Chương 104: Ban 7 chết chóc 28
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, sau đó lại nhíu mày: “Nếu là 49 x 49, điều này chứng minh ít nhất có 2401 căn phòng, những con đường được hình thành nhiều vô số kể. Bình quân mỗi phòng là 3 mét, cộng thêm lối đi tổng cộng 4 mét, tuy độ dài ngang dọc không tới 200 mét, nhưng chồng lên nhau phải rộng tới mười mấy ki-lô-mét, khoảng cách này khó mà đo lường, nếu không có mục tiêu, 20 phút, tuyệt đối không có khả năng.”
Thẩm Thanh Thu gật đầu, “Cho nên chúng ta bắt buộc phải lựa chọn đích đến, tuy ban nãy trên đường tới đây tôi rất tùy tiện, nhưng lại vô tình phát hiện một vấn đề, đó chính là nếu gặp phải kí hiệu trống, không những có thể đi thẳng, cũng có thể quay đầu, chỉ cần lần tiếp theo tuân thủ quy tắc, sẽ không khởi động cơ quan. Cũng có thể nói là, nếu chúng ta lựa chọn, thì có thể đi về phía bản thân muốn.”
Tiêu Mộ Vũ nghe xong ngẩn ra, sau đó bật cười: “Thật sự hồ đồ rồi, một vấn đề quan trọng thế này mà tôi lại để lọt. Tôi còn tưởng là vì tôi bị quăng ra ngoài nên không có phương hướng rõ ràng, cho nên mới có thể tùy tiện lựa chọn.” Cẩn thận nghĩ lại, bọn họ có thể tùy ý đi lại trên hành lang, vốn dĩ chỉ là đang thay đổi hướng đi mà thôi.
“Không thể chậm trễ nữa, chúng ta đi thôi.”
Chỉ là Tiêu Mộ Vũ lại dừng lại, sau đó trao đổi chuyện bản thân đã thay đổi điện tích âm dương sau khi ra khỏi căn phòng kia với Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu ngẩn ra, ngay sau đó sắc mặt trầm ngâm: “Vậy cũng có thể nói là, nếu hai chúng ta đi cùng nhau, nhất định sẽ khởi động cơ quan?”
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, có chút bất đắc dĩ, cô đè nhỏ tiếng, gần như là dỗ dành Thẩm Thanh Thu: “Chúng ta tách nhau ra, không sao đâu, đợi lát nữa tôi xác định được một điểm trước, sau đó chúng ta chỉ cần đồng thời đi về bên đó, cho dù thế nào chúng ta cũng sẽ đi cùng nhau, sẽ không tách ra, được không?”
Thẩm Thanh Thu không lên tiếng, sắc mặt vẫn trầm ngâm.
Lúc này thái độ Tiêu Mộ Vũ rất dịu dàng, tiếp tục nói: “Chị có lợi hại tới đâu cũng chỉ là người phàm, phía sau còn có chuyện gì đó mà chúng ta khó lòng đoán được, không thể vì chuyện này mà lãng phí thể lực của chị. Hơn nữa chị còn bị thương, trước đó tôi không biết, chỉ có thể nghe theo chị, nhưng hiện tại tôi ở đây rồi, không cho phép chị lơ là an toàn của bản thân làm bậy.”
Không thể không nói những lời này của Tiêu Mộ Vũ rất bùi tai, nắm chắc lấy tâm tình của Thẩm Thanh Thu. Thẩm Thanh Thu nghe xong chỉ có thể thỏa hiệp. Người vốn dĩ đang trầm mặt lộ ra một biểu cảm ngoan ngoãn lại bất lực, “Khiến em nói như thế, cho dù xét về lý xuất phát từ cục diện chung, hay là xét về tình xuất phát từ em, tôi cũng chỉ có thể đồng ý mà thôi.”
