Chương 106: Ban 7 chết chóc 30
Mấy người Thẩm Thanh Thu đều nghe rõ âm thanh chấn động của hệ thống, mà mấy người Trần Khải Kiệt càng thêm mù mịt. Vì trước giờ bọn họ chưa từng biết còn có thể yêu cầu trọng tài trong trò chơi.
Vẻ mặt Thẩm Thanh Thu lần đầu căng thẳng, nhưng cũng chỉ là một khoảnh khắc.
Cô ấy lập tức nghiêm túc, chặn lời Tiêu Mộ Vũ, lạnh lùng nói: “Một hệ thống trò chơi có thể quyết định sống chết của hàng nghìn người, mỗi một phó bản đều có trọng tài viên, lẽ nào khi xuất hiện chuyện đi ngược quy tắc rõ ràng thế này, không thể khiếu nại sao? Nhưng cô ngạc nhiên như thế, xem ra thật sự có thể khiếu nại. Nếu không phải chúng tôi thông minh, thì đã bị cô chơi khăm rồi, trong hướng dẫn trò chơi trước giờ chưa từng nhắc tới trọng tài, không phải là vì cô sợ bị người ta tố cáo bản thân làm trái quy tắc chứ?”
Tiêu Mộ Vũ nghe xong những lời của Thẩm Thanh Thu, nhìn cô ấy một cái, sắc mặt vô cùng trấn tĩnh.
“Đưa ra quy tắc hướng dẫn trước đó trước, đây là luật lệ trước giờ của trò chơi. Tuy mấy lần trước đó có chút không đáng tin, nhưng đều là công bố công khai, công bằng công khai. Lần này cô đã nói rất rõ, lấy điểm trung bình. Mà cách làm loại bỏ một điểm số cao nhất, loại bỏ một điểm số thấp nhất cũng không sai, nhưng cô lại không hướng dẫn trước, ngược lại công bố sau khi công khai điểm số của tôi, không khỏi cố ý cản trở chúng tôi. Một thế giới lớn như thế, không có quy tắc sẽ không thể quy củ, có lẽ hệ thống cũng không phải thích làm gì thì làm nấy đúng không? Tôi không tin không có trọng tài.”
Tiêu Mộ Vũ nói rất tự nhiên, chất vấn có căn cứ bằng chứng, dường như chuyện mời trọng tài là suy đoán to gan của cô.
Hệ thống im lặng giây lát, mới máy móc nói: “Có trọng tài. Phó bản số 004 Ban 7 chết chóc, tổ đội Tiêu Mộ Vũ yêu cầu mời trọng tài!”
Điều này không chỉ khiến nhóm Trần Khải Kiệt, mà cả Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu đều ngẩn ra, thật sự chịu mời trọng tài?
Nhưng hi vọng mới được thắp lên, đã nhanh chóng bị dập tắt.
“Yêu cầu mời trọng tài bị bác bỏ, lần này hệ thống Thiên Võng không hề có hành vi vi phạm nguyên tắc. Quyền giải thích của cuộc thi lần này hoàn toàn thuộc về hệ thống, điều này không được coi là đi ngược logic, cũng không gây tổn hại tới tính công bằng.”
Giọng nói lần này là giọng nói lần đầu tiên năm người nghe được kể từ khi vào phó bản, khác với giọng nói máy móc, âm thanh được truyền tải lần này ngược lại có chút giống người. Giống như được kết hợp giữa giọng người thật và trí tuệ nhân tạo.
Mấy người Tô Cẩn nghe xong, cảm giác có chút quen thuộc, dường như đã từng nghe ở đâu đó.
Nhưng xác thực chưa từng xuất hiện trong thông báo hệ thống trước đó, điều này khiến Tô Cẩn có chút nghi hoặc.
Thẩm Thanh Thu cũng sửng sốt, biểu cảm trở nên phức tạp, những người khác đều cho rằng Thẩm Thanh Thu lộ ra biểu cảm này là vì phát hiện yêu cầu mời trọng tài không có hiệu lực, nhưng chỉ có Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ hiểu là vì sao.
