Chương 120: Thành phố G tuyệt mệnh 5
Tiêu Mộ Vũ nào không muốn ôm Thẩm Thanh Thu, trước khi vào phó bản hai người còn đang ôm nhau, chớp mắt một cái đã không thấy tung tích của đối phương.
Nhưng, hiện tại không phải lúc thắm thiết, còn có món nợ chưa tính.
Tiêu Mộ Vũ nhắm mắt, khi mở mắt ra, sắc mặt đã rất khó coi.
Đưa tay đẩy Thẩm Thanh Thu ra, Tiêu Mộ Vũ lạnh mặt, lạnh lùng nói: “Đừng ôm vội, cho em một lại giải thích trước đã.”
Thẩm Thanh Thu nhìn cô, sắc mặt không ngừng biến đổi, khí thế cũng yếu đi, rất lâu sau mới cười khổ một tiếng, “Chị không đợi được nữa.”
Tiêu Mộ Vũ nhăn nhó, sắc mặt không gợn sóng, tiếp tục nhìn Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu quay đầu nhìn tòa nhà chen chúc xác sống kia, rất lâu sau lại nhìn Tiêu Mộ Vũ: “Chỉ khi nào nhìn thấy em lành lặn bên cạnh chị, chị mới yên tâm được. Không nhìn thấy em và đối mặt với đám kia, chị càng sợ tình huống trước. Con người tìm lợi tránh hại, cho nên chị lựa chọn giải quyết vấn đề phía trước.”
Phó bản ngày tận thế không có ma quỷ, nhưng những thứ người không ra người quỷ không ra quỷ lại khiến Thẩm Thanh Thu càng kinh sợ.
Dây thần kinh cuối cùng trong đầu nhanh chóng đứt đoạn sau khi phát hiện phần lớn thẻ bài không thể sử dụng. Tiêu Mộ Vũ thông minh bình tĩnh, nếu như là trước kia, trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện.
Nhưng phó bản này, là một cuộc vận lộn thực sự, Tiêu Mộ Vũ không có vũ khí, không biết bị chuyển tới bối cảnh nào. Hiện tại chỉ cần bị cào một vết nhỏ, cũng có khả năng khiến bản thân mất đi Tiêu Mộ Vũ, nỗi sợ này thực sự khó lòng chịu đựng.
Hiện tại đã ở cạnh Tiêu Mộ Vũ, cuối cùng Thẩm Thanh Thu đã có thể yên tâm hơn. Cho dù phải đối diện với cơn giận từ Tiêu Mộ Vũ, cô ấy cũng cam tâm tình nguyện.
Thẩm Thanh Thu lúc này không cãi chày cãi cối, cô ấy biết bản thân làm Tiêu Mộ Vũ tức giận, nhưng cô ấy không dỗ dành Tiêu Mộ Vũ, cũng không cam đoan không có lần sau, mà vô cùng thẳng thắn phân tích cảm xúc trong lòng. Nhưng vì mỗi câu mỗi chữ đều phát ra từ trong tim gan, lại khiến Tiêu Mộ Vũ không cách nào nhăn mặt với Thẩm Thanh Thu.
Bạn có thể nổi nóng vì cô ấy lỗ mãng, có thể nổi nóng vì cô ấy cả gan làm loạn, có thể nổi nóng vì cô ấy tự dấn thân vào nguy hiểm, nhưng lại không cách nào nổi nóng vì cô ấy quá để tâm tới bạn.
Sắc mặt vốn đang nghiêm túc của Tiêu Mộ Vũ chầm chậm dịu lại trong những lời của Thẩm Thanh Thu, cuối cùng thậm chí còn mất tự nhiên quay đi, rất lâu sau mới bức bối nói: “Chị biết chắc em hết cách với chị rồi đúng không?”
Thẩm Thanh Thu lắc đầu, nắm lấy tay Tiêu Mộ Vũ: “Không phải, là vì chị biết em hiểu chị, đổi lại là em, chị tin em cũng sẽ làm như vậy.”
Tiêu Mộ Vũ hừ một tiếng, trợn mắt lạnh lùng nói với Thẩm Thanh Thu: “Em sẽ không ngu ngốc như chị.” Mượn câu này mắng Thẩm Thanh Thu, không muốn để ý tới cô ấy nữa.