Tiêu Mộ Vũ bị Thẩm Thanh Thu nói tới đỏ mặt, quay mặt đi tùy tiện nói: “Cái gì xét về tình xuất phát từ tôi chứ?”
“Em quan tâm tôi, đau lòng tôi, chắc chắn tôi không thể để em lo lắng, chỉ có thể đồng ý thôi.” Thẩm Thanh Thu cây ngay không sợ chết đứng, không hề quan tâm tới sự túng quẫn của đương sự lúc này.
“Được rồi, thời gian không còn nhiều nữa, mau đi thôi.”
Tiêu Mộ Vũ thực sự sợ người này, xuất chiêu rất thẳng thừng, không ai chống đỡ nổi.
“Vậy chúng ta đi về phía nào?” Thẩm Thanh Thu vội hỏi.
“Căn phòng chúng ta tìm được là 14 bước về phía trước, 19 bước về bên phải, chị có nhớ hai cô gái bị giết mà chúng ta gặp không? Vị trí của hai người lúc đó cách điểm khởi đầu không xa, nhưng hai người lại xảy ra chuyện, tôi hoài nghi có người điều chỉnh điện tích âm dương.” Điều này giải thích được tại sao hai nữ sinh kia chọn sai hướng.
Con ngươi Thẩm Thanh Thu sáng lên, cô ấy lập tức phản ứng lại, bắt đầu nhớ lại tình hình khi đó, “Khi đó tôi lựa chọn rẽ trái, kết quả khởi động cơ quan. Hay lúc đó hướng hai cô gái kia đi ra là…”
“Hai cô gái đó cách chúng ta hai ngã tư, cũng có thể nói là lấy điểm khởi đầu làm vật tham chiếu, hai người họ đi về bên trái nhiều hơn chúng ta hai bước, mà vị trí khi đó của chúng ta là trái 8 trước 5, mà bọn họ là trái 10 trước 5,” Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng nhớ lại, cũng chuẩn xác nhớ ra vị trí của bọn họ.
“Em vẫn thông minh như thế, chút ưu điểm của tôi so với em cũng chỉ tầm thường mà thôi.” Mặt mày Thẩm Thanh Thu mang theo ý cười, ánh mắt nhìn Tiêu Mộ Vũ dịu dàng như ngậm nước, những lời nói ra không những vô cùng chân thành, mà còn lộ ra chút kiêu ngạo.
Nhất thời Tiêu Mộ Vũ không biết đáp lại lời khen của Thẩm Thanh Thu thế nào, có chút mất tự nhiên nói: “Đừng có nhìn tôi như kiểu mẹ già nhìn con, trên đường chị có thể chú ý động tĩnh xung quanh và chú ý tới cả phương hướng đã lợi hại lắm rồi.”
“Vừa khen em thông minh mà đã không hiểu phong tình rồi, ánh mắt của tôi gọi là tình cảm chứa chan, cảm thấy tự hào, thế mà em lại nói tôi là bà mẹ già, đây có giống lời con người không?” Thẩm Thanh Thu xua tay, liếc Tiêu Mộ Vũ một cái.
Tiêu Mộ Vũ không nhịn được cười lên, nhưng thấy Thẩm Thanh Thu đang nhìn mình lại mím môi lại, dáng vẻ này vừa đứng đắn, vừa ngoài lạnh trong nóng lại đáng yêu.
“Thôi bỏ đi, thấy em cũng đang khen tôi, tôi không so đo tính toán với em nữa.” Nói xong Thẩm Thanh Thu nhìn về ngã tư trước mặt một cái, sắc mặt lại có chút buồn bã: “Ban nãy mới nói sẽ không buông tay em ra nữa, hiện tại lại phải để em một mình.”
Tiêu Mộ Vũ lắc đầu: “Chuyện này không giống, tôi biết chị sẽ ổn, chị biết tôi cũng sẽ ổn mà, không cần lo.”
