Chương 1: Hồng Kiếm
Nàng là Hồng Kiếm, chính là Hồng Kiếm khiến người người nghe tên đã sợ mất mật, bởi vì nhuyễn kiếm của nàng vừa mới ra khỏi vỏ đã thấy máu chảy đầu rơi.
Nàng cũng là một kẻ giết người. Nàng được nghĩa phụ nhận nuôi năm 8 tuổi, mỗi ngày đều được huấn luyện vô cùng tàn khốc. Mười bốn tuổi bắt đầu đơn độc vào cuộc hành trình đi săn của mình, chín năm nay chưa hề thất bại dù một lần, từ đó trở nên danh chấn trong giang hồ.
Người khắp thiên hạ chỉ nghe đến Hồng Kiếm, lại không biết Hồng Kiếm là ai. Kiếm của nàng nhanh đến nỗi không ai biết nàng cao hay thấp, béo hay gầy, nam hay nữ thì đã ngã xuống đất, cộng với sự bao che cố ý từ tổ chức, Hồng Kiếm đã trở thành câu chuyện thần thoại bí ẩn và hoàn hảo nhất trong thế giới sát thủ.
Tuy nhiên, bây giờ nàng lại là một sát thủ thất trách.
Sát thủ không thể làm lại, sai một lần chính là thất bại. Nàng làm hỏng đi quy pháp của tổ chức, cũng chính là phá hoại đi danh dự thần thoại của mình trong giới suốt tám năm qua.
Nàng mệt mỏi rã rời nhưng cũng không tìm được đường thoát, mặc dù khinh công của nàng gần như vô song không người địch nổi trong giới võ lâm.
Trước mặt có rừng thông xanh ngắt, chim hót líu lo, hoa thơm cỏ lạ, núi xanh nước biếc.
Thật là một khung cảnh đẹp biết bao nhiêu, nếu một ngày nào đó có thể thả lỏng mình, ở đây quy ẩn giang hồ thì thật là tốt.
Gió không thổi, nước không chảy, chỉ có lòng đang rung động.
Nàng điểm nhẹ ngón chân đã nhảy được hơn vài dặm. Chỉ nhìn thấy bộ quần áo trắng xẹt qua trong không khí, để lại một mùi thơm thoang thoảng. Ánh mắt chậm một chút còn tưởng là hương hoa thổi qua chóp mũi thôi.
“Tiêm Tiêm!”
Mới thoáng một cái, không để ý đến động tĩnh phía sau, mặc cho nàng ấy theo đuổi, nàng thở dài âm thầm, cũng tốt, lúc nên tới cũng đã tới.
“Tiêm Tiêm, cùng muội trở về đi! Nói không chừng nghĩa phụ sẽ tha cho một con đường sống”.
Lãnh Tiêm Tiêm không trả lời, mặc cho người tới gần, đôi mắt lạnh lùng nhìn ra xa hồ nước vô biên, con ngươi đen láy phản chiếu một tia xanh biếc, không thể chạm tới.
“Tiêm Tiêm!” Lông mày nhíu chặt của Âu Dương Bích Ngọc lộ ra vẻ lo lắng cùng khẩn trương.
“Tỷ đã không thể quay lại.”
“Tỷ là trưởng đệ tử của” Huyết Diệu “, là đệ tử tự hào nhất của sư phụ, chính là giang hồ thần thoại. Chúng ta cùng nhau cầu xin nghĩa phụ thương xót, nghĩa phụ sẽ tha thứ cho tỷ mà. Chúng ta vẫn có thể cùng nhau như trước đây, đi làm nhiệm vụ, nướng thỏ rừng, cùng nhau…”.
“Muội đúng là một đứa trẻ đơn thuần.” Nàng nhẹ giọng ngắt lời, cho dù đối mặt với nguy cơ bị truy lùng bởi tổ chức sát thủ võ lâm hàng đầu, nàng vẫn như cũ không thay đổi sắc mặt. “Muội quên năm mình mười hai tuổi, tay không tấc sắt bị ông ta ném vào ổ rắn sao?”
Âu Dương Bích Ngọc bỗng nhớ lại trải nghiệm kinh hãi sống không được chết không xong kia, đôi vai yếu ớt run lên, không khỏi rùng mình.
“Tiêm Tiêm…”
Âu Dương Bích Ngọc lo lắng gọi tên của nàng, Lãnh Tiêm Tiêm biết nàng ấy quan tâm đến bản thân nàng còn nhiều hơn chính nàng.
