- Hoa Trên Mây
- Mỹ nhân khuynh thành - Cổ phong (H+)
- Chương 3: Bị đuổi giết (Phần 2)
Chương 3: Bị đuổi giết (Phần 2)
Sau một vài chiêu, có lẽ Thương Lãng cũng đã biết được thực lực thật sự của Lãnh Tiêm Tiêm.
“Người đẹp mệt rồi sao? Hahahaha.” Nói xong cũng không sợ bị phản kích, hắn lém lỉnh bước về phía trước để kiểm tra.
Ngay khi cảm nhận được mùi hương của nam nhân xa lạ, Lãnh Tiêm Tiêm theo phản xạ giơ nhuyễn kiếm lên vung đi.
“Ơ! Đừng lạnh lùng vậy mà! Ta đã nói là nên cùng ta trở về giường lăn lộn ngươi không tin, không nên ở đây lãng phí sức lực. Phụ nữ quá mạnh mẽ không phải là chuyện tốt, nếu trở nên mềm nhũn như bôn vải ở trên giường thì thật sung sướng biết bao!”
Khuôn mặt thanh mảnh lạnh lùng của Lãnh Tiêm Tiêm không hề gợn sóng, lông mi bị gió thổi cuốn lên, giống như nhuyễn kiếm phản chiếu dưới ánh mặt trời thiêu đốt phát ra một tia sáng lạnh lẽo. Ô ngôn uế ngữ nàng nghe được đã nhiều, loại dùng miệng mồm nhiều thế này chỉ sợ nàng chém một kiếm cũng ngại phí sức.
Thương Lãng nổi giận.
Vì cái liếc mắt mờ nhạt của nàng.
Sự vô cảm và thờ ơ của nàng, mang theo sự ghê tởm và khinh bỉ rõ ràng.
Điều này khiến hắn cảm thấy lòng tự tôn đàn ông của mình bị chà đạp dưới chân, còn không bằng sâu kiến, chưa từng có ai dám coi thường hắn như vậy.
Nàng dựa vào cái gì? Nàng bất quá chỉ là Hồng Kiếm, một nữ nhân, một nữ nhân xinh đẹp hơn những nữ nhân khác thôi, nàng dựa vào cái gì xem thường hắn?
Hắn là Thương Lãng, sát thủ đỉnh nhất không ai không biết trong giang hồ. Nàng cũng chỉ là một tiện nữ, nền phải quỳ dưới chân của hắn, hắn phải biến nàng thành nô lệ của riêng mình!
Phụ nữ sinh ra là để đàn ông cưỡi dưới hông để trút bỏ dục vọng, bảo thì đến đuổi thì đi. Thế giới này vốn là do đàn ông thống trị!
“Chết tiệt, cho ngươi mặt mũi ngươi liền tưởng mình có giá sao! Nói cho ngươi biết, cho dù không cần tiền của nghĩa phụ ngươi, lão tử cũng phải có được ngươi! Làm ngươi khóc cầu xin ta tha thứ!”.
Thương Lãng tức giận đối với nàng mà nói quả là một điều tốt.
Là một sát thủ, ứng đối bất kì điều gì cũng cần một cái đầu lạnh. Hắn ta đã bị cảm xúc của mình chi phối, đã bắt đầu hành xử theo cảm xúc, tự bộc lộ điểm yếu sẽ chỉ làm rối loạn trận cước, bị đối thủ thừa thắng xông lên, đây là điểm yếu chí mạng.
Thương Lãng tuy là vào giang hồ đã lâu nhưng tính tình nóng nảy, có tâm tính khinh thường phụ nữ. Hắn đã quen được mọi người nịnh hót, được phụ nữ sùng bái phục tùng.
Hắn là người một tay che trời, là một tên nam nhân rất được tôn trọng, hắn không thể tha thứ việc nàng không thèm để ý tới mình, ngay cả mắt cũng không thèm nhìn hắn một chút.
“Lão tử hôm nay nhất định phải hạ gục ngươi.”
Lời vừa dứt, Thương Lãng nhanh chóng bay đến.
Lãnh Tiêm Tiêm thấy thời cơ đã chín muồi, thay vì chống trả, nàng lại quay sang tránh né.