Nhưng hiện tại không phải lúc suy nghĩ chuyện này, yêu cầu mời trọng tài thất bại, hi vọng duy nhất đều gửi gắm cho Thẩm Thanh Thu.
Thế là ngoại trừ Thẩm Thanh Thu, những người khác đều nhìn chằm chằm lên tên Thẩm Thanh Thu trên màn hình, đề thứ tư, 3 điểm!”
Thẩm Thanh Thu chỉ có thể viết được một lời giải, một công thức lực Lo-ren-xơ, và một công thức gia tốc.
Kết quả này khiến nhóm Trần Khải Kiệt lập tức đứng ngồi không yên, Tô Cẩn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng ngón tay lại khẽ run lên.
Tả Điềm Điềm càng thêm ân hận, lẩm bẩm: “Tôi còn từng làm gia sư, mới tốt nghiệp cấp ba được hai năm, hôm qua giáo viên Vật lý còn giảng mấy đề tương tự, tôi không nên làm bài tệ như thế.”
Mặt mày Trần Khải Kiệt tuyệt vọng: “Tôi không giúp được gì, là tôi liên lụy tới đội trưởng Tiêu hai người rồi.”
Ba người đã tuyệt vọng, rõ ràng Thẩm Thanh Thu không giỏi làm đề, đề bài này được 3 điểm, đề cuối cùng Thẩm Thanh Thu sao có thể giành được 9 điểm chứ?
Nhưng trong tình huống này, không có ai muốn trách Thẩm Thanh Thu. Sức chiến đấu mạnh mẽ của Thẩm Thanh Thu là điều được công nhận, trong tổ đội này, cống hiến của cô ấy và Tiêu Mộ Vũ đều ngang ngửa nhau.
Phó bản lần này quá chuyên ngành, ba người lại lạc mất hai con át chủ bài, không giúp ích được bao nhiêu, nhìn thấy thất bại sắp tới gần, Tô Cẩn, Trần Khải Kiệt và Tả Điềm Điềm đều cảm thấy nguyên nhân thuộc về bản thân, ở đó vừa áy náy vừa khó chịu.
Thẩm Thanh Thu hờ hững liếc qua ba người, khóe miệng khẽ cong lên, cười nói: “Thì có hơi ngu ngốc chút, nhưng cũng không tính là tệ, đều biết tự kiểm điểm bản thân.”
Nói xong trong ý cười trên mặt cô ấy còn mang theo vẻ ngạo nghễ cùng khinh thường, “Nhưng chỉ dựa vào trò chơi cố tình chơi chữ sau lưng mà muốn chỉnh chúng tôi, có phải ngây thơ quá rồi không? Ai bảo với cô, đầu gấu trường học chắc chắn sẽ là học sinh yếu?”
Ngữ điệu của Thẩm Thanh Thu quá mức ngang ngược dữ dội, khí thế mạnh mẽ vô cùng, trong lòng Tô Cẩn bỗng dâng lên một tia hi vọng, nhanh chóng ngẩng đầu lên.
Mà trùng hợp lúc này, chấm điểm đề bài cuối cùng kết thúc, Thẩm Thanh Thu giành được 12 điểm! Điểm tuyệt đối!
“A!” Tả Điềm Điềm hét lên đầu tiên, sau đó che miệng khóc thành tiếng.
Trần Khải Kiệt không thể tin nổi nhìn đi nhìn lại, sau đó nhảy lên. Một người đàn ông hơn 30 tuổi, kích động tới nỗi không biết nói gì, chỉ biết há miệng, “a a” kêu loạn.
Nước mắt Tô Cẩn nhanh chóng trào lên, cô nàng nhìn Thẩm Thanh Thu với vẻ mặt nhàn hạ, còn cả Tiêu Mộ Vũ đang mỉm cười, vừa khóc vừa cười.
12 điểm đề bài cuối cùng, cũng có thể nói là tổng điểm cuối cùng của Thẩm Thanh Thu là 33 điểm. Nếu như thế cho dù loại bỏ 43 điểm của Tiêu Mộ Vũ, điểm trung bình cũng sẽ vượt qua 27.
