Chương 12: Sơn thôn da người 11
Tiêu Mộ Vũ thấy mọi người bắt đầu tách ra hành động, lên tiếng nhắc nhở bọn họ: “Thời gian có hạn, mặt trời sắp xuống núi thì phải quay lại. Ngoài ra, da người thích máu, tuyệt đối đừng để bản thân bị thương, cũng phải kiểm tra xem bản thân có vết thương hay không, nếu để mùi máu dẫn dụ nó tới, vậy thì phiền phức đấy.”
Hai anh em Trần Tây vẫn cảnh giác với Tiêu Mộ Vũ, lại khó chịu với việc Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu lén lún trao đổi với nhau, nghe xong phì cười nói: “Ban ngày đám da người kia căn bản không dám xuất hiện, lời này của cô Tiêu chẳng có chút nghĩa lí gì, chẳng bằng nói chút thông tin hữu ích giúp mọi người đi.”
Khi Tiêu Mộ Vũ nhìn những người vốn dĩ đang kiểm tra trên người có vết thương hay không dừng động tác, chỉ rũ mí mắt, quay người đi về phía rừng cây.
“Thật sự coi bản thân là đại thần rồi.” Trần Đông nhổ nước bọt.
Nhưng Thôi Tiếu Tuyền lại có suy nghĩ khác, quả thật những lời này không có nghĩa lí gì, nhưng da người thích máu là sự thật, khi ngửi thấy mùi máu sao có thể nhịn được? Máu?
Đúng rồi!
Thôi Tiếu Tuyền không nhịn được ngẩng đầu nhìn Lưu Nguy, mặt mày đối phương cũng bừng tỉnh nhìn sang, ánh mắt hai người chạm nhau, không nhịn được cười lên, hai mắt đều sáng cả lên.
Từ Nhiên cũng là một thanh niên nhạy bén, đương nhiên cậu nhìn ra biểu cảm của hai người này có ý gì, lập tức phản ứng lại câu nói ban nãy của Tiêu Mộ Vũ có ý tứ khác. Cậu miết cằm suy nghĩ, kiểm tra vết thương, da người thích máu…
“Tôi biết rồi!” Đột nhiên Từ Nhiên hô lên, sau đó chạy đi như một làn khói, Lưu Nguy nhìn thấy bật cười không thôi.
Cả đám người bọn họ đã thương lượng, da người không thể gặp ánh sáng, cho nên chỉ có thể trốn kĩ ở nơi âm u, đợi khi mặt trời xuống núi mới ra ngoài hoạt động, vậy có lẽ là đang ở trong một hang động nào đó.
Xung quanh ngôi nhà này là bụi cỏ cùng rừng cây bằng phẳng, trừ phi có huyệt địa, nếu không căn bản không có khả năng, cho nên mục tiêu hàng đầu chính là rừng cây kia.
“Cô nghĩ chúng ta có thể tìm được không?” Trạng thái của Thẩm Thanh Thu rất nhàn nhã, nhìn Tiêu Mộ Vũ vừa đi vừa quan sát xung quanh.
“Không tìm thì chắc chắn là không tìm thấy.” Tiêu Mộ Vũ lại trả lời bằng một câu súc tích.
“Chúng ta nghĩ đơn giản quá rồi, khu vực bị bao vây không thể bước ra ngoài này còn lớn hơn tưởng tượng của chúng ta rất nhiều.” Trong mắt Thẩm Thanh Thu lộ ra một tia ủ dột.
“Suy nghĩ ngu ngốc không dùng quá nhiều đầu óc như thế chắc chắn không phải cách để qua ải, đại khái vấn đề vẫn nằm trong ngôi nhà kia. Cô nói xem, ai lại nuôi dưỡng những thứ muốn làm hại bản thân trong ngôi nhà duy nhất có thể bảo vệ bản thân chứ?” Tiêu Mộ Vũ nhìn vùng đất hỗn độn ở một bên dãy núi, thở ra một hơi thật dài, nói.
“Cho nên, quay về thôi. Có lẽ không cần tìm ở nơi này nữa, mặt trời lặn về đằng tây rồi.”
Tiêu Mộ Vũ nhìn về phía tây, đúng là nhanh thật.
“Không phải cô nói bản thân máu lạnh à? Nếu đã như thế tại sao phải tốn sức không được lợi lộc gì mà nhắc nhở những người kia. Trần Đông Trần Tây cũng không phải người tốt đẹp gì.” Nghĩ tới những chuyện xảy ra trước đó, Thẩm Thanh Thu thình lình lên tiếng.
Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ nhạt nhẽo: “Đây là trò chơi, chơi một mình thì có nghĩa lí gì chứ.”
