- Hoa Trên Mây
- Mối Tình Đầu Cứ Đòi Bao Dưỡng Tôi
- Chương 2: Tổng tài bá đạo hung hăng làm tình (H)
Trì Nguyệt kéo Thẩm Linh về nhà, vừa đóng cửa lại đã nóng lòng ấn Thẩm Linh lên tường.
Trì Nguyệt xé cúc áo trên ngực Thẩm Linh, đẩy áo ngực lên, dùng đầu ngón tay lướt qua ngực cô, sau đó dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng phủ lên xoa xoa, đồng thời ngậm núm vú còn lại vào miệng, dùng lưỡi quấn quanh nụ đỏ và liếm nó.
“Cô gầy nhưng mà ngực lại lớn ghê.” Trì Nguyệt vừa liếm vừa nói.
“Ưm… a… cô có biết không, hành động cô đang làm là… hiếp… dâm.” Thẩm Linh đã bắt đầu thở dốc, hai má cũng đỏ bừng vì dục vọng.
Trì Nguyệt nghe xong hít một hơi thật sâu trên đầu vú của cô ấy, dùng ngón tay nhéo đầu vú còn lại. Sau đó cô cởi thắt lưng của mình ra, lật người cô ấy lại, kéo hai tay ra sau và dùng thắt lưng trói lại. Trì Nguyệt vươn tay ôm lấy Thẩm Linh từ phía sau, ghé vào sau tai cô ấy: “Cô Thẩm, tôi muốn xâm phạm em.”
Nói xong cô ngậm vành tai của cô ấy vào miệng, dùng cả hai tay vuốt ve bầu ngực đang run rẩy.
“Biến thái… ưm… a…”
Hai đầu nhũ hoa bị kích thích dựng đứng lên, làn da hơi ửng hồng. Lớp vải của chiếc váy ngắn trên mông Thẩm Linh bị vén lên, cô ấy nghe thấy tiếng quần lót bị xé toạc, sau đó có một ngón tay xâm nhập vào vùng kín của cô và ấn vào nhị hoa.
“Tinh Tinh… ưm…”
Thẩm Linh đắm chìm trong dục vọng, không hề nghe thấy Trì Nguyệt gọi tên mình.
Trì Nguyệt kéo ra một dòng chất lỏng.
“Em ướt rồi.”
“Ư… ưm… đừng nói nhảm nữa, muốn làm thì làm đi, không thì đưa tôi đến quán bar…” Lời còn chưa dứt, Trì Nguyệt vỗ mông Thẩm Linh. Với cái vỗ mông này, nước ở giữa hai chân Thẩm Linh càng chảy ra nhiều hơn. Cơn đau còn chưa kịp lắng xuống, nửa mông còn lại bị đánh lần nữa. Thẩm Linh phấn khích đến mức không thể đứng vững được nữa, Trì Nguyệt chỉ đành dùng hai tay đỡ cô ấy.
“Vào phòng đi…” Thẩm Linh quay đầu lại, nước mắt lưng tròng nói: “Tôi không nhịn nổi nữa…”
Trì Nguyệt nhìn vào mắt cô ấy và nói: “Được.” Nói xong cô bế Thẩm Linh đi vào phòng ngủ theo kiểu công chúa.
Thẩm Linh bị thô bạo ném lên giường lớn, còn chưa kịp kêu đau thì Trì Nguyệt đã đè lên người mình.
Hai tay bị người trước mặt đè xuống giường, giơ cao quá đầu, miệng cũng bị cô cạy ra, nước bọt theo đầu lưỡi chảy vào trong miệng. Thẩm Linh sắp bị thiêu cháy rồi.
“Tại sao cô không cởi quần áo?” Thẩm Linh nhìn mình gần như bị lột sạch quần áo, nhưng quần áo của Trì Nguyệt vẫn còn nguyên trên người.
“Em mới là người bị làm tình, tôi còn cần cởi quần áo sao?”
Thẩm Linh nhún vai bày tỏ điều đó không quan trọng, dù sao thì mình chỉ cần được người khác phục vụ là được. Cô ấy ra hiệu cho Trì Nguyệt cởi bỏ phần quần áo còn lại trên người mình, hiếm khi Trì Nguyệt nghe lời Thẩm Linh một lần, vội vàng xé sạch quần áo.