“Chính là vì vinh quang của ta, vì sự thông minh của ta, nên hắn rất kiêng kị sự tồn tại của ta”. Thả nàng đi thì khác gì cùng “Huyết Diệu” chia nửa giang sơn, cho nên chỉ hoặc là bắt nàng ăn vào nghìn trùng cổ tiếp tục quy thuận ông ta để ông ta cả đời kiềm chế nàng, hoặc là nàng phải chết không có chỗ chôn, trừ hai lựa chọn ấy ra không còn lựa chọn nào khác.
Nàng quả thật thông minh, hai năm liền hoàn thành huấn luyện mà người khác phải mất đến năm năm, cũng chính vì vậy mà nghĩa phụ Hình Thiên Bá cũng kiêng kị tư chất cùng năng lực của nàng đến ba phần, sợ Lãnh Tiêm Tiêm tự lập tổ chức riêng, sợ lắp đi “Huyết Diệu”, sợ nhất là tác phong làm việc nửa chính nửa tà của nàng gây hại cho ông ta, nguy hại cho tính mạng của ông ta.
Ai không biết nàng vốn đã nhìn thấu giang hồ rồi, không muốn can dự đúng sai của giang hồ, nàng chỉ muốn cuộc sống ổn định, dù không củi không nhà lấy quả dại mà sống, làm người đầu đường xó chợ vậy mà tốt.
Bàn tay bẩn thỉu của nàng đã không còn chịu nổi, đã nhuốm máu của quá nhiều người, điều này càng khiến cho nàng muốn quy ẩn núi rừng.
“Cái gì?” Âu Dương Bích Ngọc nghi ngờ hỏi.
“Cách đây vài ngày, ta đã nói với nghĩa phụ là ta muốn thoái ẩn giang hồ. Mặc dù ông ta đã sẵn lòng đồng ý, nhưng lại yêu cầu ta phải hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng thay hắn. Mãi sau này, ta mới nhận ra rằng mình đã bị lừa”.
“Nhiệm vụ gì?”
“Hoàng Phủ, diệt môn.”
“Việc này có gì kỳ quặc sao?”
Lãnh Tiêm Tiêm không biết tình cảnh của Hoàng Phủ ra sao, cho đến khi một bà lão ôm lấy đứa trẻ, đôi mắt trong veo và ngây thơ của đứa trẻ toát ra sự khẩn cầu. Nàng lúc này mới chợt tỉnh giấc, nhận ra rằng mình đã giết nhầm người tốt bụng. Tướng do tâm sinh, cả nhà Hoàng Phủ từ Lão gia cho đến tạp vụ quét dọn, toàn bộ là người ôn hòa.
“Ta đã nói sự nghi hoặc này cho nghĩa phụ, ông ta cũng không phủ nhận.” Lãnh Tiêm Tiêm giấu đi mi mắt thon dài, thở dài: “Cũng may khi thực hiện nhiệm vụ, ta còn giữ lại huyết mạch của Hoàng Phủ, để Hoàng Phủ lão gia mang theo gia quyến theo mật thất chạy trốn. Vốn cho rằng việc này thần không hay quỷ không biết, ta cũng có thể bấm báo với nghĩa phụ đã hoàn thành nhiệm vụ, nào ngờ cũng bị ông ta biết”.
Nàng dừng lại một chút, không giấu được vẻ cau mày nói tiếp: “Sau khi tự mình điều tra, mới biết chân tướng của gia đình Hoàng Phủ hoàn toàn trái ngược với thông tin mà nghĩa phụ đưa cho ta. Người trong tộc Hoàng Phủ đều làm quan thanh liêm, vì thương dân nên mỗi năm tự mở kho lúa của mình tiếp tế cho bách tính nghèo khó, chỉ là mấy năm gần đây tự đắc tội với bọn gian thần trong triều, thuê sát thủ nhuộm máu phủ Hoàng Phủ”.
“Nghĩa phụ rõ ràng biết tỷ một là không giết người tốt, hai là không giết người già và trẻ em mà”. Âu Dương Bích Ngọc dừng lại, nói ra trọng điểm: “Ông ta biết rõ nguyên tắc của tỷ, nhưng là muốn tỷ làm chuyện này, rõ ràng là có dụng ý khác, thừa nước đục thả câu!”. Cho dù Âu Dương Bích Ngọc có ngây thơ cũng hiểu chuyện này có mờ ám bên trong.
