Chương 108: Thế giới Thiên Võng 8
Thực ra năm người mới vào phó bản ba ngày, nhưng ba ngày này lại dài dằng dặc như thể ba mươi ngày. Chỉ là khi đứng trong căn phòng này, Tiêu Mộ Vũ đã không có quá nhiều cảm giác nữa, cô đã sớm cảm thấy quen thuộc.
Trong phòng có một chiếc sô-pha, trọng tài viên số 004 và cả năm người ngồi xuống.
“Tôi không cần nói nhiều về quy tắc nữa, đánh giá cấp S có hai cơ hội rút thưởng, và một lần ngoài luồng. Vì là phó bản tổ đội, cho nên tổ đội có một cơ hội rút thưởng, các vị có thể quyết định cử ai rút.”
Tô Cẩn, Tả Điềm Điềm và Trần Khải Kiệt đều nhìn Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu, Tiêu Mộ Vũ lắc đầu, “Tay tôi đen lắm, mỗi lần không phải rút được Chúc bạn may mắn lần sau, thì đều là những tấm thẻ lạ lùng cổ quái.”
Thẩm Thanh Thu ở một bên, sắc mặt lười biếng, Tiêu Mộ Vũ nhìn cô ấy một cái, không biết có phải là ảo giác của bản thân hay không, cô luôn cảm thấy sắc mặt Thẩm Thanh Thu vẫn tái nhợt, đối phương ngẩng đầu lên nói: “Tôi cũng là người rút được Chúc bạn may mắn lần sau, vẫn không rút thì hơn. Tô Cẩn rút đi, không sao đâu.”
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, Tô Cẩn thấy tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm bản thân, có chút căng thẳng, nhưng vẫn lấy hết dũng khí bước lên rút thưởng.
Nhìn mặt sau tấm thẻ vẽ hình lưới, Tô Cẩn hít một hơi, đưa tay nhấp vào.
Tấm thẻ nhanh chóng xoay tròn, lúc dừng lại Tổ Cẩn nhìn một cái, trái tim bỗng thả lỏng, “Là thẻ S!”
“Nhìn xem là gì.” Trần Khải Kiệt có chút không kiềm chế được, hỏi.
“Khử từ?” Tô Cẩn chăm chú quan sát, sau đó đưa tấm thẻ cho những người còn lại.
Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ nhìn lên trên, chỉ thấy bên trên cột tên thẻ có viết Khử từ.
Khử từ:
Độ hiếm: Cấp S (phiên bản giới hạn), có xác suất rơi cực thấp trong phó bản số 004 phiên bản giới hạn.
Mô tả vật phẩm: Chắc chắn từ trường độc ác trong phó bản số 004 phiên bản giới hạn đã khiến bạn ghét cay ghét đắng, từ hình thức của tấm thẻ này đã biết được nội dung, khử từ có thể xóa bỏ hoặc làm suy yếu từ trường. Sau khi kích hoạt tấm thẻ này, trong phạm vi 5 mét với trung tâm bắt đầu tấm thẻ, mọi tấm thẻ đều bị ảnh hưởng, đồng nghĩa với việc không thể kích hoạt (Chú ý thẻ đã kích hoạt không bị ảnh hưởng).
Thời gian sử dụng: 5 phút.
Thời gian làm mới: 24 giờ đồng hồ.
Đây là lần đầu tiên bọn họ rút được tấm thẻ có thể chĩa vào người chơi, sau khi đọc xong vô thức ngẩn ra.
Con ngươi Tiêu Mộ Vũ thoáng co lại, nhìn tấm thẻ trong tay, đưa thẻ ra: “Nếu là thẻ cấp S, vậy thì là một chuyện tốt, trước tiên cứ cất đi đã, rút thưởng của cô đi.”