Thẩm Thanh Thu cười nói: “Đúng thế, Mộ Vũ thông minh hơn chị nhiều. Nhưng chị cũng không chạy loạn, chị muốn tìm em, chứ không phải tìm cái chết. Cài đặt cửa cảm ứng tia hồng ngoại của tòa nhà kia rất tốt, chị tìm được hệ thống điều khiển, ở trên tầng dùng máy tính điều khiển từ xa, đợi khi chúng tụ tập đầy đủ sẽ thả vào trong.”
“Đám xác sống trên tầng mười đã bị chị xử lí sạch sẽ, cửa thang máy bị chị khóa chặt, một chốc một nhát chúng sẽ không lên được.”
“Cho dù một chốc một nhát chúng không lên được, vậy chị ra ngoài bằng cách nào?” Tiêu Mộ Vũ không tán thành nhíu mày, huống hồ cuối cùng cũng vẫn phá cửa xông vào.
“Trong lòng chị có tính toán, vốn dĩ chị muốn tập hợp một lượng xác sống lớn ấy, nếu em nhìn thấy, nhất định sẽ thu hút sự chú ý của em. Cho dù em không nhìn thấy, nhóm Tô Cẩn cũng không ở đây, có thể gom được con nào thì được con ấy, tóm lại tốt hơn là để mọi người gặp con sau mạnh hơn con trước. Nếu mọi người không tới, chị định tận dụng chốt cứu hỏa của tầng mười, trèo dọc theo bức tường bên ngoài xuống dưới, vừa hay có thể đóng cửa lại, nếu mọi người không tới, cũng có thể loại bỏ một lượng lớn xác sống. Hơn nữa, nếu xác sống không thể dẫn em tới, đương nhiên chị vẫn còn cách khác.
Tiêu Mộ Vũ có chút hiếu kì, vừa định nói gì đó bỗng chú ý tới quần áo của Thẩm Thanh Thu, lập tức nhíu mày: “Quần áo của chị?”
Thẩm Thanh Thu cúi đầu nhìn bản thân một cái, bất lực trợn trắng mắt: “Chị vừa hoàn hồn liền phát hiện bản thân đang tham gia một bữa tiệc chiều, trên người mặc bộ lễ phục dài. Chị vừa làm rõ tình hình trước mắt là gì thì trong hội trường có người đột biến bắt đầu chạy khắp nơi cắn người, một đồn mười mười đồn trăm, trong hội trường không có mấy người chạy thoát. Chị cũng không thể mặc như thế chạy thoát thân, chỉ đành xé đi.”
Tiêu Mộ Vũ nhìn tới nỗi vẫn nhíu chặt mày, chiếc váy cổ chữ V màu đen, ôm lấy đường cong cơ thể gợi cảm yêu kiều quá mức của người phụ nữ, sau khi vạt dưới bị xé, đôi chân trắng trẻo lộ ra trước mặt người khác, ban nãy quá căng thẳng nên không nghĩ nhiều, hiện tại Tiêu Mộ Vũ ước gì có thể lập tức tìm quần áo quấn Thẩm Thanh Thu lại.
“Được rồi, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây thôi, trên đường sẽ trao đổi về tình hình đã gặp phải, cũng có thêm chút kiến thức rõ ràng hơn về thế giới này.”
Thẩm Thanh Thu gật đầu, nhưng đột nhiên lại kéo tay Tiêu Mộ Vũ lại, mặt mày căng thẳng kéo cổ áo khoác của Tiêu Mộ Vũ ra. Khi nhìn thấy mã số bệnh nhân trên người Tiêu Mộ Vũ, ngữ điệu cũng trở nên sốt ruột: “Em thoát ra từ bệnh viện à? Thế có chỗ nào khó chịu không, bị bệnh hay chỗ nào bị thương?”
Tiêu Mộ Vũ thấy Thẩm Thanh Thu gấp gáp, vội lắc đầu: “Bối cảnh cài đặt của em chính là bệnh viện, em không sao, bác sĩ nói em hồi phục rất tốt, em cũng không cảm thấy có chỗ nào không thoải mái.”
“Thật không?” Thẩm Thanh Thu không yên tâm hỏi.
“Thật.” Nhận được câu trả lời khẳng định, lại có Tiêu Mộ Vũ bên cạnh, cơ thể Thẩm Thanh Thu đều thả lỏng, thế là dẫn Tiêu Mộ Vũ chuẩn bị xuống dưới.