Nói xong lại ngẩng đầu lên nhìn ngã tư trước mặt mấy cái, có chút hoang mang nói: “Hiện tại tôi rất chưa rõ phải ra ngoài bằng cách nào, nhưng có một điều, nếu con người là electron, nơi này là từ trường, vậy nếu electron muốn thoát ra, nhất định phải biết quỹ đạo vận động của nó. Tôi còn nhớ ngày hôm đó tôi từng làm một bài Vật lý, sau khi electron chui vào từ trường, chỉ cần điều kiện thích hợp, electron sẽ có thể thoát ra khỏi từ trường.”
“Nhưng từ trường trước mặt quá phức tạp, hướng từ trường ở từng khu vực lại khác nhau, thậm chí còn có nơi khuyết thiếu, quỹ đạo hạt electron này càng thêm phức tạp. Có làm cách nào cũng rất khó tính toán được quỹ đạo cụ thể của nó.” Thẩm Thanh Thu có chút buồn rầu, đột nhiên cảm thấy phó bản này thực sự là địa ngục cấp khó, trong lòng không khống chế được trào ra cảm giác sốt ruột.
Cô ấy quay đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ, trong lòng bỗng thấy rất buồn, phía sau còn nhiều phó bản như thế, Tiêu Mộ Vũ vượt qua bằng cách nào đây? Cô ấy làm thế nào mới có thể bảo vệ thật tốt cho Tiêu Mộ Vũ ở nơi này, để Tiêu Mộ Vũ êm đẹp rời khỏi vùng đất thị phi này.
“Đừng sốt ruột, thuyền tới đầu cầu ắt sẽ thẳng, tôi không cảm thấy phó bản thứ tư này có thể vây hãm được tôi. Căn phòng số 409, 49 căn phòng xếp thành hàng, 19, 14 xác định vị trí một căn phòng, mà nếu khi hai cô gái kia xuất hiện ở vị trí 10, 5 rồi đi qua một căn phòng, vậy có xác suất lớn là căn phòng kia nằm ở gần đó, thậm chí tôi cảm thấy chính là 9, 4.”
Thẩm Thanh Thu nghe xong ngẩn ra, “Ý của em là, rất có khả năng tất cả vị trí bao gồm hai số 9, 4 đều có một tuần hoàn!”
“Chỉ là suy đoán, cho nên nơi chúng ta cần tới là 29, 24 hoặc là 24, 29.” Mục tiêu của Tiêu Mộ Vũ rất rõ ràng, mà lúc này hai người cũng không có lựa chọn.
Nếu Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu đi về hướng đó thì một người phải đi về bên trái, một người phải đi về bên phải, cho nên hai người lựa chọn đi ngược hướng nhau. Ngã rẽ đầu tiên, Tiêu Mộ Vũ rẽ trái, nhưng Thẩm Thanh Thu phải đi thẳng, hai người dần dần tách ra. Nhưng hai người thử liên hệ qua nhóm chat, phát hiện cả hai có thể nhận được tin nhắn của nhau.
Sau khi hai người tách ra, Tiêu Mộ Vũ bắt đầu dựa theo lời Thẩm Thanh Thu, thông qua hành lang điều chỉnh phương hướng thay đổi tuyến đường, trên cơ bản có thể tùy ý khống chế tuyến đường của bản thân.
Mà Thẩm Thanh Thu tuy khác cực âm dương với Tiêu Mộ Vũ, nhưng phương hướng cũng không sai lệch.
Trên đường đi, khi Tiêu Mộ Vũ đi tới vị trí trái 28 trước 16, đột nhiên trong nhóm chat hiện lên mười mấy tin nhắn, nhưng đều là tin nhắn của Trần Khải Kiệt.
“Đội trưởng Tiêu, đội trưởng Tiêu.” Âm thanh sốt ruột truyền tới là của Trần Khải Kiệt.
Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng trả lời: “Trần Khải Kiệt, anh sao rồi? Tô Cẩn và Tiểu Tả đâu?”