Tô Cẩn còn muốn nói gì đó, Tiêu Mộ Vũ đã lên tiếng nói tiếp: “Thẻ tổ đội cần phải hài hòa, nếu không lại xuất hiện tình huống tách khỏi đồng đội như lần này lại không có thẻ tự bảo vệ bản thân, sẽ rất nguy hiểm, mọi người lần lượt rút thưởng đi.” Hàm ý chính là thẻ này tạm thời cứ để ở chỗ Tô Cẩn đã.
Trong lòng Tô Cẩn hiểu ý Tiêu Mộ Vũ, gật đầu.
Vì là chấm điểm cấp B, cấp thẻ Tô Cẩn rút được được cũng không cao, là một tấm thẻ sinh hoạt cấp B – Vải bông. Công năng chính là có thể kéo sợi, mỗi lần giới hạn ở 10 mét. Thời gian làm mới: 2 giờ đồng hồ.
Trần Khải Kiệt xoa tay, cũng đi rút thưởng, anh ta rút được một chiếc đao thời Đường cấp B, tuy là dụng cụ phổ thông, không giống dao găm có thể gây ra thương tích ngoài định mức như của Thẩm Thanh Thu, nhưng cơ bản là vũ khí duy nhất trong đoàn đội, vô cùng cần thiết.
Tả Điềm Điềm rút được một quả bóng rổ, rất mất niềm tin, hơn nữa nhìn giống hệt như quả bóng hôm đó cô nàng và Tô Cẩn ném vào Lạc Tử Hào.
Mô tả vật phẩm: Bóng rổ của cấp ba Viễn Ninh, tiện tay ném trúng 100%. Ném quả bóng rổ, trong phạm vi 10 mét, có thể tự tin ném trúng mục tiêu, chỉ đảm bảo trúng đích không cam kết lực ném, một lần nhiều nhất có thể triệu hồi ba quả bóng rổ.
Thời gian làm mới: 1 giờ đồng hồ.
Tả Điềm Điềm có chút bối rối, “Không phải chính là quả bóng rổ ném ngã Lạc Tử Hào chứ?”
Tô Cẩn không nhịn được cười nói: “Không chừng là chính nó, nhưng thứ này rất hữu dụng, trăm phát trăm trúng, quỷ cũng không trốn được.”
“Em cảm thấy đưa cho cô Thẩm sẽ tốt hơn, sức em không quá mạnh, ném trúng cũng không tác dụng gì.”
Tiêu Mộ Vũ liếc sang Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu vốn đang nhắm mắt nghe xong mở mắt ra, như cười như không nói với Tả Điềm Điềm: “Tôi mềm yếu lắm, yếu ớt không thể tự lo cho bản thân, sức lực không lớn chút nào.”
Tả Điềm Điềm trộm lè lưỡi, mím môi cười với Tô Cẩn.
Trong lòng Tiêu Mộ Vũ bật cười, người này… Lần này cô không nhún nhường, đi thẳng tới trước mặt số 004, hít một hơi, chần chừ giây lát mới chọn một trong số những tấm thẻ trong đó.
Khi tấm thẻ chuyển động, trái tim Tiêu Mộ Vũ căng thẳng, Thẩm Thanh Thu cũng không nhắm mắt nữa, rướn đầu ra chăm chú quan sát.
Tấm thẻ dừng lại, nhưng sắc mặt Tiêu Mộ Vũ cũng đen lại, mím môi nhìn tấm thẻ trước mặt, rất lâu không lên tiếng.
Nhìn biểu cảm này, Thẩm Thanh Thu biết có lẽ lại là thứ gì đó kì quái, cô ấy ngừng lại giây lát cuối cùng vẫn đứng dậy đi tới. Sau khi nhìn xong, thực sự không nhịn được cười lên. Nhìn dáng vẻ đen mặt bực bội của Tiêu Mộ Vũ, lại nhanh chóng thu lại nụ cười, nói: “Tay cũng không đen lắm nhỉ, là tấm thẻ cấp S, cũng rất hữu dụng, ít nhất không bị cản trở trên con đường chạy thoát thân, còn có kĩ năng tập thể.”
