Chương 2: Kim chủ đại nhân (H)
Hứa Tri Ý ôm Trì Nghiên Hân, vừa định dơ tay vuốt ve vết thương trên khoé miệng của Trì Nghiên Hân, thì tay của Trì Nghiên Hân đột nhiên dùng lực, cắm vào khiến Hứa Tri Ý không kịp phòng bị, chỉ có thể lên xuống theo động tác của Trì Nghiên Hân.
“Nghiên Hân…. Nhanh quá….” Chân tay của Hứa Tri Ý trở nên mềm nhũn, chỉ có thể yếu ớt ngẩng đầu, lộ ra cần cổ xinh đẹp. Trì Nghiên Hân giống như một con thú nhỏ không biết thoả mãn, không chút khách khí ngậm lấy con mồi của mình, lưu lại những dấu ấn của bản thân trên cổ nàng.
“Được, vậy tôi sẽ chậm lại một chút.” Trì Nghiên Hân lại ngậm lấy núm vú của Hứa Tri Ý, ngón tay đột nhiên dừng lại, nói lời mơ hồ không rõ, Hứa Tri Ý luôn có cảm giác là cô đang cười.
Hứa Tri Ý ôm lấy cơ thể của Trì Nghiên Hân, tiểu huyệt cố ý co rút lại, ép chặt ngón tay của Trì Nghiên Hân. “Cậu cũng thật xấu xa.”
“Không phải cậu kêu tôi chậm lại một chút hay sao?” Trì Nghiên Hân cười nói: “Thật khó hầu hạ.”
Hứa Tri Ý không nói lời nào, cơ thể ướt đẫm hơi vặn vẹo, khiến tiểu huyệt của mình cọ lên tay của Trì Nghiên Hân, âm thầm thúc giục cô nhanh hơn nữa.
Ngón tay của Trì Nghiên Hân chạm vào vách trong của Hứa Tri Ý, nhanh chóng tìm được khối thịt mềm kia, chọc nhẹ mấy cái.
Ngón chân của Hứa Tri Ý cuộn tròn lại, cả người bám chặt lấy Trì Nghiên Hân không buông, thân dưới di chuyển, tìm kiếm nhịp điệu dưới tay của Trì Nghiên Hân để khiến bản thân thoải mái hơn.
Trì Nghiên Hân hơi cúi đầu xuống, vừa hay cánh môi chạm vào vành tai nho nhỏ của Hứa Tri Ý.
Trì Nghiên Hân cố ý thè lưỡi, liếm nhẹ một cái lên vành tai của Hứa Tri Ý.
Trong nháy mắt, vành tai của Hứa Tri Ý chuyển ngay sang màu hồng phấn.
Tiểu huyệt phía dưới cũng vô thức co rút lại.
Động tác này chỉ có Trì Nghiên Hân mới cảm nhận được.
Muốn tìm điểm mẫn cảm của Hứa Tri Ý cũng khá dễ, Trì Nghiên Hân cắn lên vành tai của Hứa Tri Ý, động tác trên tay đột nhiên nhanh hơn, nhiều lần đánh sâu vào khối thịt mềm kia.
Nước mắt của Hứa Tri Ý trực tiếp rơi xuống, khoái cảm to lớn bao trùm lấy nàng, nàng ôm lấy Trì Nghiên Hân, nửa muốn cô dừng lại nửa không, cuối cùng vẫn bị động thừa nhận, khóc lóc gọi tên Trì Nghiên Hân.
Cơ thể đang run rẩy của Hứa Tri Ý cuối cùng cũng ngừng lại, nàng cố gắng ngăn chặn khối thịt mềm kia. Trì Nghiên Hân cảm nhận được người trong lồng ngực đang ôm mình chặt hơn rất nhiều.
“Thoải mái không cục cưng?” Trì Nghiên Hân hôn lên trán của Hứa Tri Ý, sau đó rút bàn tay ở dưới thân nàng ra, tiện tay rút vài tờ khăn giấy ở đầu giường lau tay.
Hứa Tri Ý nức nở ôm lấy cô, nàng không nói lời nào, ánh mắt cũng trở nên mơ màng.