Hai người thoát ra từ tầng chín, Thẩm Thanh Thu vẫn luôn nắm chặt lấy tay Tiêu Mộ Vũ, hai mắt sắc bén lại cảnh giác, hễ có xác sống nào không có mắt phá vỡ trói buộc chạy ra, đều sẽ bị Thẩm Thanh Thu giải quyết sạch sẽ.
Nhìn xác sống nằm trên sàn, Tiêu Mộ Vũ nhíu mày hỏi Thẩm Thanh Thu: “Chị có phát hiện những xác sống này có chút khác biệt không?”
“Có, đặc biệt là đám bị chị thu hút tới đây, có vài con cơ thể vô cùng nhanh nhạy, lợi hại hơn nhiều so với những con chị giết trên đường, nếu người bình thường gặp phải nó, sợ là rất dễ bị thương.”
“Ý chị là, tốc độ hành động của xác sống chị gặp trong buổi tiệc không nhanh đúng không?”
Thẩm Thanh Thu gật đầu: “Đúng thế, đám xác sống nhanh nhẹn này mới xuất hiện trong quá trình chị vẫy gọi chúng. Sao thế? Có phải có gì bất thường không?”
Tiêu Mộ Vũ nghĩ ngợi giây lát, sau đó súc tích kể lại sự việc bản thân gặp trong bệnh viện cho Thẩm Thanh Thu.
“Ý em là, tốc độ đột biến tại khu bệnh của em khác với những tầng khác?” Thẩm Thanh Thu cũng ý thức được điểm khác thường bên trong, thế là tỉ mỉ hỏi.
“Đúng thế, y tá tên Điền Giai có lẽ là người phát bệnh đầu tiên, theo em thấy, vi-rút xác sống ban đầu của khu bệnh đó đều là do cô ta lây nhiễm.” Tiêu Mộ Vũ nghĩ tới vết máu trên tay Điền Giai, thần kinh ngưng trệ.
“Có quá nhiều điểm nghi vấn, nếu thật sự vết thương này khiến Điền Giai đột biến, vậy nguồn gốc thực sự vẫn còn một người khác. Một y tá, ngoại trừ tiếp xúc với bệnh nhân, đồng nghiệp, cũng có khả năng là người nhà, thậm chí là người qua đường, rất khó để xác định rốt cuộc người đó là ai.”
“Không sai, hơn nữa rõ ràng xác sống ở khu bệnh khác không giống với khu bệnh của em, có lẽ những người đó là do bị người khác lây nhiễm. Lúc đó em nghe được một bản tin, thành phố G đã công bố 136 ca bệnh sốt cao tiêu chảy không rõ nguyên nhân, còn phát điên, có xu hướng tấn công rõ ràng. Vào thời điểm này xuất hiện một bản tin như thế, em cảm thấy điều này chính là dự báo vi-rút xác sống đã phát tán rộng rãi, nhưng đang trong thời kì ủ bệnh, đột nhiên hôm nay bùng phát. Chỉ là em vẫn không hiểu, tại sao triệu chứng của Điền Giai lại kì quái như thế.”
Hai người vừa đi vừa nói đã tới cửa thang máy tầng chín, lần này thang máy rất thuận lợi xuống tới đại sảnh tầng một, vì hành động càn rỡ của Thẩm Thanh Thu, hiện tại nơi này vô cùng an toàn. Mà Thẩm Thanh Thu lại không lập tức ra ngoài, ngược lại rẽ ra phía sau tòa nhà, lấy ra một chiếc thùng nhựa trong nhà vệ sinh.
“Chị làm gì thế?” Tiêu Mộ Vũ có chút khó hiểu.
“Đợi lát nữa sẽ biết.”
Mang theo một bụng nghi vấn, hai người bước ra khỏi cửa tòa nhà. Vừa ra ngoài Tiêu Mộ Vũ liền nhìn thấy Lâm Kiến khom lưng bước ra, sốt ruột hoảng loạn xông về bên này, chỉ là biểu cảm của đối phương ngớ ra sau khi nhìn thấy Thẩm Thanh Thu.
Thấy ánh mắt Lâm Kiến thẳng tắp nhìn Thẩm Thanh Thu, Tiêu Mộ Vũ đi tới trước mặt anh ta che chắn Thẩm Thanh Thu, nhàn nhạt nói: “Ở gần đây có cửa hàng quần áo nữ nào không?”
