Phần cổ áo hở ra một nửa, dưới tác dụng của ngoại lực, phần thân dưới bị kéo ra hết cỡ, làn váy kề sát với khe đùi, nhìn như một bộ đồ mới.
Mất hết thể thống.
Một tay Tống Thanh Mộng chạm vào eo nàng, bày tỏ sự bất mãn.
Hai người nằm yên trên mặt đất, cố gắng lấy lại bình tĩnh trong cơn dục vọng đang không ngừng cắn nuốt.
Mái tóc của Thẩm Ngân Hà vẫn còn ướt một nửa, nàng ngồi ở bên giường, trong tay là ly rượu đỏ mà Tống Thanh Mộng mang theo suốt dọc đường, nàng nhấp một ngụm, sau đó lắc nhẹ, để hương rượu trộn vào nhau. Từng ngụm rượu trôi xuống bụng, không biết đã rót được bao nhiêu ly, cuối cùng trước mặt xuất hiện một người phụ nữ mặc áo dài tắm.
Hình như cô đã gầy hơn một chút, khuôn mặt cũng trở nên có góc cạnh hơn, làn da trần trụi trong chiếc áo choàng tắm màu trắng như đang mời gọi nàng, nhưng Thẩm Ngân Hà không hề bị cám dỗ.
Thẩm Ngân Hà tự mình ngồi dậy, cầm lấy quả nho đỏ ở bên cạnh cho vào miệng.
Tống Thanh Mộng liếc mắt nhìn người này một cái, trong lòng tràn đầy khó hiểu, người lúc nãy đối đãi nồng nhiệt với cô chính là người này sao?
“Tôi muốn xem phim…” Thẩm Ngân Hà ngậm quả cam trong miệng, khi nói chuyện thì mơ hồ không rõ, hơn nữa bốn chữ này nghe rất mê người.
“Cậu muốn xem nam nam, nam nữ hay là nữ nữ đây?” Tống Thanh Mộng đặt chiếc khăn tắm trong tay xuống, tóc cô xoã sang hai bên. Cô bước tới, sau đó ngồi xuống bên cạnh nàng, nắm lấy cổ chân đang không ngừng di chuyển của nàng.
“Nữ nữ đi, xem còn học tập.” Thẩm Ngân Hà sợ ngứa, người này lại cố ý chạm vào gót chân của nàng, nàng đá nhẹ về phía trước, ra hiệu đôi tay đang chơi đến vui vẻ kia mau buông ra.
Tống Thanh Mộng cũng biết điều mà buông lỏng tay ra, cô làm theo chỉ dẫn của nàng, tìm được một bộ phim nhìn không tệ.
Cô thường làm những cử chỉ dịu dàng nhỏ nhặt như vậy, suýt chút nữa, Thẩm Ngân Hà đã hiểu sai.
Hai người dựa vào đầu giường, nhưng không chạm vào nhau.
Bộ phim mà Tống Thanh Mộng tìm không phải bộ phim có cốt truyện, mà là một bộ cực kỳ thẳng thắn, vừa mở màn đã xuất hiện hai người phụ nữ tóc dài bắt đầu vuốt ve, hôn môi, làm màn dạo đầu ngay lập tức.
“Uống ít thôi.” Tống Thanh Mộng nhìn nàng rót từng ly đổ vào miệng, nhưng cô nói như vậy đương nhiên không phải vì tiếc rượu đắt.
“Muốn uống say.” Thẩm Ngân Hà tiếp tục nuốt thứ chất lỏng không vừa ý kia vào trong chiếc bụng vô tội của mình.
Không ngờ lần đầu hai người bọn họ ngồi yên lặng lại là để xem phim người lớn.
Cũng chỉ là bạn giường mà thôi, ngồi trong rạp chiếu phim xem phim điện ảnh mới là lãng phí.
Âm thanh rên rỉ ưm ah không ngừng phát ra từ chiếc tinh thể lỏng treo trên tường, truyền tới tai hai người nhưng không gây ra sóng gió gì.
Hai người bọn họ chưa làm gì, nhưng màn trình diễn trên màn ảnh có khi còn không tuyệt vời bằng bọn họ.
“Có muốn thử cách mới không?” Thẩm Ngân Hà hơi say, khuôn mặt đỏ bừng lên vì rượu, nàng nhướng mày chớp mắt nhìn Tống Thanh Mộng.
“Cách gì mới?” Tống Thanh Mộng vô cùng hứng thú nắm lấy bàn tay không lớn không nhỏ của nàng, lặng lẽ ấn dọc theo cổ tay.
“Vậy đêm nay cậu không được chạm vào tôi.” Thẩm Ngân Hà hất bàn tay không yên phận của cô ra.