Mặt mày Tiêu Mộ Vũ không cảm xúc nhìn tấm thẻ trong tay, lại lườm Thẩm Thanh Thu một cái, “Vậy thì lúc dùng chị đội nhé.”
Biểu cảm của Thẩm Thanh Thu cứng đờ, sờ mũi: “Tôi không cần dùng cũng có thể chạy được.”
Nhóm Tô Cẩn nghe xong mù mịt không hiểu gì, cũng hiếu kì không thôi, vội vàng vây xung quanh, sau khi nhìn được liền phì cười thành tiếng.
Tiêu Mộ Vũ rút được đèn cảnh báo.
Đèn cảnh báo:
Độ hiếm: Cấp S, có xác suất rơi cực thấp trong phó bản cốt truyện hiện đại.
Mô tả vật phẩm: Đèn cảnh báo, tự động mang theo chức năng của thiết bị cảnh báo. Có công năng làm kinh sợ và mở đường của thiết bị cảnh báo, vì vậy sau khi kích hoạt vui lòng đặt đèn cảnh báo lên đỉnh đầu hoặc nóc xe (vị trí khác không có hiệu quả). Khi đèn cảnh báo vang lên, tất cả vật cản phía trước đều cưỡng chế tránh đường, đồng thời một đơn vị phía kẻ địch bị giảm 30% tốc độ tấn công và lực tấn công vì bị báo động làm kinh sợ.
Thời gian sử dụng: 3 phút.
Thời gian làm mới: 12 giờ đồng hồ.
Cười xong ba người lại chăm chú quan sát Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu, càng nhìn càng buồn cười.
Tiêu Mộ Vũ xụ mặt không lên tiếng, Thẩm Thanh Thu nhận lấy thẻ tiện tay ném cho Trần Khải Kiệt.
Tay chân Trần Khải Kiệt loạn xạ nhận lấy, sau đó ý cười trên mặt có chút khổ sở, “Cô Thẩm?”
“Cười vui vẻ như thế chắc là anh thích lắm, vừa hay anh cũng không có thẻ cấp S, cái này cho anh. Hết cách rồi, trong năm người chúng ta, chỉ có anh đội lên đầu là thích hợp nhất, Tô Cẩn, Tiểu Tả, hai cô nói có đúng không?” Nói xong Thẩm Thanh Thu nhìn hai người Tô Cẩn.
Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm liên tục gật đầu trêu đùa, bọn họ khó lòng tưởng tượng được dáng vẻ đội trưởng Tiêu và cô Thẩm đội đèn cảnh báo này lên đầu. Tuy cô Thẩm thích trêu chọc đội trưởng Tiêu, nhưng tuyệt đối sẽ không để đội trưởng Tiêu mất thể diện trước mặt người khác, bản thân cô Thẩm chắc chắn cũng sẽ không làm.
Vậy nếu không phải Trần Khải Kiệt, thì chính là hai người họ, nghĩ đi nghĩ lại đều nhất trí bán đứng Trần Khải Kiệt.
Trần Khải Kiệt vỗ đầu, “Tôi biết rồi, ai bảo tôi là người đàn ông không câu nệ tiểu tiết chứ.”
“Còn một thẻ nữa, rút đi.” Thẩm Thanh Thu chớp mắt, nói với Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ lại nhìn môi Thẩm Thanh Thu, cảm giác sắc môi này còn tái hơn cả lúc cô hôn cô ấy, cẩn thận quan sát lại lại không có đầu mối nào khác. Tạm thời Tiêu Mộ Vũ đè lại, lần này cô tùy tiện chọn một tấm thẻ.
Thông thường rút hai tấm thẻ, rất khó rút được cả hai thẻ đều là cấp S, lần này có lẽ sẽ không phải thẻ hiếm, cho nên Tiêu Mộ Vũ rút rất bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy tấm thẻ, biểu cảm nhanh chóng khựng lại.
Thẩm Thanh Thu cũng nhíu mày, không vì nguyên nhân gì khác, mà là tấm thẻ này không có phần giới thiệu độ hiếm, chỉ có mấy dòng chữ, mấy chữ lớn trong đó vô cùng chói mắt.