Lâm Kiến nhanh chóng hoàn hồn, mặt mày đỏ ửng quay đầu đi, vội nói: “Có có, phía trước có một trung tâm thương mại.”
Tiêu Mộ Vũ quay đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu chớp mắt cười với cô, sắc mặt quyến rũ mê người, khiến Tiêu Mộ Vũ lại muốn trợn mắt với cô ấy.
Thẩm Thanh Thu nhỏ tiếng cười, nhưng nhanh chóng đứng đắn lại, trầm giọng nói: “Đợi chị một lát, làm xong chuyện này, chị sẽ đi thay đồ.”
Nói xong cô ấy xách thùng đi về phía những chiếc xe hơi bị bỏ lại trên đường, những chiếc xe kia nằm la liệt trên đường, trong số chủ nhân của chúng có người chưa kịp tới lấy, cũng có rất nhiều người trở thành đồ ăn cho xác sống.
Khi Thẩm Thanh Thu tới gần xe hơi, Tiêu Mộ Vũ lập tức hiểu ra, cô nhanh chóng đi tới, nhỏ tiếng nói: “Chị vừa nói chị có cách khác, là chỉ cái này à?”
Thẩm Thanh Thu quay đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ, mặt mày phấn chấn, “Thời cổ có cách đốt lửa truyền tin, trong thế giới ngày tận thế này, phương pháp truyền tin nguyên thủy này là cách đơn giản nhất có hiệu quả nhất. Nếu xác sống trong phạm vi 300 mét không thể thu hút được lực chú ý của mọi người, vậy tòa nhà hơn 20 tầng kia chắc chắn có thể, em nói xem có đúng không?”
Tiêu Mộ Vũ không thể tin nổi nhìn Thẩm Thanh Thu, nhưng lại phục sát đất, cô lẩm nhẩm: “Chị là đồ điên.”
Chỉ là rất nhanh sau đó Tiêu Mộ Vũ lại rũ mắt cười lên, ánh sáng trong mắt lấp lánh, ngập tràn tin tưởng: “Nhưng em lại thích kiểu điên của chị.”
Thẩm Thanh Thu bật cười, cô ấy không chút chần chừ tìm tới bình xăng của một chiếc xe, sau khi rút dao găm, Thẩm Thanh Thu ra hiệu cho Tiêu Mộ Vũ lùi sau. Nhưng chỉ nhận được cái trợn mắt lãnh đạm của Tiêu Mộ Vũ, Tiêu Mộ Vũ quỳ một chân bên cạnh Thẩm Thanh Thu quan sát.
Thẩm Thanh Thu bật cười, sau đó dao găm trong tay vô cùng sắc bén trực tiếp xuyên thủng bình xăng của chiếc xe, xăng từ bên trong lập tức chảy ra ngoài.
Tuy Thẩm Thanh Thu ra tay có chừng mực, nhưng vẫn rất cảnh giác, ngộ nhỡ hành động bất cẩn, xăng bị bén lửa, sợ là sẽ xảy ra sự cố.
Bơm đầy một thùng xăng, hai người xách thùng đi tới trước cửa tòa nhà, Thẩm Thanh Thu tưới xăng trước cửa, lại đổ xăng thừa vào trong ô cửa sổ chưa kịp đóng lại.
“Cách xa chút, chị châm lửa đây.” Thẩm Thanh Thu ra hiệu cho Tiêu Mộ Vũ và Lâm Kiến.
Lần này Tiêu Mộ Vũ ngoan ngoãn nghe lời, mà Lâm Kiến lại khó lòng tin nổi, “Đây… đây là tòa nhà Hâm Hòa, tòa nhà cao 32 tầng, cứ đốt cháy vậy à, nếu bị người ta phát hiện, tội phóng hỏa nghiêm trọng này có thể bị phán tù chung thân đấy.” Lâm Kiến từ nhỏ tới lớn luôn tuân thủ pháp luật, thực sự không làm nổi những chuyện thế này.