“Loại bỏ một điểm số thấp nhất, loại bỏ một điểm số cao nhất, điểm số cuối cùng của tổ đội Tiêu Mộ Vũ, 28 điểm! Đạt yêu cầu! Chúc mừng người chơi Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu, Tô Cẩn, Tả Điềm Điềm, Trần Khải Kiệt, vượt qua cuộc thi lần này! Giành được một tấm thẻ làm bài!”
Lần này hệ thống tuyên bố vô cùng quyết đoán, dường như khoảnh khắc thoát khỏi cái chết của năm người Tiêu Mộ Vũ không ảnh hưởng tới nó, nó chỉ giống như đang thực hiện nhiệm vụ của bên thứ ba mà thôi.
Ý cười trên mặt Thẩm Thanh Thu thu lại, ngẩng đầu nhìn trần nhà, một giây sau năm người đồng thời xuất hiện trong một căn phòng.
Căn phòng trước mặt chỉ là một khoảng đất khô cằn, đây có lẽ là căn phòng 409 thực sự, hiện trường Lâm Tuyết bị thiêu chết. đồ đạc trong phòng đã được xử lý, chỉ có vết khói đen và cháy khét ngập ngụa trong phòng.
Điều kì quái là, bốn cánh cửa trái phải trước sau của căn phòng này đều đang mở.
“Chú ý, cách thời gian mê cung đóng lại chỉ còn 2 phút.” Nói xong, chuông cảnh báo bắt đầu vang lên, xuyên qua cửa có thể nhìn thấy ánh đèn đang nhấp nháy ngoài phòng.
Mà Tiêu Mộ Vũ phát hiện trước mặt có thêm một tấm thẻ làm bài, cái gọi là tấm thẻ làm bài này được sợi dây đỏ chia tách thành bốn khu vực hình vuông, giao điểm của sợi dây là một vòng tròn màu đỏ.
“Lúc làm bài thi mọi người có chú ý trên đỉnh đầu không?” Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng hỏi.
Tô Cẩn lập tức gật đầu: “Tôi đã nhìn thấy những ô trong trường thi tương ứng với phòng trong mê cung, hiện tại chúng ta đang đứng ở vị trí trung tâm, mà lối ra chính là vị trí chúng ta đã ngồi khi làm bài.
Trần Khải Kiệt ngẩn ra, sau đó phản ứng lại: “Vậy tôi hiểu rồi, từ trường trên đỉnh đầu có lẽ tương ứng với khu vực chúng ta đang đứng, tôi nhớ từ trường tôi nhìn thấy một nửa hướng ngoại một nửa hướng nội.”
Tả Điềm Điềm gật đầu, bọn họ cũng không ngốc, trường thi này quá giống mê cung, cơ bản bọn họ đều muốn đi tìm từ trường, tuy thi cử căng thẳng, nhưng cũng không quên mục tiêu cuối cùng là phải thoát khỏi mê cung, chỉ là thực sự quá bận rộn, Tả Điềm Điềm không có thời gian quan sát tỉ mỉ.
“Nhưng, chỉ có bốn hạt electron, cô Thẩm thì sao?” Tả Điềm Điềm nghĩ tới một vấn đề, vội hỏi.
Thẩm Thanh Thu ngăn bọn họ lên tiếng, “Tôi là trung tâm, vừa là điểm khởi đầu vừa là điểm kết thúc ở nơi này, Mộ Vũ, em mau dẫn mọi người đi đi, đừng để ý tới tôi, trong lòng tôi có tính toán.”
Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, mím môi lại, quyết đoán quay mặt đi, chỉ vào ngọn đèn bên ngoài, nói: “Nếu tuân theo quỹ đạo vừa vặn di chuyển tới cửa, không chỉ là phương hướng, quan trọng nhất vẫn là tốc độ. Nếu tốc độ không theo kịp, rất có khả năng sẽ lệch khỏi quỹ đạo, nếu cuối cùng đi bị đẩy về bên mép, rất có khả năng kết cục sẽ là biến mất, mọi người chắc chắn muốn nghe theo tôi chứ?”