Bọn họ có thể sống tiếp, cô cũng sẽ không có tổn thất gì, nếu chết đi, vậy chỉ có thể nói là số mạng chỉ đến thế. Tại sao phải nhắc nhở, đại khái là, hôm qua bọn họ đưa tay ra kéo cô một cái, cô không muốn có quá nhiều cảm xúc, cũng không muốn mắc nợ người khác.
Nghĩ tới đây, Tiêu Mộ Vũ lại không nhịn được nhìn Thẩm Thanh Thu một cái, người phụ nữ này luôn khiêu khích thần kinh của bản thân, cũng không biết tại sao, nhiều người như thế mà Thẩm Thanh Thu lại nhìn trúng cô.
Đợi khi Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ quay trở lại ngôi nhà, vẫn chưa có ai quay lại. Xem ra mọi người đều ôm ấp hi vọng, không muốn từ bỏ quá sớm.
Hiện tại mặt trời đã lặn về đằng tây, cảnh tượng chiều ngày hôm qua dường như lại sắp tái diễn, nhưng trong ánh chiều tà đã có bóng người chạy về phía ngôi nhà.
Không tới mười phút, người đã đông đủ. Đại khái là cảnh tượng hôm qua quá sâu sắc, không ai dám dừng lại lâu.
“Sao rồi, mọi người có manh mối gì chưa?” Trên trán Lưu Nguy toàn là mồ hôi, suốt dọc đường bọn họ đều chạy.
Chỉ tiếc là, tất cả mọi người không ai có thu hoạch.
“Nơi này quá rộng, căn bản không thể tìm được.” Lưu Nguy có chút ủ rũ, anh cúi đầu nhìn giao diện nhiệm vụ, bên trên hiển thị thời gian hoàn thành nhiệm vụ phụ chỉ còn 30 phút.
“Mọi người quay về trước đã.”
Mặt trời đã chỉ sót lại một nửa, tia sáng cuối cùng giống như ánh mắt đánh giá thế giới nhàm chán này của mặt trời đang không chút nể nang thu lại.
“Nổi gió rồi.” Vào lúc những người khác đi vào trong nhà, Tiêu Mộ Vũ đột nhiên cất lời.
Bóng tối ở gần đó ập tới như thủy triều, trỗi dậy như âm binh lướt qua.
“Chúng sắp tới rồi.” Thẩm Thanh Thu nhỏ tiếng nói, đôi mắt sâu thẳm như bầu trời đêm nhìn chằm chằm vào khoảng tối kia, tay phải đặt trên eo ấn ấn.
Tiêu Mộ Vũ nhìn tay Thẩm Thanh Thu, sau đó lộ ra nụ cười đầu tiên từ sau khi bản thân bước vào thế giới này, nhạt như ánh chiều tà cuối cùng khi mặt trời lặn ở nơi này.
“Tới rồi, vậy có thử chút không?”
Thẩm Thanh Thu chăm chú nhìn nụ cười nơi khóe môi Tiêu Mộ Vũ, bỗng cảm thấy nụ cười nhạt này còn chói mắt hơn cả mặt trời mới mọc. Ngũ quan của Tiêu Mộ Vũ tinh tế, đường nét rõ ràng, dáng vẻ vốn dĩ đẹp đẽ như ngọc, nhưng cả người Tiêu Mộ Vũ lại giống như một khối băng mềm, vẻ thờ ơ lạnh lẽo toát lên từ tận trong xương, điều này khiến dáng vẻ rõ ràng vô cùng thu hút người khác của Tiêu Mộ Vũ lại từ chối người tới gần từ ngàn dặm.
Nhưng nụ cười ban nãy đã dung hòa cảm giác xa cách kia một cách kì lạ, khiến trái tim Thẩm Thanh Thu có chút khác thường.
Thẩm Thanh Thu cũng cười lên, nhưng chân nhanh hơn rất nhiều, mạch lạc dứt khoát nói: “Vừa đúng ý tôi.”
“Cô Thẩm, cô Tiêu, hai người mau vào đi, đám da người kia sắp tới rồi!” Đám Lưu Nguy đã vào trong nhà, nhìn hai người vẫn đang đứng bên ngoài, thế là hét to về phía cả hai.
Lời của bọn họ vừa dứt, tia chiều tà cuối cùng cũng biến mất triệt để, âm thanh gào thét đòi mạng kia truyền tới vô cùng rõ ràng.
Tiêu Mộ Vũ chầm chậm lùi về sau, mà Thẩm Thanh Thu chắp tay phải ra sau lưng, lùi sau mấy bước đứng sau lưng Tiêu Mộ Vũ, nhưng chẳng qua cũng chỉ cách Tiêu Mộ Vũ khoảng cách một bước chân.
Trong tầm mắt xuất hiện đám da người ập tới nhanh như tia chớp, không ngừng phóng đại trong mắt Tiêu Mộ Vũ, nó tới rồi!
“Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu, hai người điên rồi à?” Lưu Nguy nhìn thấy đám da người tới, thật sự không nhịn được nữa, gào to lên.
“Cô Tiêu, cô Thẩm, hai người mau quay vào nhà đi.” Sắc mặt Thôi Tiếu Tuyền trắng bệch, tuy tính cách của hai người Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu cổ quái, nhưng có ơn với bọn họ, cũng là bạn đồng hành của mọi người, cô nàng không muốn hai người xảy ra chuyện.
“Chuẩn bị xong chưa?” Thẩm Thanh Thu nắm chặt tay.
Tiêu Mộ Vũ không lên tiếng, khi đám da người cách bản thân chưa tới mười bước, Tiêu Mộ Vũ đột ngột quay người nhanh chân chạy vào nhà, khoảng cách này, dựa theo tốc độ của da người, Tiêu Mộ Vũ căn bản không thể chạy thoát.
“A!” Vưu Xảo Liên thấy vậy, che mắt lại, không dám nhìn.
Hai người cùng ráng sức quay người chạy về phía ngôi nhà, khi một tấm da người hưng phấn gào thét đưa tay ra quấn lấy cánh tay Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu lập tức kéo cô, tay phải vung một đường trong đêm tối, chạm phải cánh tay của tấm da người.
Tấm da người này vô cùng dẻo dai, da dẻ vô cùng mỏng manh, nhưng con dao găm chém sắt như chém bùn của Thẩm Thanh Thu không thể chặt đứt nó, thậm chí phải giằng co trong một khoảnh khắc.
Tấm da người ra sức rống lên, muốn nhào cả tấm thân tới, trong mắt Thẩm Thanh Thu lóe lên một tia hung tợn, cắn răng khẽ hét một tiếng, ôm lấy Tiêu Mộ Vũ lăn một vòng trên đất, con dao trên tay phải ra sức hung hăng chém thêm lần nữa, tấm da người đau đớn, vội vàng muốn buông tay nhưng lúc này đã muộn.
Thẩm Thanh Thu mạnh mẽ cắt lìa tay nó, mùi mục rữa trộn lẫn mùi tanh phả tới, Tiêu Mộ Vũ nhíu mày nín thở, nhưng cô biết, bọn họ đã thành công.
Những tấm da người sóng sau xô sóng trước nhào tới, tuy trên tay Tiêu Mộ Vũ có thêm vết thương mới, nhưng khi ngã xuống đất, cô lập tức bò dậy. Còn Thẩm Thanh Thu dùng tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi, thân hình oai hùng giống như con báo, kéo cô chạy mấy bước, sau đó đứng sau lưng Tiêu Mộ Vũ đẩy thật mạnh một cái, bản thân giống như bay lên, vô cùng nguy hiểm lăn vào trong nhà.
Đám da người tiếp thu được bài học ngày hôm qua, căn bản không dám tiến vào trong, gào thét bao quanh cả ngôi nhà.
Tám người trong nhà quan sát hành động không cần mạng của hai người phụ nữ, quả thật da đầu đều đã tê liệt. Từ Nhiên nhũn chân, lẩm bẩm nói: “Hai người thật sự không cần mạng nữa rồi, điên rồi điên rồi.”
“Lẽ nào hai người còn muốn chơi trò cũ, dẫn dụ da người vào đây thêm lần nữa sao? Đúng thật là, điểm số đã cao thế rồi, có cần phải bạt mạng vậy không?” Báo vừa sợ hãi vừa mỉa mai, mập mờ nói mấy câu.
Hôm nay gã và Trần Đông Trần Tây ra ngoài cùng nhau, trên đường ba người có nói chuyện, Trần Đông Trần Tây cố ý vô tình dẫn dắt gã, nói đây không phải lần đầu tiên Thẩm Thanh Thu tham gia trò chơi, cho nên gã càng thêm chắc chắn việc Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ che giấu manh mối, nếu không tại sao phó bản đầu tiên lại có thể trái với lẽ thường như thế?
Thẩm Thanh Thu bỗng ngẩng mắt lên nhìn Báo, cũng không nói một lời. Nhưng ánh mắt của cô ấy vô cùng đáng sợ, không phải là loại dữ tợn cố tình làm ra, mà giống như thật sự từng ngâm trong biển máu, lộ ra vẻ nham hiểm khát máu, một người đàn ông như Báo nhìn thấy trong lòng cũng run sợ, không dám nói thêm một câu nào nữa.
Những người khác cũng nhìn thấy ánh mắt này của Thẩm Thanh Thu, đều im bặt không dám lên tiếng.
Người phụ nữ này, rốt cuộc có lai lịch thế nào, nếu ánh mắt này chưa trải qua sự tôi luyện kiên cường thực chất, căn bản không thể có loại sát khí này.