Không cho chạm vào vừa là một hình phạt lại vừa như dụ dỗ.
“Đụng chạm kiểu gì? Như thế này sao?” Tống Thanh Mộng ghé sát vào mặt nàng, sau đó đặt tay lên ngực nàng, nhéo mấy cái.
“Chị gái à… Có đồng ý không đây?” Thẩm Ngân Hà lộ ra vẻ trẻ con, giọng nói mềm mại phát ra khiến người khác khó lòng từ chối.
Tống Thanh Mộng cũng rất tò mò, cô thu tay lại, nhưng đương nhiên không phải vì nghe lời, mà cô chỉ là muốn xem bạn nhỏ này có thể nghĩ ra chiêu gì mới.
Chỉ thấy người nọ cởi chiếc áo tắm hỗn độn trên người xuống, làn da trắng như tuyết đập vào mắt cô, khiến hai mắt cô tối sầm lại.
Nàng đã say rồi phải không? Nàng có biết mình đang làm gì không.
Cô đã thấy qua cơ thể của nàng vài lần, cấu tạo cơ thể cũng giống như của cô, nhưng lại vẫn mê người như vậy.
Nàng phạm quy, trong đầu Tống Thanh Mộng nổ tung, giống như núi lửa phun trào, dung nham tuôn ra đủ để hủy diệt vạn vật.
Tống Thanh Mộng bắt đầu thưởng thức màn biểu diễn chỉ dành cho mình, tiếng thở dốc trên màn hình trở thành bản nhạc nền.
Thẩm Ngân Hà vuốt ve bộ ngực đã lâu không được nâng niu của mình, hai tay lúc đóng lúc mở, thịt mềm màu trắng sữa tràn ra khỏi kẽ ngón tay, trong miệng nàng phát ra những tiếng rên rỉ thoải mái. Tay của nàng rất đẹp, xương ngón tay rõ ràng, động tác mạnh mẽ bóp đến mức nổi cả gân xanh.
Tống Thanh Mộng sững sờ, nhìn chằm chằm đóa hoa mỏng manh đung đưa trong gió, trong mắt tràn đầy khát vọng, nhưng trên mặt lại tỏ ra ngượng ngùng.
Ở tuổi của cô, dù sao thì cũng đã xem qua vô số bộ phim, lúc đầu sẽ chỉ đỏ mặt xấu hổ, sau đó chỉ còn lại đánh giá khách quan.
Nhưng hiện giờ, cô không chỉ ngượng ngùng mà còn xuất hiện ham muốn.
Cô không dám nhìn bông anh túc đỏ đang nở rộ kia, sợ nhìn nữa là phạm vào tội lớn. Nhưng cô không nhịn được mà bị thu hút, giống như ăn cần sa, sau khi đã nghiện, thì lựa chọn duy nhất chính là tiếp tục nghiện.
“Chị… Cho tôi mượn một cái bao ngón tay được không?” Thẩm Ngân Hà tự tay xoa hai viên anh đào khiến chúng trở nên cứng rắn.
“Cảm ơn.” Tống Thanh Mộng mang vào giúp nàng, sau đó hôn một cái lên má nàng.
Thẩm Ngân Hà thay đổi tư thế nằm trên giường, hoàn toàn đắm chìm trong hương rượu, ngón tay mảnh khảnh cắm sâu vào rừng cây tươi tốt, người trong rừng khẽ rên rỉ, tiếng rên gấp gáp khiến người bên cạnh ướt đẫm, đối phương học theo dáng vẻ của nàng, tự tìm đường ra.
Hai người tập trung vào từng hành động của đối phương, không hề để ý bộ phim trên TV vẫn đang phát.
Hai cơ thể hai người, không có hoà vào với nhau, người làm, người học.
Nàng quả là một giáo viên giỏi, dạy học sinh xong mà không hề hay biết giáo viên còn không bằng học sinh.
Động tác giống nhau, hai chân mở rộng đỡ lấy thành giường, ngón tay đưa vào chỗ sâu nhất trong cơ thể, lúc nhanh lúc chậm, một mạnh một nhẹ, nhịp nhàng, lúc thì chậm rãi, lúc lại vội vàng.
Tống Thanh Mộng liếc mắt nhìn nàng, từ biểu hiện của nàng có thể nhận ra cơ thể cũng giống như giọng nói của nàng vậy.
Trước khi làm thì cô độc lạnh lùng, sau khi làm thì cuồn cuộn sóng lớn.
Mà giờ phút này, hai người là hai đoá hoa bách hợp nở rộ, lặng yên nở trong đêm tối, vươn mình, hương thơm chậm rãi bay ra, hoà vào với nhau.