Mấy người Trần Khải Kiệt không chút chần chừ gật đầu.
“Nhìn thấy đèn cảnh báo kia không?”
“Nhìn thấy.”
“Là người, không có vật tham chiếu, chúng ta không thể khống chế tốc độ của bản thân giống như máy móc. Rốt cuộc nhanh cỡ nào, mọi người phải có thiết bị đếm giờ, chiếc đèn đỏ kia chính là thiết bị đếm giờ. Tôi quan sát được chấm tròn ở vị trí của tôi thành công thoát ra trong lần thứ tư, mà khi nó tiến vào một ô, điểm tròn sáng lên bốn lần.”
Tô Cẩn có chút căng thẳng, cô nàng sốt ruột nói: “Tôi không chú ý tới điều này.”
“Tôi… tôi cũng vậy.” Trái tim Tả Điềm Điềm đã nguội lạnh.
Vẻ mặt Tiêu Mộ Vũ như thường, bình tĩnh nói: “Không sao, tôi quan sát rồi, đều giống nhau. Nghe theo chỉ dẫn của tôi, bốn lần một ngã rẽ, hiểu không?”
“Hiểu!” Không có thời gian cho bọn họ tìm hiểu nguyên nhân, thời gian có hạn, chỉ còn 2 phút nữa!
Ba người đứng trước cửa, nhìn thẳng về phía trước, Trần Khải Kiệt nhỏ tiếng nói: “Hẹn gặp lại mọi người.” Căng thẳng và hoảng loạn trong mắt trước đó biến mất sạch sẽ, anh ta nhất định phải thành công.
“Hẹn gặp lại.”
Đáp lại Trần Khải Kiệt là bốn âm thanh.
Giây tiếp theo, ba người đồng loạt xông ra ngoài, chuông báo cháy lóe lên rất có quy luật, nhưng rất khó nắm bắt thời gian lóe lên bốn lần, vì chưa tới một giây.
Sau bốn lần lóe sáng, ba người đều vượt qua ngã tư đầu tiên, bước đầu tiên thành công. Trái tim căng thẳng của Tiêu Mộ Vũ khẽ quay về vị trí, nhưng sắc mặt vẫn không thả lỏng.
Thẩm Thanh Thu nhìn cô, mím môi cười nói: “Sao em không đi?”
Tiêu Mộ Vũ không lên tiếng cũng không có hành động, chỉ nhìn Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu nhìn cô, ánh mắt chầm chậm dịu dàng lại, sau đó trong đôi mắt lạnh lẽo lấy là tình cảm quyến luyến không cách nào bỏ qua.
“Không còn nhiều thời gian nữa, em phải đi thôi.” Thẩm Thanh Thu nói.
Cổ họng Tiêu Mộ Vũ trượt xuống mấy lần, khàn giọng nói: “Tôi không nắm chắc, bọn họ không có thời gian quan sát kĩ gợi ý bên đó, tôi lại cách quá xa. Rốt cuộc là dùng tốc độ gì, tôi cũng không biết.”
Nhưng cô không có lựa chọn, chỉ có thể suy đoán ra một kết luận hợp lí nhất, hơn nữa còn không thể để ba người kia nhìn ra bất kì điểm khác thường nào.
Đi ngang 25 ngã rẽ, đi dọc 25 ngã rẽ, tần suất đèn lóe rất nhanh, bốn lần một ngã rẽ, không cho phép có bất kì sai sót nào. Nếu bọn họ không kiên định, trong lòng có chút hoang mang chần chừ, mê cung lần này chắc chắn thất bại.
Thẩm Thanh Thu là người kích hoạt cuộc thi lần này, đảm nhận vị trí trung tâm, cơ bản không có đường lui. Trừ phi bốn người kia có thể ra ngoài, nếu không Thẩm Thanh Thu sẽ mãi mãi phải ở lại nơi này.