“Thẻ hộp mù? Đây là ý gì?” Thẩm Thanh Thu cảm thấy có chút kì quái, tiếp tục nhìn xuống dưới.
Mô tả vật phẩm: Thẻ hộp mù, không ai biết bên trong chứa gì, thẻ cực hiếm của thế giới Thiên Võng. Đợi tới khi điều kiện chín muồi, hộp mù có thể tự động mở ra, nội dung rơi là gì, không cách nào dự đoán. Điều kiện chín muồi, không cách nào dự đoán.
“Đây căn bản là sản phẩm ba không.” Tả Điềm Điềm có chút không hiểu được hệ thống đùa dai này, “Ai rảnh rỗi bày ra nhiều tiết mục vậy chứ?”
Tiêu Mộ Vũ quan sát rất lâu, cuối cùng vẫn thu lại tấm thẻ, “Không sao, ít nhất đã có một thẻ cấp S, không mở được tấm thẻ này cũng không thiệt.”
Biểu cảm của trọng tài viên số 004 cũng có chút kì quái, cô ta lắc đầu nói: “Trước giờ tôi chưa từng thấy loại thẻ này, quả nhiên vận số của hai cô giống như bọn họ nói, vô cùng kì quái.”
“Vận số có kì quái tới đâu, nếu các cô không có những tấm thẻ kì quặc kia, thì cũng không rút được. Được rồi, tôi hơi mệt rồi, trọng tài viên, chúng ta nhanh rút đi.” Thẩm Thanh Thu ghét bỏ nói, Tiêu Mộ Vũ nghe xong nhíu mày, đặt tấm thẻ vào trong túi xong liền chăm chú nhìn Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu rất dứt khoát chọn một tấm, đợi nó dừng lại thì nhìn một cái, rõ ràng biểu cảm cũng khựng lại.
Tiêu Mộ Vũ nhìn con ngươi Thẩm Thanh Thu động đậy rồi mới lấy tấm thẻ tới, sau đó đưa tới trước mặt mình, vì Thẩm Thanh Thu dùng tay nắm lấy nên chỉ lộ ra một phần.
Tiêu Mộ Vũ thò đầu ra nhìn, biểu cảm bỗng một lời khó nói tận, ba chữ lộ ra viết “Show ân ái”, lẽ nào Thẩm Thanh Thu là người cuồng yêu sao?
Thấy mặt mày đối phương câm nín lại ghét bỏ, Thẩm Thanh Thu không nhịn được cười lên.
Cô ấy rất vô tội nhìn Tiêu Mộ Vũ, “Đây thật sự không phải thứ tôi muốn, em nhìn xem, mỗi lần tôi đều rút được những thứ kì quái này.”
Tiêu Mộ Vũ cũng cảm thấy không thể tin nổi, thực sự không nhịn được nữa: “Chị thật sự không tới đây để tìm đối tượng đúng không?”
Thẩm Thanh Thu cười híp mắt nhìn cô, hất cằm lên, “Em nói xem? Nhưng chuyện này thì em đổ oan cho tôi rồi, ai tới tìm đối tượng lại rút được tấm thẻ mất nhuệ khí như thế.”
Nói xong Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy Thẩm Thanh Thu di chuyển ngón tay, lộ ra cái tên đầy đủ – Show ân ái chết rất nhanh.
Tiêu Mộ Vũ có chút không kịp trở tay, chớp chớp mắt, sau đó không nhịn được khẽ phì cười thành tiếng.
Nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ cười, con ngươi Thẩm Thanh Thu sáng lên, sau đó lại bĩu môi, ngẩng mắt liếc số 004, hừ lạnh nói: “Tôi hoài nghi hệ thống này đang mỉa tôi, cái gì mà ân ái chết sớm chứ, không được câu nào tử tế. Hơn nữa, tôi đâu có thể hiện tình cảm trước mặt người khác, đối tượng còn chưa có thì ân ân ái ái cái gì, em nói xem có đúng không?”