Thương Lãng một đao thất bại, thấy rất không phục, lại càng từng bước ép sát.
Lãnh Tiêm Tiêm cơ thể nhẹ nhàng, né tránh một cách dễ dàng. Chỉ cần một chút khinh công liền quay người nhảy vào rừng cây.
Đây là một khu rừng giống như mê cung, hầu như không được con người khai khẩn, cây cối hoa dại cao lớn, đặc biệt do ở địa hình cao nên thực vật ở đây được thiên nhiên ưu đãi độc nhất vô nhị hưởng sự tưới tiêu của thiên nhiên, từng cây phân cành dày đặc, đan xen chằng chịt không có quy luật nào, không thể phân biệt được cành và lá nào được sinh ra từ thân cây nào, tạo thành một mê cung tự nhiên bát quái, giống như một thế giới mới được bao phủ bên trong. Bên ngoài vẫn là mặt trời chói chang mà vào bên trong thì bỗng nhiên u tối.
“Muốn chạy sao?” Thương Lãng nghĩ rằng Lãnh Tiêm Tiêm mất sức nên muốn trốn vào rừng ẩn thân, nhưng hắn ta không biết rằng đây chỉ là thủ đoạn của nàng để dụ đối phương. Bành trướng lòng tự trọng nam tính của hắn khiến hắn khinh địch, tiếp tục theo đuôi “bại binh” chuẩn bị đuổi cùng giết tận.
Âu Dương Bích Ngọc thấy cả hai người đã nhảy vào rừng cây nên chỉ có thể chạy theo, nàng nghĩ ngộ nhỡ tốt xấu gì cũng có thể ứng phó cùng với Lãnh Tiêm Tiêm.
Lãnh Tiêm Tiêm cố tình giảm tốc độ vì sợ Thương Lãng không theo kịp.
Thương Lãng cũng không nghi ngờ, vừa nhìn thấy bóng trắng trước mặt liền không ngừng đuổi theo.
Rõ ràng bản lĩnh của Âu Dương Bích Ngọc vẫn chưa đủ, chưa đến hai dặm liền mất dấu Thương Lãng và Lãnh Tiêm Tiêm.
“Âu Dương Bích Ngọc, người sống sờ sờ ngươi cũng không đuổi theo kịp, còn không trở về luyện thêm mấy năm nữa, thật sự quá mất mặt!”.
Nhìn trái nhìn phải, vẫn không thể biết hai nhân ảnh kia từ đâu đi vào.
Âu Dương Bích Ngọc nóng vào, dừng lại ở nơi mất dấu vết mà chửi bởi lại không làm gì được.
May mắn là chỉ vào được một chút, vẫn có thể lần theo đường cũ ra ngoài.
Nhưng Âu Dương Bích Ngọc cũng không vội ra ngoài mà trèo lên cây, hái một ít quả dại cho đỡ khát, lấy quả đó xát mấy lần vào xiêm ý màu xanh lục cho sạch sẽ, cũng không sợ có độc hay không mà trực tiếp gặm, coi nó như Thương Lãng độc áo từng ngụm cắn xé nuốt vào trong bụng.
Trên mặt đất đã nhổ được hai chục cái hạt, Âu Dương Bích Ngọc cuối cùng cũng giải tỏa được hận thù đi xuống cây.
Vốn định xoay người lại, nhưng rồi nghĩ:
Tiêm Tiêm đối xử với nàng như người thân ruột thịt, như chị như mẹ ở cạnh nàng, chăm sóc nàng suốt gần mười năm, nếu không phải nàng ấy cố ý bảo vệ thì nàng đã bị cha nuôi ném xuống biển rồi. Làm sao nàng có thể cứ như vậy bỏ đi, nhìn nàng ấy một mình đối phó với tên ác tặc còn mình lại như chẳng liên quan ở bên ngoài ngồi chờ?
※※※※※※
“Dừng lại!” Thương Lãng hét lớn.
Cảm thấy sắp kết thúc, Lãnh Tiêm Tiêm cũng thẳng thắng dừng lại, từ nhỏ nàng đã học ngũ đồ bát quái trận, lại có khả năng ghi nhớ lâu nên không sợ tìm không thấy lối ra.