Tiêu Mộ Vũ không còn cách nào khác, cô không thể tiếp nhận bất kì sai lầm nào, cho dù là lừa dối bốn người Trần Khải Kiệt, cô cũng bắt buộc phải nói chắc chắn tuyệt đối, khiến bọn họ tin tưởng không nghi ngờ.
Thẩm Thanh Thu cười lên: “Tôi biết.”
Trên mặt nạ trầm ngâm bình tĩnh của Tiêu Mộ Vũ có một vết nứt, càng ngày càng rõ ràng, nhưng lại bị cô cưỡng chế đè lại.
Cô nhìn Thẩm Thanh Thu, nhỏ tiếng nói: “Nếu chị không ra ngoài, tôi cũng sẽ không vượt ải.”
Ý cười của Thẩm Thanh Thu ngưng trệ, cứ ngẩn ra nhìn Tiêu Mộ Vũ như thế, sau đó cô ấy dịch chuyển ánh mắt, khẽ cười lên: “Ngốc nghếch, em quên rồi à, nếu không phải tôi cứ bám lấy em, em cũng không tự nguyện lập đội với tôi, sao hiện tại lại cứ nhất quyết bắt tôi theo cùng chứ, không phải em hoài nghi tôi có ý định xấu xa à?”
Tiêu Mộ Vũ không lên tiếng, chỉ lặp lại lời của Thẩm Thanh Thu lần nữa: “Không còn thời gian nữa rồi.”
Nói xong quay người chuẩn bị rời đi, ý tứ này cũng rất rõ ràng, cô không muốn nghe Thẩm Thanh Thu nói những lời như vậy.
Thẩm Thanh Thu không thể kiềm chế, đưa tay kéo lấy Tiêu Mộ Vũ, sau đó kéo người quay lại, hai người gần như chạm vào nhau.
Thẩm Thanh Thu chăm chú nhìn Tiêu Mộ Vũ, vẻ mặt vô cùng phức tạp: “Chỉ cần em còn sống, em có thể nhìn thấy tôi, hiểu không? Cho dù tôi có thể ra ngoài hay không, em bắt buộc phải ra ngoài, em biết không?”
Tiêu Mộ Vũ nhìn sâu vào mắt Thẩm Thanh Thu, sau đó giơ tay đè lấy gáy Thẩm Thanh Thu, nghiêng đầu trực tiếp hôn lên.
Con ngươi Thẩm Thanh Thu đột nhiên mở to, cảm giác tiếp xúc mềm mại ấm áp giữa răng môi, xa lạ lại quen thuộc, quyến rũ lại giày vò, khiến đầu óc tay chân Thẩm Thanh Thu thoát khỏi sự khống chế của bản thân, cứng nhắc bày ra ở nơi đó.
Khi đầu óc Thẩm Thanh Thu vừa muốn hoàn hồn, một thứ ấm áp ẩm ướt khẽ lướt qua răng, trùm lên một hơi thở ngọt ngào tươi mới, khiến cô ấy triệt để hạ vũ khí đầu hàng.
Lông mi Thẩm Thanh Thu rung lên mấy lần, nhắm mắt lại. Chỉ là không đợi cô ấy tìm được đầu sỏ tội ác quyến rũ mình, thứ kia lại giống như cánh bướm bay đi mất.
“Đây là chị nợ tôi, lần này tôi thuận tiện lấy nhiều một chút, lần sau chị có thể yêu cầu tôi trả lại.” Tiêu Mộ Vũ vuốt ve môi dưới, vừa nói vừa lùi sau, sau đó quay người xông ra khỏi cánh cửa cuối cùng.
“Rầm!” Sau khi Tiêu Mộ Vũ rời đi, bốn cánh cửa đồng thời đóng lại, tất cả ánh sáng đều vụt tắt theo.
Giây tiếp theo, ngọn lửa hừng hực trong phòng lại lần nữa hồi sinh, đốt cháy mọi thứ bên trong.
Thẩm Thanh Thu đứng trong không gian ánh lửa rợp trời, sờ lên môi, lẩm nhẩm: “Đúng là lấy nhiều rồi, nhất định phải trả.”