Trì Nghiên Hân bật cười, cô lấy một tờ giấy ướt, sau đó tách hai chân của Hứa Tri Ý ra, rửa sạch chất nhầy trơn trượt dưới thân giúp nàng. “Muốn đi tắm rửa trước không? Tôi bế cậu đi nhé?”
Hứa Tri Ý lắc đầu, ôm lấy Trì Nghiên Hân, giọng điệu vô cùng tủi thân. “Để tôi ôm cậu một cái trước đã.”
Trì Nghiên Hân bất động, mặc cho Hứa Tri Ý tìm một tư thế thoải mái ở trong lòng mình, sau đó cánh tay dài vòng qua, ôm lấy Hứa Tri Ý.
“Miệng của cậu…” Hứa Tri Ý chạm vào khoé miệng của Trì Nghiên Hân, thấy hơi có lỗi. “Ngày mai cậu còn phải tham gia một buổi biểu diễn, làm vậy có thể khiến cậu gặp rắc rối không?”
Trì Nghiên Hân hơi nghiêng đầu, né tránh sự đụng chạm của Hứa Tri Ý. “Không sao cả. Lâu lắm không ăn thịt, cắn một cái vào miệng thôi mà, không ảnh hưởng tới giọng hát của tôi.”
“À.” Hứa Tri Ý cảm thấy hơi mất mát, không biết vì Trì Nghiên Hân vô thức né tránh, hay là vì lo lắng chuyện khoé miệng của Trì Nghiên Hân sắp leo lên hot search.
“Không sao cả, đừng lo.” Trì Nghiên Hân cũng nhận ra sự xa cách của mình, giọng điệu của cô lập tức mềm lại, trực tiếp đẩy ngã Hứa Tri Ý, đè nàng lên giường, còn mình thì di chuyển xuống dưới, tách hai chân của Hứa Tri Ý ra. “Miệng của tôi không chỉ để hát mà còn làm được rất nhiều việc khác, chuyện nho nhỏ này không thể ảnh hưởng đến kỹ thuật của tôi.”
Cũng không biết kỹ thuật mà cô nhắc đến là kỹ thuật ca hát hay làm tình.
Tóm lại, Trì Nghiên Hân đã dán lên người nàng.
“Nghiên Hân…” Toàn bộ cảm xúc của Hứa Tri Ý đều hội tụ lại ở phía dưới, tâm trí của nàng bị hành động bất ngờ của Trì Nghiên Hân cướp mất.
“Đừng nói gì cả, chúng ta làm thêm lần nữa.” Trì Nghiên Hân liếm môi, cô đã tìm được viên đậu đang sưng to kia, nhẹ nhàng ngậm lấy, rồi lại nghịch ngợm nhả ra.
Dâm thuỷ từ trong miệng huyệt trào ra, chảy xuống cằm của Trì Nghiên Hân, nhưng Trì Nghiên Hân không hề để ý, cô tập trung chơi đùa với âm đế nhỏ, khi ngậm lấy còn cố tình hít sâu một hơi, hút âm đế vào trong miệng.
Hứa Tri Ý vô cùng mẫn cảm, nàng có cảm giác nếu Trì Nghiên Hân dùng thêm chút lực, nàng nhất định sẽ lên cao trào.
Trì Nghiên Hân cũng không phụ lòng mong đợi, cô chậm rãi di chuyển xuống dưới, liếm hết toàn bộ yêu dịch vừa trào ra của Hứa Tri Ý.
Đầu lưỡi bắt chước động tác của ngón tay ra ra vào vào trong tiểu huyệt, đột nhiên cô mút mạnh một cái, âm thanh vang lên trong căn phòng trống trải.
Ga trải giường trở nên nhăn nhúm, Trì Nghiên Hân nuốt một ngụm nước lớn, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Hứa Tri Ý đang ngây ngốc vì chưa qua cao trào, sau đó cẩn thận hôn lên môi nàng.
“Ngày mai cậu có muốn tới xem tôi biểu diễn không?” Trì Nghiên Hân hỏi. “Cậu dùng nhiều tiền như vậy để nâng đỡ tôi, tôi cũng không biết nên báo đáp cậu sao mới phải.”
“Kim chủ đại nhân của tôi.”
Hứa Tri Ý nhíu mày, bản thân nàng không thích cách xưng hô này.
Nàng muốn cô trở thành bạn gái của mình, chứ không phải tình nhân được bao dưỡng.