Thẩm Thanh Thu biết vị bác sĩ này, nghe xong những lời của Lâm Kiến cũng không hiền hòa nói: “Đã là lúc nào rồi, chuyện quan trọng nhất trong thế giới tận thế chính là sinh tồn, những quy định pháp luật của anh sẽ không mang lại con đường sống sót cho anh. Mộ Vũ cứu anh, cũng bằng lòng cho anh đi theo chúng tôi, nhưng có một chuyện tôi phải nói rõ, tôi không phải người tốt. Có một vài giới hạn đạo đức, chỉ cần cần tới, tôi có thể phá vỡ bất kì lúc nào, nếu anh không quen thì có thể rời đi.”
Thẩm Thanh Thu nói xong liền kéo một đường xăng còn sót ra nối liền tới cửa.
Lâm Kiến ở một bên quan sát, nhanh chóng trở nên yên lặng, không nói gì thêm.
“Ở bên trong tập hợp nhiều xác sống như thế, nếu không phá hủy, để chúng sống sót sẽ chỉ tạo ra uy hiếp cho những người còn sống. Trên đời này, con người luôn là thứ quan trọng nhất, những thứ này đều có thể trở thành vật hi sinh.”
Tiêu Mộ Vũ giải thích thay Thẩm Thanh Thu, sau đó lại lấy đèn kéo quân ra.
Đèn kéo quân vẫn luôn thắp sáng, tuy những công dụng khác đã biến mất, nhưng vẫn có thể châm lửa.
Mảnh vải tẩm chút xăng được đốt cháy, Thẩm Thanh Thu nắm lấy nó duỗi tay ra, ngọn lửa bùng lên trong tay bị cô ấy nhanh nhẹn dứt khoát ném vào đường dẫn lửa dưới đất kia, lập tức tách một tiếng, ngọn lửa nhỏ với tốc độ cực nhanh lan ra, sau một tiếng rầm, lửa cháy ngút trời.
Đợi tới khi Tiêu Mộ Vũ dẫn Thẩm Thanh Thu đi thay quần áo xong quay lại, ngọn lửa hừng hực bên trong tòa nhà đã không gì cản nổi, đám xác sống chất đống bên trong giống như mất đi chỉ dẫn hoang mang không biết làm sao chạy toán loạn bên trong.
Chúng không sợ bỏng, không sợ sặc, cho nên không có ý định tránh lửa, nhưng một đám có cấu tạo từ da thịt, cho dù không có linh hồn cũng sẽ cháy, thế là ngọn lửa nhanh chóng cuộn lấy chúng.
Từng con từng con chìm trong biển lửa, vô cùng kinh hãi, da đầu Lâm Kiến đã tê dại.
Ba người trốn trong trung tâm thương mại gần đó, cẩn thận lưu ý, dần dần trong tầm mắt của bọn họ xuất hiện một bóng người, lặng lẽ không tiếng động. Đó là người quen của Tiêu Mộ Vũ, người phụ nữ tóc ngắn.
Ngay sau đó lại có thêm mấy người, ánh mắt Tiêu Mộ Vũ lập tức sáng lên.
Đúng vào lúc này, âm thanh hệ thống quen thuộc vang lên: “Chúc mừng tổ đội của người chơi Tiêu Mộ Vũ hoàn thành tập hợp thành viên đầu tiên, điểm số +20 điểm!”
“Chúc mừng tổ đội Tiêu Mộ Vũ kích hoạt cốt truyện phó bản Thành phố G tuyệt mệnh. Quyền hạn bắt đầu khởi động, cốt truyện chính khởi động. Chào mừng người chơi gia nhập phó bản 22 người chơi lần này, đương nhiên hiện tại chỉ còn 21 người, chúc các bạn tham gia trò chơi vui vẻ. Yêu cầu vượt phó bản số 005 lần này không chỉ có một, vui lòng nghiêm túc tìm kiếm. Giải khóa cốt truyện chính: Vượt qua nhiệm vụ đầu tiên – Tiếp tục sinh tồn trong thành phố G, không hạn chế thời gian. Lưu ý, sau khi kích hoạt cốt truyện, nghiêm cấm làm hại NPC, người chơi vi phạm lập tức phán trò chơi thất bại.”
“Chúc mừng người chơi tổ đội Tiêu Mộ Vũ kích hoạt điều kiện vượt ải số hai – Giành được giấy thông hành vượt ải. Điều kiện vượt ải: Mỗi người giành được 250 điểm! Tái bút: Để thu hẹp khoảng cách giàu nghèo, trò chơi lần này chỉ tính điểm số giành được trong phó bản, vui lòng nghiêm túc hoàn thành.”