Sau khi dừng lại, Thương Lãng mới nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.
“Đừng nghĩ rằng dẫn ta đến đây ta sẽ đối với ngươi thủ hạ lưu tình!” Hắn ta dừng lại, như thể đang nghĩ đến điều gì đó, ngay lập tức bày ra bộ mặt dâm tiện: “Nơi này quả thật bầu không khí không tệ, đánh một chút cũng rất kích thích, vả lại Hồng Kiếm còn là một mỹ nhân như vậy, da thịt trắng nõn giống như trân châu, trong bóng đêm cũng biết phát sáng”.
Bỏ qua hắn ồn ào nói nhảm, nàng nhìn xung quanh, chắc chắn rằng Âu Dương Bích Ngọc không đi theo.
Cũng tốt, thêm một người thì thêm một phần nguy hiểm.
Lúc này chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của đối phương, so với cảm xúc bất an của Thương Lãng và cảm xúc bình tĩnh của nàng, Lãnh Tiêm Tiêm đang có lợi thế tâm lý rất lớn.
Trong bóng tối, đôi mắt luôn lạnh lùng của Lãnh Tiêm Tiêm sáng lên.
Không cần nói thêm, nàng rút kiếm đâm về phía Thương Lạng, tốc độ nhanh như chớp.
Nếu Thương Lãng không dựa vào kinh nghiệm nhiều năm kịp thời nhận ra khí kiếm đang tới gần mà vội vàng chặn nó bằng đao, e rằng cổ họng của hắn ta đã bị một kiếm không tiếng động của nàng cắt đứt.
Cạch – Cạch! – Cạch Cạch Cạch Cạch …
Tối gần như tay không thấy được năm ngón, không ai có thể nhìn thấy ai, chỉ có thể sử dụng hơi ấm do gió mang lại để cảm nhận vị trí của đối phương, sau đó tấn công hoặc tránh né.
Cạch – Cạch! – Cạch Cạch Cạch Cạch …
Các vật thể va chạm vào nhau sinh ra tia lửa điện, giống như lôi điện trong đếm tối sáng lên.
Bên ánh sáng mờ ảo, cả hai tiếp tục đánh nhau.
Trong thời tiết oi bức, với tầm nhìn tối tăm, Thương Lãng đã bắt đầu chảy mồ hôi to bằng hạt đậu.
Tâm trạng của một sát thủ hạng nhất hiếm khi có dao động, nhưng Thương Lãng lại tự cao tự đại khiến hắn trở nên dị biệt.
Lãnh Tiêm Tiêm nắm chắc thắng lợi trong tay.
“Giết !!” Thương Lãng hét lớn.
Thương Lãng vốn không đủ kiên nhẫn chiến đấu, hắn chỉ muốn thoát ra khỏi cái nơi quái quỷ này, nhưng Lãnh Tiêm Tiêm như gió vậy, bắt không được cũng không cầm được, điều này làm hắn kích động dã tâm tàn sát hơn nữa.
Thương Lãng đã mất đi khả năng phán đoán và chiến đấu.
Lãnh Tiêm Tiêm luôn bình tĩnh không khác gì kẻ chiến thắng.
Đúng vậy, nếu như giữa chừng không bất thình lình xuất hiện một Trình Giảo Kim.
“Tiêm Tiêm! … Tiêm Tiêm, tỷ đang ở đâu? – Tiêm Tiêm!”
“Chết tiệt.” Đôi môi đỏ mọng của Lãnh Tiêm Tiêm mấp máy, gần như thầm nguyền rủa.
Giọng nói của Âu Dương Bích Ngọc từ xa truyền đến, cũng càng ngày càng gần.
Thương Lãng bị nàng làm cho phát cáu, đánh gần như mất đi lý trí, giống như dã thú thoát khỏi gông cùm, trở nên hung bạo hơn bình thường rất nhiều. Nếu Âu Dương Bích Ngọc đột nhiên xuất hiện, nhẹ thì gây thêm phiền phức cho mình, nặng thì chết dưới đao của hắn ta.
Trước khi Thương Lãng phát hiện ra Âu Dương Bích Ngọc, nàng phải nhanh chóng thoát tiêu diệt hắn ta mới được.