mức bản thân cũng nhớ không hết.”
“Đúng là có rất nhiều.” Thẩm Linh nghiêng đầu cười nói.
Trì Nguyệt khịt mũi, quay đầu tiếp tục xem phim, không thèm để ý tới cô. Thẩm Linh cũng không quan tâm, cô nằm vặn vẹo và nhìn vào màn hình.
Bộ phim kết thúc, đèn trong phòng chiếu phim cũng được bật lên. Trong nháy mắt Trì Nguyệt không thể thích ứng với nguồn sáng, vì vậy cô nhắm mắt lại theo bản năng, khi cô mở ra lần nữa, Thẩm Linh đã đeo kính râm xong rồi.
“Tại sao tôi lại hoàn toàn không nhớ ra cô là ai nhỉ.” Thẩm Linh nhìn Trì Nguyệt.
Dừng hai giây mới nói tiếp: “Không phải cô lừa tôi đấy chứ, thật ra cô chính là loại fan cuồng đó.”
“Tôi là Trì Nguyệt.”
Thẩm Linh vừa mới nói chuyện đã đứng dậy, nếu đối phương thật sự là fan cuồng thì cô có thể lập tức bỏ chạy. Nghe thấy đối phương nói như vậy, đầu óc của Thẩm Linh nhanh chóng đưa ra ký ức để đối ứng.
“Xui xẻo.” Thẩm Linh thà gặp fan cuồng vào lúc này còn hơn.
Cơn giận mà Trì Nguyệt vất vả lắm mới kìm nén được lại xông lên, cô ấy nắm lấy cổ tay của Thẩm Linh và dẫn cô ấy đi. Thẩm Linh thường kiểm soát nghiêm ngặt chế độ ăn uống của mình để xuất hiện trước ống kính và duy trì một thân hình gầy gò gần như bị bệnh, nên đương nhiên không thể thoát khỏi Trì Nguyệt, một người đã tập tạ quanh năm. Thẩm Linh vùng vẫy một lúc mới bỏ cuộc, để Trì Nguyệt kéo mình đi, cô nghĩ rằng đối phương là phụ nữ nên chắc sẽ không làm gì mình. Huống hồ cô mới nói có hai chữ, chắc cô ấy sẽ không đánh mình đâu nhỉ? Thẩm Linh suy nghĩ một hồi, mình không thể hét lên, tránh thu hút sự chú ý và bị chụp ảnh rồi đăng lên mạng.
“Cô điên à?” Cô hạ giọng hỏi Trì Nguyệt.
Trì Nguyệt không để ý đến cô, kéo cô đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, mở cửa xe nhét cô vào trong ghế phụ.
“Trì Nguyệt!” Cuối cùng Thẩm Linh cũng có thể lớn tiếng nói.
Trì Nguyệt vừa lên xe, mặc kệ Thẩm Linh đang gầm lên, cô đã cúi xuống hôn cô ấy.
Thẩm Linh: “Cô điên rồi… ưm…”
Trì Nguyệt dùng một tay ấn sau đầu cô ấy, tay kia bóp má cô ấy. Thẩm Linh bị bóp đau đến mức vô thức mở miệng, Trì Nguyệt đạt được hiệu quả mà mình muốn, dùng lưỡi đẩy nước bọt của mình vào miệng đối phương.
Thẩm Linh không thể di chuyển, chỉ có thể hung hăng cắn môi Trì Nguyệt. Mặc dù mùi máu đã tràn ngập trong miệng, nhưng Trì Nguyệt vẫn không có dấu hiệu dừng lại, mãi đến khi ý thức của Thẩm Linh có chút mơ hồ, cô mới từ từ dừng lại.
“Thể lực kém quá.” Trì Nguyệt vẫn đang bóp cằm Thẩm Linh.
Thẩm Linh hất tay cô ra, chán ghét dùng ống tay áo lau miệng: “Đồ biến thái, cô đang quấy rối tình dục đấy.”
Có thể thấy hứng thú trong mắt Trì Nguyệt đã trở lại.
“Con mẹ nó cô đúng là đồ biến thái.” Thẩm Linh ngược lại bật cười, chủ động đến gần Trì Nguyệt, ghé vào tai cô thì thầm: “Không phải cô đi xem bộ phim kia là để ngắm tôi đấy chứ?”
Trì Nguyệt không nói chuyện, Thẩm Linh bò từ ghế phụ qua, đối mặt với Trì Nguyệt và ngồi trên đùi cô, vòng tay qua cổ cô, thè lưỡi liếm miệng: “Cô rất muốn “chơi” tôi phải không?”
Thẩm Linh cẩn thận nhìn người trước mặt, so với khuôn mặt trẻ trung khi đó, khuôn mặt này bây giờ trông lạnh lùng và phù hợp với gu của mình hơn. Làm một lần với cô ấy chắc sẽ thú vị lắm đây.
Hô hấp của Trì Nguyệt càng nặng nề, nhưng vẻ mặt càng ngày càng lạnh lùng: “Cô vẫn luôn như vậy sao?”
Thẩm Linh không hiểu ý của cô.
“Đi xuống.” Xem ra Trì Nguyệt tức giận rồi.
“…?”
Thời gian dường như ngừng lại.
Một lúc sau, Trì Nguyệt mở miệng trước, giọng điệu thoải mái: “Thực xin lỗi, là tôi mạo phạm rồi.”
Thẩm Linh nghiến răng: “Cô đúng là bị điên.”
Nói xong, cô ấy xoay người trở lại ghế phụ.
“Tôi thực sự xin lỗi.”
“Tôi không hiểu ý của cô.” Hình như lúc này Thẩm Linh đã coi như không có chuyện gì xảy ra, lấy gương và son môi ra bắt đầu trang điểm lại.
“Tôi đưa cô về nhé. Địa chỉ?”
“Đưa tôi đến quán bar trên đường XX.” Thẩm Linh đã tô son xong, đang soi gương chỉnh lại tóc.
Trì Nguyệt không nói chuyện, bắt đầu chuyên tâm lái xe.
Hai người đi suốt dọc đường cũng không nói lời nào, Thẩm Linh lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gõ chữ.
“Đến rồi, xuống xe đi.”
Thẩm Linh cất điện thoại di động, định mở cửa xuống xe nhưng lại phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ.
“Đây là đâu?” Thẩm Linh khoanh tay.
“Nhà tôi. Hay là cô muốn đến loại địa điểm đó tìm người khác?”
Thẩm Linh sửng sốt vài giây, nghĩ đến hôm nay chỉ là sinh nhật của một người bạn, mời mình đến chơi mà thôi. Nhưng đột nhiên cô nghĩ ra trò trêu chọc đối phương: “Cô cho rằng mình là ai? Đương nhiên là tôi càng muốn đến quán bar hơn.”
Thẩm Linh nhìn thấy sự tức giận trong mắt Trì Nguyệt và cảm thấy hài lòng kỳ lạ. Cố ý mở cửa xe bước xuống xe, miệng lẩm bẩm: “Đừng làm chậm trễ tôi đến quán bar chơi với chị gái xinh đẹp.”
Trì Nguyệt cũng xuống xe, “rầm” một tiếng đóng cửa xe lại, kéo Thẩm Linh về nhà của mình.