Những ngày nóng như thiêu như đốt, mặt trời sáng chói.
Thời gian không chút lưu luyến mà chuyển từ tháng ba ngủ xuân sang tháng tư phồn hoa.
Cô vẫn chưa liên lạc lại với nàng.
Ban ngày, dương liễu rũ xuống xanh ngát, bay phất phơ khắp trời, chúng giống như những bông tuyết trắng, được người ta khen lãng mạn, nhưng chỉ khiến nàng cảm thấy khó chịu, có lẽ bệnh xoang mũi lại tái phát, hoặc có thể là lý do nào đó khác.
Thẩm Ngân Hà lại nhìn vào tin nhắn yên lặng trên màn hình từ nửa tháng trước, nàng nhấn vào, rồi lại thoát ra, sau đó lại nhấn vào.
Nàng khẽ thở dài, sự ăn ý giữa hai người bọn họ không chỉ giới hạn ở trên giường.
Nàng nghe nói tất cả những người yêu người cùng giới đều thích người lớn tuổi hơn mình, bọn họ thích những chị gái trưởng thành trầm ổn, nhưng giờ phút này nàng lại không nghĩ như vậy. Nàng còn nghe người ta nói, từ thận đi tới tim, hoặc từ tim đi tới thận, nếu làm tình quá nhiều sẽ chết trên giường, rất ít người may mắn thoát được.
Có lẽ, nàng đang cảm thấy rất mệt mỏi.
Điện thoại di động rung lên nhắc nhở nàng có tin nhắn mới, nàng còn tưởng là quảng cáo hay gì đó, cho đến khi nhìn thấy thời gian cập nhật trên khung chat của đối phương, nàng vội vuốt thanh thông báo xuống, so sáng thời gian, sau khi xác nhận mới yên tâm.
“Có muốn gặp nhau chút không?” Vẫn ngắn gọn xúc tích như thường lệ, không hề lộ ra chút cảm xúc nào.
Muốn gặp nhau không hả? Thẩm Ngân Hà thầm hỏi bản thân mình, sở dĩ bọn họ gặp nhau là vì nhu cầu, nên chỉ hẹn vào đêm nào rảnh rỗi, sau một hồi tắm nước nóng vui sướng tràn trề, gột rửa toàn bộ hỗn loạn rườm rà trong cuộc sống tẻ nhạt. Bọn họ vẫn duy trì tần suất mà cả hai bên đều thích, không đòi hỏi nhiều hơn nhưng cũng không đòi hỏi ít hơn.
Nhưng lần này, cuộc hẹn giống như một lời mời gọi.
“Sáu giờ tối tôi mới tan làm.”
“Tôi sẽ đến đón cậu.”
Bước ra khỏi toà cao ốc mười tầng, nàng mới phát hiện hôm nay ánh nắng đặc biệt chói chang, chúng chiếu lên mắt cá chân trần của nàng, ấm áp như được ai đó hôn. Ánh mặt trời bên chân được toà nhà cao tầng che lấp, nó xải bước theo bước chân của nàng, không ngừng tiến về phía trước.
Tống Thanh Mộng đang đứng bên cạnh chiếc xe mà nàng đã sớm thuộc lòng biển số, cô ôm một bó hoa rực rỡ chói mắt, thân hình cao vút, ánh nắng chiều tà chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của cô, khiến nàng vừa nhìn đã mê đắm.
Nàng đã không ít lần nghĩ tới viễn cảnh, dưới ánh chiều tà buông xuống, mua mấy bó hoa nở rộ ở cửa hàng bán hoa trong góc đường, dưới ánh chiều tà cầm bó hoa đi đón người mình yêu, sau đó cùng cô sánh bước bên con đường lộng gió chiều. Thỉnh thoảng lại cãi nhau xem bữa tối ăn gì, nhưng cuối cùng lại hóa thành những cái ôm lồng vào nhau, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến nàng cảm thấy hạnh phúc.
Nhưng trong khoảnh khắc Thẩm Ngân Hà vừa lên xe, nàng biết, mình đã say, nàng đã quên mất thân phận của mình.
Nhưng tại sao cô lại tặng hoa cho mình?
Cô cũng đâu có yêu mình.
Nàng nhận lấy bó hoa thơm nức mũi rồi bước lên xe, nhìn thấy mấy cái bao ngón tay nhét trong góc ô tô, nàng nhận ra, sao mình có thể ngu muội như vậy được.
Những cái bao ngón tay đặc biệt chói mắt, nàng không rõ người này thật sự không thấy e dè xấu hổ, hay vẫn là dùng vào mục đích khác?
“Cậu đã ăn tối chưa? Tôi đi mua chút đồ ăn và rượu.”
Hai người cũng chưa bao giờ đi ăn chung.
Đi ăn với ai đó là một việc cực kỳ thân mật, hoặc là nhờ giúp đỡ, cùng người nhà ăn mừng, hội họp bạn bè vui vẻ, hay đi cùng với người mình yêu, những mối quan hệ trên đều gắn bó chặt chẽ với nhau, còn hai người ranh giới rõ ràng, rạch ròi khác biệt.