Gia đình Hoàng Phủ gặp được Lãnh Tiêm Tiêm, đó cũng là trong họa có phúc, mặc dù tài sản của gia tộc đã cạn kiệt, cửa nát nhà tan, nhưng cuối cùng vẫn có thể tránh khỏi cuộc truy sát của “Huyết Diệu”, từ đó có thể gây dựng lại sự nghiệp. Chỉ là trên đời không có bức tường nào mà gió không thổi qua được, Hoàng Phủ lão gia vốn mang theo hai mươi mấy miệng ăn bỏ trốn vào rừng hoang, nhưng A Lâm tẩu lúc xuống núi mua thức ăn nhất thời lanh mồm lanh miệng, nói là nhà Hoàng Phủ vẫn còn huyết mạch, tin tức chợ búa rất nhanh liền truyền đến tai thuộc hạ của “Huyết Diệu”, sau đó truyền về tổng bộ.
Ban đầu, Lãnh Tiêm Tiêm còn nhớ công ơn dưỡng dục của Hình Thiên Bá, không muốn vì chuyện này cùng ông ta trở mặt, ai ngờ Hình Thiên Bá biết chuyện lại nổi trận lôi đình, ngay lập tức phát lệnh lùng bắt và giết bằng được Lãnh Tiêm Tiêm. Nàng cũng bởi vì cái danh phản tổ chức ở trên vai mà bị ép chạy trốn đến hang cùng ngõ hẹp.
Nàng dứt lời, Âu Dương Bích Ngọc cũng hiểu ra toàn bộ câu chuyện, hóa ra Tiêm Tiêm không phải kẻ hai lòng phản bội tổ chức như lời nghĩa phụ nói, trong lòng đầy phẫn nộ: “Muội cùng tỷ đi đi! Chúng ta tách khỏi cái nơi quái quỷ kia”.
Hai người các nàng lớn lên cùng nhau, Lãnh Tiêm Tiêm cũng chăm sóc rất tốt cho vị tiểu muội phiền phức này, nếu không e rằng với cái thói không an phận của nàng ấy cũng khó ở cùng “Huyết Diệu” đến ngày hôm nay. Được nhận ân huệ từ Lãnh Tiêm Tiêm, lại thêm tình cảm tỷ muội tự nhiên mà thành, Âu Dương Bích Ngọc tất nhiên xem Lãnh Tiêm Tiêm như thiên lôi sai đâu đánh đó, thật lòng thật dạ với nàng.
Có thể đi được sao? Trừ khi vượt Tây Dương, chạy ra khỏi lãnh thổ Đại Tống.
“Huyết Diệu” bởi vì có Hồng Kiếm, thông đồng với quan chức tham nhũng cùng thương gia giàu có, câu kết với nhiều băng đảng, bè lũ lưu manh, vây cánh đông đảo, động chạm đến khắp nơi tại Đại Tống thậm chí là nội thành các nước láng giềng.
“Muốn đi?! Các ngươi đi được không!!”
Đột nhiên quát lên một tiếng khiến Âu Dương Bích Ngọc nhát gan giật nảy mình, chấn động đến nổi song đao trong tay cũng suýt nữa nắm không vững.
Ngàn dặm truyền âm, nghe thấy giọng nói trước sau không thấy bóng dáng, giọng nam dày đặc điên cuồng, dường như từ tứ phương truyền đến rung động núi non, đủ thấy người này có nội lực rất thâm hậu.
Đôi mắt lạnh lùng vẫn không chút dao động nhìn xung quanh, cứ như chỉ tình cờ lướt qua, nhưng sự nhạy bén tự nhiên của sát thủ đã cho nàng biết hắn từ hướng nào xuất hiện.
Tay ngọc thoạt nhìn trói gà không chặt nhanh chóng rút một thanh kiếm từ thắt lưng chuẩn bị nghênh chiến.
“Hồng Kiếm quả thật là giai nhân tuyệt sắc! Thậm chí còn đẹp hơn trong tranh mấy phần. Một đao kết liễu xem ra quá đáng tiếc!”. Lập tức quay đầu lại, một người đàn ông xuất hiện trước mặt các nàng cách đó chưa đầy một dặm.
“Thương Lãng.” Lãnh Tiêm Tiêm trong nháy mắt liền nhận ra hắn ta, nàng có bản lĩnh gặp qua một lần liền không bao giờ quên.
Ba năm trước từng thấy mặt hắn ta trên bảng truy nã tội phạm.