Trần Khải Kiệt gần như sắp khóc, anh ta hít sâu một hơi, nghẹn ngào nói: “Tôi và hai cô ấy lạc nhau rồi, hiện tại tôi đang ở cùng một giáo viên của ban 7. Sau khi chúng tôi tìm được quy luật thì gặp một vòng tuần hoàn trên, bị kéo vào trong phòng. Sau khi thoát ra, không thấy hai cô ấy đâu nữa, tôi cũng không biết hai cô ấy đang ở đâu.”
Trần Khải Kiệt sắp tan vỡ, trên đường bọn họ cũng thập tử nhất sinh, khu vực của ba người Trần Khải Kiệt, Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm có rất nhiều học sinh, trên đường đã gặp được sáu bảy người. Chuyện đòi mạng hơn là có một vài học sinh mới bắt đầu đã chạy loạn như ruồi mất đầu, căn bản không lọt tai lời bọn họ, liên tục kích hoạt mấy cánh cửa, kéo theo một một lốc quái vật chạy ra, ba người gần như phải chạy thục mạng.
Thẻ trên người gần như không có tác dụng, chỉ chiếc chảo rán không có lực sát thương của Trần Khải Kiệt và cả thẻ xây tường của Tả Điềm Điềm là có thể sử dụng.
Thẻ xây tường chặn trong vòng 30 giây của Tả Điềm Điềm chính là một công cụ cứu mạng lợi hại, vì thế ba người mới có thể chặn đám quái vật kia lại, tranh thủ cơ hội thoát thân.
“Được rồi, Trần Khải Kiệt, anh có thể nhớ đại khái sau khi ra khỏi cánh cửa kia, anh làm cách nào để tới được vị trí hiện tại không? Không cần quá trình, chỉ cần nghĩ xem anh cách căn phòng kia bao nhiêu bước về phía trước phía sau bên trái bên phải, đã đi qua bao nhiêu ngã rẽ.”
Trần Khải Kiệt đang nhớ lại, “Tôi không nhớ rõ, nơi tôi bắt đầu xuất phát chỉ có thể đi về một hướng, giống như là có ranh giới. Nếu lấy nó làm tham chiếu, có lẽ là đi về bên phải 13 hoặc 14 lần, đi thẳng hơn 20 lần, còn nữa, tôi đã nhìn thấy kí hiệu cô Thẩm để lại, trên đường nhìn thấy những mấy lần.”
Lúc này chỉ có thể liên hệ với Trần Khải Kiệt và Thẩm Thanh Thu, Tiêu Mộ Vũ đoán sau khi trò chơi bắt đầu, mỗi khu vực đều bị chặn, bọn họ không liên lạc được với Tả Điềm Điềm và Tô Cẩn, vậy có lẽ hai người này không ở gần nơi này.
Mà sau khi cô và Thẩm Thanh Thu tách ra, cô bị chuyển tới khu vực bên trái, cô cũng không cách nào liên lạc được với Thẩm Thanh Thu, nhưng lúc này lại có thể.
Vậy nếu phân thành bốn khu vực, 49 x 49, chính là lấy 25 làm ranh giới, hiện tại cô có thể nhận được tin nhắn của Trần Khải Kiệt, cũng chính là Trần Khải Kiệt đã vượt qua 25, tới khu vực của hai người, có thể nhìn thấy đám mây chứng minh nơi Trần Khải Kiệt bị chuyển tới chính là nơi xuất phát ban đầu của hai người.
Nếu như thế, có lẽ Trần Khải Kiệt đang ở vị trí sau 25 trái, trước 13 hoặc 14.
Sau khi giải thích quy tắc và phương pháp với Trần Khải Kiệt, Tiêu Mộ Vũ bảo Trần Khải Kiệt tiếp tục cố gắng tận dụng lỗ hổng này, tiếp tục đi về vị trí trước 24.