Tiêu Mộ Vũ cảm thấy khi nói những lời này, Thẩm Thanh Thu liên tục nghiêng mắt nhìn về phía mình, ý cười trên khóe miệng vẫn chưa thu về, đôi mắt cũng cong lên.
“Những lời này cũng không sai, tôi còn nhớ nếu không phải chị căng thẳng mù quáng, cũng sẽ không kích thích hai người Lưu Nhã tới nỗi chúng ta bị ném thẳng vào từ trường.”
Tiêu Mộ Vũ nói rất nhẹ nhàng, nhưng lọt vào trong tai Thẩm Thanh Thu, lại khiến cô ấy cảm thấy Tiêu Mộ Vũ đang biến tướng thừa nhận bản thân đang thể hiện tình cảm trước mặt mọi người.
Tâm trạng Thẩm Thanh Thu cực tốt, cũng không để tâm cái tên cực kì mang tính sỉ nhục này.
Show ân ái chết rất nhanh:
Độ hiếm: Cấp A, xác suất rơi cực thấp trong phó bản có cốt truyện liên quan tới tình nhân.
Mô tả vật phẩm: Show ân ái chết rất nhanh, nếu tình nhân sử dụng, có thể dùng để chế giễu quần chúng, trong chu vi 300 mét, quỷ quái đều bị lời chế giễu thu hút, cho nên vui lòng thận trọng khi sử dụng, nếu không thật sự sẽ chết sớm. Nếu là người độc thân sử dụng, lực tấn công của một đơn vị trong cặp đôi có quan hệ tình nhân bên phía kẻ kịch sẽ giảm đi gấp đôi. Tôi bạn cố gắng, cùng nhau hiện thực công cuộc thống nhất của người độc thân!
Đọc xong tấm thẻ, biểu cảm trên mặt Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu cơ bản giống hệt nhau, vô cùng ghét bỏ.
“Sao đột nhiên lại trở nên ngu ngốc thế? Là vì phó bản này là trường học sao?” Thẩm Thanh Thu có chút bất lực phỉ nhổ.
Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm không nhịn được trêu đùa: “Tuy rất ngu ngốc, nhưng lại là tiếng lòng của người độc thân, ăn cơm chó no quá sẽ tức bụng.”
Trong lòng Tiêu Mộ Vũ cũng bật cười, nhưng… cô chỉ vào số 004, “Còn lần cuối cùng, nhanh chút đi.”
Thẩm Thanh Thu thở dài, đưa tay ra rút một tấm thẻ.
Vừa nhìn thấy thẻ, con ngươi Thẩm Thanh Thu mở to, “Thiên Võng có thẻ cấp C à?”
Năm người bọn họ, ít nhất đã trải qua hơn hai mươi lần rút thẻ, trước giờ chưa từng nghe có người nói có thẻ cấp C.
Nhóm Tô Cẩn nghe xong đều ngớ người.
Số 004 nhìn một cái, cũng ngớ ra, sau đó nghiêm túc nói: “Có, nhưng có lẽ xác suất rút được thẻ cấp C còn thấp hơn thẻ cấp S.”
“Vận số này, thật là…”
Thẻ cấp C mà Thẩm Thanh Thu rút được là một thanh kiếm cổ.
Bên trên viết, Cổ kiếm đồng thau nát, độ hiếm cấp C, có xác suất rơi cực thấp.
Mô tả vật phẩm: Một thanh cổ kiếm đồng thau loang lổ gỉ sét, chính là một thanh sắt đồng nát, hệ thống đề nghị gửi tới trạm thu hồi phế phẩm, có lẽ còn được mấy tiền vàng. Đương nhiên cũng có thể giữ làm kỉ niệm, dù sao cổ vật mấy nghìn năm trước, chứa đựng văn hóa sâu đậm, ý nghĩa phi phàm. Nếu không thưởng thức nổi, cũng có thể cho người khác thấy, bạn cũng từng vượt qua cửa ải.
Thẩm Thanh Thu: “…”