“Thành công chưa?” Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ tái nhợt, ban nãy tấm da người kia đã lưu lại vết thương trên tay cô, hơn nữa vì để xông vào trong nhà, Thẩm Thanh Thu cũng ra tay không hề nhẹ, tạo ra không ít vết thương trên người, đau dữ dội.
Thẩm Thanh Thu nhìn con dao găm của bản thân một cái, chất lỏng màu trắng ngà dính bên trên, vô cùng buồn nôn. Cô ấy lau đi, gật đầu một cái.
Đúng vào lúc này, bà lão lại không phát ra tiếng động đi từ cầu thang xuống dưới giống hệt tối qua, bà ta nhìn ra bên ngoài ngôi nhà một cái, trong đôi mắt đục ngầu lộ ra ý cười kì quái: “Trời tối rồi, ha ha.”
Trái tim những người còn lại lập tức treo cao, trời tối rồi, cho nên… đám da người kia lại có thể hoạt động, tối nay bọn họ đã không còn bùa hộ mệnh, theo lời bà lão nói, tối nay bọn họ…
Thẩm Thanh Thu nhìn bà lão một cái, lạnh lùng nói: “Xem ra bà cũng không cảm thấy giày vò gì, lúc nó giết người, dường như bà còn rất vui.”
Bà lão không ngờ Thẩm Thanh Thu bất thình lình lên tiếng mỉa mai mình, ngẩn ra giây lát, sau đó sắc mặt âm u: “Người trẻ tuổi, chú ý ngôn từ của cô, bất kính với người già, sẽ phải chịu báo ứng.”
Sắc mặt bà lão nghiêm túc, xem ra đã nổi giận. Thẩm Thanh Thu không để ý tới bà ta, chỉ nhìn cánh tay Tiêu Mộ Vũ một cái, sau đó kéo lấy cô: “Lên trên trước đi.”
Bà ta thấy hai người trực tiếp rời đi, cười nham hiểm nói: “Không biết trời cao đất dày, hai người không sống được bao lâu nữa đâu.”
“Đó… đó là bọn họ bất kính với bà, chúng cháu cũng không nói gì, bà ơi bà đừng giận, đừng đánh đồng với bọn họ.”
Thôi Tiếu Tuyền nhíu mày, tuy Thẩm Thanh Thu không biết lấy lòng, nhưng cũng mạnh hơn hai người đàn ông ăn nói mập mờ như Trần Đông Trần Tây. Bà lão này là người biết thương hại bọn họ sao? Giống như Thẩm Thanh Thu nói, bà ta căn bản là đang xem trò.
“Thời gian đếm ngược chỉ còn 15 phút nữa, vẫn nên nghĩ xem lát nữa phải làm thế nào đi.” Thôi Tiếu Tuyền nói xong cũng lên tầng.
Những người còn lại vừa nghe xong, biểu cảm nhanh chóng thay đổi, không ai còn tâm tư tiếp tục lên tiếng.
Lại là phòng khách hôm qua, vốn dĩ thiếu mất một chiếc ghế, nhưng tối nay lại thừa một chiếc. Nhìn vị trí trống kia, tâm trạng đám người Thôi Tiếu Tuyền càng thêm nặng nề, qua tối nay, người vắng mặt sẽ là ai.
Báo không ngừng xoa tay, không tìm được da người, gã cũng không có phát hiện gì đặc biệt, căn bản không biết giải đề thế nào.
Không khí chầm chậm nóng lên, trong phòng khách vốn không treo đồng hồ, nhưng dường như vẫn có thể nghe thấy tiếng quả lắc tích tắc, tích tắc, tích tắc… ting!
Đột nhiên một âm thanh khiến những người đang chìm trong suy tư giật mình, bọn họ vội vàng cúi đầu xuống nhìn, đồng hồ đếm giờ kết thúc!
“Thời gian hoàn thành nhiệm vụ kết thúc, mời tất cả mọi người bắt đầu giải đề, thời gian giới hạn 3 phút! Vui lòng tuân thủ nghiêm túc quy tắc, người phạm quy bị hủy tư cách thi, đuổi khỏi phòng thi! Thời gian bắt đầu!”
Khoảnh khắc này giống như quay lại kì thi đại học, ngoại trừ Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ, những người còn lại đều vô thức ngồi thẳng lưng, giống như sắp gặp kẻ địch. Đây có lẽ cũng là khoảnh khắc quyết định vận mệnh của bọn họ!
Hệ thống nói xong, tất cả mọi người đều nhìn thấy một khung vuông trên giao diện nhiệm vụ của bản thân.
Vui lòng trả lời, đồng thời chứng minh da người giết người đang ở đâu? (Điểm số tuyệt đối 20 điểm).