“Tôi cách anh không xa, anh chú ý nhìn phía trước, hiện tại tôi vòng qua đó, anh xem có thể nhìn thấy người không. Thanh Thu, hiện tại chị đang ở đâu?”
“Trái 30 trước 25, tôi không nhìn thấy Trần Khải Kiệt.”
“Vậy có lẽ là trước 24 rồi.”
Tiêu Mộ Vũ tiếp tục đi qua ba ngã rẽ, tới vị trí trái 30 trước 24, quả nhiên bên phải cô có hai người, có lẽ là nhóm Trần Khải Kiệt, phía mặt còn có cả Thẩm Thanh Thu.
Trần Khải Kiệt cũng đã nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ, lập tức hét lớn: “Đội trưởng Tiêu, đội trưởng Tiêu! Cô Thẩm đâu? Sao không nhìn thấy cô ấy?”
“Tôi ở một hàng phía trước, hiện tại anh nhích sang bên này, Mộ Vũ, em đừng động đậy.” Thẩm Thanh Thu đang dặn dò Tiêu Mộ Vũ. Với vị trí của Tiêu Mộ Vũ, chỉ cần đi tiếp, có khả năng chính là vòng tuần hoàn.
Nói xong Thẩm Thanh Thu bắt đầu điều chỉnh phương hướng, vòng tới vị trí của Tiêu Mộ Vũ, Trần Khải Kiệt rẽ mấy lần, dẫn theo giáo viên kia cùng đi tới.
Lúc nhìn rõ, Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu đều ngẩn ra, nhìn người đàn ông trung niên tóc tai chỉ còn lại một nửa trước mặt, quay sang nhìn nhau rồi mới ngẩn ra: “Thầy Vật lý?”
Kính của giáo viên Vật lý đã vỡ một mắt, đẩy kính lên, trong con ngươi mang theo ánh nước: “Tiêu Mộ Vũ à, còn cả Thẩm Thanh Thu, các em vẫn còn sống, may mắn quá.”
Trong tay thầy còn cầm một quyển sách Vật lý ôn tập tổng hợp đề thi đại học, nắm rất chặt, nhìn có chút hài hước.
“Thưa thầy, đây là?” Tiêu Mộ Vũ chỉ vào quyển sách trong tay thầy giáo, giáo viên Vật lý có chút bối rối, cũng rất sợ hãi, run rẩy nói: “Tôi đang giải một đề Vật lý, mới giải được một nửa thì tôi đã bị kéo vào nơi này.”
Thẩm Thanh Thu đưa tay ra, “Đề gì thế ạ, cho em xem với?”
Giáo viên Vật lý mở quyển sách bẩn thỉu ra, đưa cho hai người, đứng đó lê thê dài dòng: “Đây là báo ứng đúng không? Là tôi cho các em đề khó quá đúng không? Tôi chỉ chọn mấy đề chuẩn bị cho các em mà thôi, tôi đang làm đề từ trường liền biến tôi thành hạt electron chui vào từ trường, còn bắt tôi tìm đường ra, chuyện này thực sự là đòi mạng mà.”
Lúc này Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ nhìn đề bài quỹ đạo Vật lý trước mặt, đề bài bị một mảng máu che lấp toàn bộ, chỉ còn lại câu hỏi vô cùng chói mắt, “Phải thỏa mãn điều kiện gì mới khiến electron tiến vào từ trường hỗn hợp có thể thoát khỏi từ trường?”
Cũng vào lúc này âm thanh hệ thống vang lên, có thể thấy giáo viên Vật lý bên cạnh đã bị dừng hình.
“Cảnh báo, người chơi chưa kích hoạt tài liệu giải đề, sau 3 phút, từ trường sẽ tiến hành chia cắt.”
Những lời này cất lên, lồng ngực mấy người đều run rẩy, ý gì đây?
Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ nhìn đề Vật lý, đề số 24! Lại nhìn số trang, trang 29!