Thẩm Linh ngồi dậy, mở rộng chân đối mặt với Trì Nguyệt.
Trì Nguyệt nhìn thấy một mảnh ướt át, cô quỳ xuống giường, dán môi lên rồi thè lưỡi nếm thử. Thẩm Linh thoải mái ngẩng đầu lên, không để ý đến tiếng thở dốc của mình, dùng tay phải ấn sau đầu Trì Nguyệt, khuyến khích cô tiến sâu hơn.
Lưỡi khuấy động trong hoa huyệt phát ra tiếng nước lạch bạch, lúc này Trì Nguyệt cảm thấy đói khát, cô nuốt tất cả chất lỏng trên cơ thể Thẩm Linh, nhưng vẫn không thể giải tỏa được cơn sốt ruột. Không đủ, hoàn toàn không đủ. Trì Nguyệt đứng dậy, leo lên giường ôm Thẩm Linh vào lòng, thè lưỡi đến bên môi cô ấy, dùng ngón tay ấn vào hoa huyệt để khuấy động. Thẩm Linh bắt đầu run rẩy, nước mắt tràn ra từ khóe mắt, ăn nói mơ hồ: “Ngón tay… đi vào…”
Trì Nguyệt chậm rãi đút ngón tay vào, quan sát phản ứng của Thẩm Linh, cố gắng tìm kiếm những điểm nhạy cảm của cô ấy.
“Thật thoải mái… ưm…”
“Em thích được tôi làm tình không?” Trì Nguyệt liếm vành tai của Thẩm Linh.
“Thích… a a ưm… rất thích…”
“Nói cho tôi biết, ai đang “chơi” em?”
“Trì Nguyệt… Trì Nguyệt đang làm tình với tôi… thích Trì Nguyệt làm tình với tôi…” Lúc động tình có quá nhiều lời để nói, Thẩm Linh nói ra một tràng lời “thích”.
Âm thanh của nước khi ngón tay chạm vào hoa huyệt kèm theo những lời cầu hoan của Thẩm Linh, là liều thuốc kích thích hoàn hảo dành cho Trì Nguyệt: “Chỉ cho một mình tôi “chơi” em được không…”
Ngón tay của Trì Nguyệt di chuyển một cách thô bạo, nhưng giọng điệu lại nhẹ nhàng chậm rãi.
Thẩm Linh đã đến bên bờ lên đỉnh, không có thời gian để suy nghĩ xem Trì Nguyệt có ý gì, vì cô ấy chỉ đồng ý với cô theo bản năng, để cô cố gắng ra sức đưa mình lên đỉnh.
Thấy người trong lòng dần dần ngừng đung đưa eo, Trì Nguyệt biết cô ấy đã lên đỉnh, ngón tay cũng ngừng theo động tác của cô ấy rồi chậm rãi rút ra. Trì Nguyệt hôn lên trán và chóp mũi của Thẩm Linh coi như an ủi.
Lúc này Thẩm Linh nhắm mắt lại để giảm bớt tác động cực lớn của cơn cao trào, đồng thời tỉnh táo trở lại.
“Này, cô xé hết quần áo của tôi rồi, đền cho tôi đi.” Vừa mở miệng đã phá hỏng bầu không khí.
Trì Nguyệt hôn lên má Thẩm Linh, buông tay đang ôm Thẩm Linh ra rồi bước xuống giường, mở tất cả các cửa tủ quần áo ra: “Bên trong có quần áo chưa bỏ mác, em có thể chọn.”
Thẩm Linh đi đến tủ quần áo, không quan tâm đến việc mình đang không có một mảnh vải che thân.
Trì Nguyệt nhìn làn da trần của cô ấy với những dấu vết do chính cô cố ý để lại, hài lòng đưa tay chạm vào.
“Biến thái, vừa rồi sờ còn chưa đủ sao?” Thẩm Linh chăm chú chọn quần áo trong tủ, không thèm quay đầu lại.
Trì Nguyệt thầm nghĩ, hình như cô thật sự sờ chưa đủ. Nhưng cô không tiếp tục sờ nữa, ngồi ở cuối giường nhìn Thẩm Linh chọn quần áo.