“Tôi ăn rồi.” Thẩm Ngân Hà ngơ ngác ngồi ở ghế phụ lái, nhìn bên ra ngoài xe, dòng người và xe cộ không ngừng qua lại, nàng cảm thấy thời gian như dòng nước chảy xiết.
“Trực tiếp qua đó luôn sao?” Lâm Thanh Mộng quay đầu liếc mắt nhìn một cái, hình như tâm trạng của người bên cạnh không được tốt cho lắm.
Thẩm Ngân Hà không nói gì, nàng quay đầu gật đầu với cô, sau đó nhanh chóng né tránh ánh mắt của cô.
Không liên lạc nửa tháng, Tống Thanh Mộng đi đâu nàng cũng không hỏi.
Vì nàng biết rõ, nếu hỏi sẽ vượt quá giới hạn.
Không khí chìm vào tĩnh lặng, hương hoa tỏa ra từ bó hoa trong ngực nàng hòa quyện với hương trái cây nằm trong túi ni lông, vương vấn mãi trong không khí, xoá nhòa khoảng cách giữa hai người.
Thẩm Ngân Hà ngồi ở khu vực tiếp tân của sảnh đợi rất lâu nhưng không có ai quay lại, nên nàng đã đứng dậy đi tìm. Hoá ra cô gái trẻ thành thục đứng quầy lễ tân đã thay đổi thành một khuôn mặt xa lạ, làm việc cũng không còn khéo léo thành thạo như trước.
“Đi thôi.” Tống Thanh Mộng cầm đống đồ ăn trên tay, lẽ ra cô phải một mình canh giữ chiếc xe trống, cũng may nhờ phúc của người bên cạnh mà đêm nay nàng có chỗ tốt để đi.
“Nặng không?” Lực cổ tay của Tống Thanh Mộng rất rõ ràng, một câu quan tâm đơn thuần, nhưng nghe như có ẩn ý khác.
“So với cậu thì nhẹ hơn nhiều.” Tống Thanh Mộng như nhìn thấu tâm tư của nàng, một lời trúng đích.
Hai người một trước một sau, Thẩm Ngân Hà đi theo sau cô, nàng nhìn người phía trước nhấc chân bước từng bước, làn da trắng nõn lấp ló trước mắt, khiến người ta phiền lòng.
Thời tiết tháng tư cũng không quá nóng, người này nhất định là cố ý.
“Cầm giúp tôi.” Tống Thanh Mộng đưa túi đầy đồ ăn vặt cho người bên cạnh, nhìn sức nặng đè xuống thân hình gầy gò của nàng, cô cười khẽ một tiếng, gừng càng già càng cay.
Rầm… Cánh cửa mở ra.
Hai người gặp lại nhau trong một căn phòng tối, ánh sáng nhẹ chiếu lên cơ thể hai người.
Tống Thanh Mộng không đi bật đèn ngay, ngược lại mà đẩy nàng lên cửa.
Tháng Tư đầy hoa trái, chúng cố gắng hấp thụ tinh hoa của đêm trăng, không ngừng hấp thu chất dinh dưỡng của đất hình thành nên quả mọng, cắn xuống một cái, quả nứt ra, trong miệng tràn đầy vị ngọt.
Tống Thanh Mộng tấn công dữ dội, thẳng thắn nhanh gọn giống như một cơn gió lướt qua cánh đồng, khiến một ngọn cỏ cũng không thể mọc.
Hoa quả tươi trong tay nàng từ trên không trung rơi xuống, chai rượu va vào nhau phát ra tiếng vang đầy rung động, Tống Thanh Mộng nhận lấy bó hoa trên tay nàng, giúp nàng tập trung tinh thần.
Thứ mà nàng đang phải đối mặt là một con mèo bụng đói ăn quàng, nó cuộn tròn người nằm bên cửa chờ cơ hội, vừa ngửi thấy mùi con mồi liền lao vào không chút do dự.
Bó hoa rơi xuống.
Một tay Tống Thanh Mộng ôm lấy vòng eo nóng bỏng của nàng, sau đó kéo nàng vào trong lòng, bộ quần áo vừa mỏng lại vừa nhẹ, thông qua nhiệt độ của vải cọ xát vào nhau, nhiệt độ truyền tới cũng khác nhau.
Thẩm Ngân Hà bị hôn đến choáng váng, dưỡng khí ít ỏi khiến trước mắt nàng tối đen như mực, ngón tay linh hoạt của Tống Thanh Mộng xuyên qua áo khoác đã sớm rộng mở, sau đó nắm lấy ngọn đồi nhỏ lâu rồi không gặp. Phần đùi của cả hai chồng lên nhau tìm kiếm tư thế thoải mái, không ngừng cọ xát từ trên xuống dưới, váy của Tống Thanh Mộng đã bị vén lên, chiếc quần lót màu trắng sữa của Thẩm Ngân Hà bị thấm ướt.
Nụ hôn nồng nhiệt kết thúc, tiếng vang lớn trên không trung chợt trở nên im bặt.
“… Đi tắm đã…” Thẩm Ngân Hà yếu ớt đẩy người đang đè lên người mình ra.
Một chiếc áo khoác rơi xuống đất, áo lót bị đẩy lên trước ngực, phần bụng phập phồng lên xuống lộ ra, chiếc quần tây cũng được mở rộng, đủ để một bàn tay luồn vào.