“Quần áo của cô nhìn có vẻ đắt tiền quá.” Thẩm Linh tùy ý nói, sau đó nhớ tới xe của Trì Nguyệt: “Hình như xe cũng rất đắt tiền.”
“Cũng tạm thôi.” Người nói vô ý người nghe có lòng, Trì Nguyệt nghĩ tới một số tin đồn.
“Em…”
Cô vừa định hỏi, Thẩm Linh đã cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Ngực Trì Nguyệt như bị một tảng đá chặn lại, cô bất lực nằm trên giường, nghe tiếng nước từ phòng tắm truyền đến, trong nháy mắt cả người mệt mỏi, hai mí mắt dần dần khép lại.
Khi Trì Nguyệt tỉnh dậy, Thẩm Linh đã rời đi.
Cô lấy điện thoại xem đồng hồ, đã hai giờ sáng. Trì Nguyệt nhìn quanh phòng, không hề tìm thấy bất kỳ tờ ghi chú nào có thể là lời nhắn của Thẩm Linh.
Không phải cô ấy đến quán bar đấy chứ… Vừa nghĩ đến điều này, Trì Nguyệt không thể bình tĩnh lại được, cô cầm chìa khóa xe chạy ra ngoài.
Quán bar lúc hai giờ sáng vẫn rất náo nhiệt, Trì Nguyệt cau mày đi vào, cô luôn ghét chỗ đông người. Khi nhìn thấy nam nữ dính lấy nhau trên sàn nhảy, cô nhíu mày. Nghĩ đến khả năng Thẩm Linh ở trong đó, cô lại sắp nổi giận.
Dù ghét đám đông đến mức nào, Trì Nguyệt cũng phải chen vào, chen lấn một cách khó chịu từ bên này sang bên kia của sàn nhảy.
Cô không tìm thấy Thẩm Linh. Trì Nguyệt bắt đầu tự hỏi, lúc mình chưa đến cô ấy đã rời đi với người khác hay không. Còn chưa kịp nghĩ xem khả năng nào lớn hơn, thì đã có người nắm lấy cánh tay Trì Nguyệt.
Là Thẩm Linh. Trì Nguyệt không hề nhận ra rằng mình đã vui mừng đến nhường nào.
Thẩm Linh mở miệng, âm nhạc quá lớn, cô không nghe rõ cô ấy đang nói gì.
Đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Linh nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Trì Nguyệt, trong ấn tượng của cô ấy, Trì Nguyệt dường như có thể dễ dàng làm bất cứ điều gì.
Hai người nhìn nhau vài giây, mỗi người đều có vấn đề cần suy nghĩ riêng.
Thẩm Linh nắm lấy cánh tay của Trì Nguyệt và ra hiệu cho cô đi theo mình.
Hai người đi ra ngoài quán bar, Thẩm Linh vẫn mặc quần áo của Trì Nguyệt. Áo sơ mi chỉnh tề đã bị cô ấy cởi ra vài chiếc cúc, để lộ khe ngực và đường viền của chiếc áo lót màu đen.
“Cô đến đây làm gì?”
“Em làm xong với tôi mà còn có tâm tư đi tới những nơi như này, tại sao tôi không thể tới?”
Thẩm Linh nghe xong cảm thấy mình không cần phải giải thích với cô rằng mình đến đây để chúc mừng sinh nhật của bạn mình, cô ấy cười chế nhạo: “Không phải cô thích tôi đấy chứ? Nhưng tôi không thích cô.”
Trì Nguyệt sửng sốt.
Lúc đầu cô nghĩ mình đã thoát ra khỏi mối quan hệ này kịp thời, cũng không có khả năng ngăn được mọi thứ phát triển đến thời điểm này. Dường như Thích Thẩm Linh là lần mất kiểm soát duy nhất trong đời cô.
“Trì Nguyệt, với quan hệ của chúng ta không đến lượt cô đến quản tôi.”
Thẩm Linh nói xong liền quay đầu bỏ đi, Trì Nguyệt ôm cô ấy từ phía sau theo phong cách rất cũ rích, nhưng lại nói một câu mà Thẩm Linh không ngờ tới.
“Linh, tôi có thể bao nuôi em không?”