Chương 128: Thành phố G tuyệt mệnh 13
Động tác này của Thẩm Thanh Thu thực sự làm những người còn lại chấn động, mà nguy cơ của Tiêu Mộ Vũ cũng được hóa giải, cho dù Trần Khải Kiệt bị đạp tới nghiến răng nghiến lợi, cũng tươi cười dựng ngón cái cho Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu gật đầu với Trần Khải Kiệt, “Cảm ơn vai của anh.”
Hai tay Trần Khải Kiệt nắm lấy đao Đường chém xuống, sau đó đá xác sống ra xa, quay đầu cười nói: “Không cần khách sáo, vô cùng vinh hạnh!”
Thẩm Thanh Thu vẫn cần gỡ Cửu liên hoàn, các bước còn lại trong tay Trần Khải Kiệt cũng không ít, cho nên sau khi giải quyết nguy hiểm, hai người Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm bảo vệ phía trước Trần Khải Kiệt, để anh chuyên tâm gỡ Cửu liên hoàn.
“Đội phó, Cửu liên hoàn trong tay chị?”
Trong mắt Tả Điềm Điềm ngập tràn vẻ lo lắng, thời gian chỉ còn lại 1 phút nữa, cửa năm tầng trùng trùng nguy hiểm, nếu không gỡ xong, Thẩm Thanh Thu cũng sẽ liên đới cùng bị loại. Nhưng đúng vào lúc này hệ thống lại lên tiếng.
“Trần Tư Viễn out, Lưu Đình Đình out.”
Âm thanh không có cảm xúc này liên tiếp thông báo hai người chơi bị loại, càng khiến không khí trở nên nặng nề, lúc này mới vừa bắt đầu, đã loại bốn người chơi, thật sự khó lòng diễn tả.
“Đừng hoảng, vững vàng lên. Trần Khải Kiệt, anh đừng quan tâm tới chuyện gì cả, chuyên tâm gỡ vòng, những chuyện khác giao cho chúng tôi. Thanh Thu, chị lùi xuống đi, em có thể giải quyết. Tiêu Mộ Vũ kéo Thẩm Thanh Thu một cái, đẩy Thẩm Thanh Thu lùi sau. Một khi thay thế gỡ Cửu liên hoàn thì không thể đổi lại, điều này khiến Tiêu Mộ Vũ có chút đau đầu, sớm biết vậy đã không để Thẩm Thanh Thu thay thế, giữ lại hết cho bản thân, tốt hơn để Thẩm Thanh Thu mắc kẹt giữa hai phía.
Cũng vào lúc này, cửa tầng năm cũng bị va đụng. Lại thêm một đám xác sống nhào tới, cảnh tượng trở nên vô cùng nguy hiểm, nếu cứ tiếp tục như thế, đừng nói gỡ Cửu liên hoàn, ngay cả xác sống cũng có thể hủy diệt toàn bộ tổ đội của bọn họ.
Sắc mặt Thẩm Thanh Thu vô cùng ngưng trệ, cô ấy quyết đoán đá ngã xác sống bên cạnh Tiêu Mộ Vũ, cả cơ thể lùi sau theo ý Tiêu Mộ Vũ, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm Cửu liên hoàn trong tay. Tiêu Mộ Vũ lùi sau bảo vệ Thẩm Thanh Thu sau lưng, miễn cưỡng cùng Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm chống đỡ. Thẩm Thanh Thu càng lùi sau, tốc độ trong tay càng nhanh, các bước cần lặp lại ngày càng ít, keng một tiếng, khi thời gian chỉ còn lại 40 giây, Cửu liên hoàn trong tay Thẩm Thanh Thu đã chạm đất. Khóe môi cô ấy hiện lên ý cười lạnh, đột nhiên ngẩng đầu, trượt chân tới, nghiêng người tránh khỏi móng vuốt của xác sống, nắm lấy chiếc que còn lại của Cửu liên hoàn trong tay phải, hung hăng chọc vào hốc mắt của xác sống, xác sống gào lên rồi ngã xuống.
Lúc này Thẩm Thanh Thu buông tay, tuy số lượng đám xác sống không ít, nhưng động tác không quá nhanh, nhất cử nhất động đều rất rõ ràng trong mắt Thẩm Thanh Thu. Muốn tránh thoát, đối với cô ấy mà nói cũng không phải là chuyện khó khăn.
Một mình Thẩm Thanh Thu như con dao sắc đâm vào đám xác sống, cô ấy và Tiêu Mộ Vũ xé xác đám xác sống cản đường, dẫn cả nhóm người nhanh chóng tới gần tầng chín, mỗi giây mỗi phút trôi đi, nếu không vượt được ải, bọn họ sẽ bị bao vây.
Thẩm Thanh Thu dẫn Tiêu Mộ Vũ đi cuối cùng, nhỏ tiếng nói: “Mau để ý Trần Khải Kiệt, bên này để chị.”
Trần Khải Kiệt đổ mồ hôi đầy trán, hai mắt đã ứ máu, nhưng vẫn chăm chăm nhìn Cửu liên hoàn trong tay, trong miệng lẩm nhẩm nói: “Sắp rồi, tôi có thể tự giải quyết.”
Tiêu Mộ Vũ nhìn một cái, chỉ còn lại vòng số 3, xác thực đã sắp xong. Chỉ là cánh cửa số 6 đã bị xô đổ, Tiêu Mộ Vũ đưa tay ra, ngón tay nâng lên hạ xuống mấy lần nhanh như bay, trực tiếp ném Cửu liên hoàn đi.
Cửu liên hoàn trong tay Trần Khải Kiệt vừa rơi xuống, xác sống ào ào nhào tới, cũng vào lúc này cửa tầng chín rầm rầm mở ra, Thẩm Thanh Thu cướp lấy đao Đường, chặt đứt toàn bộ ngón tay đen kịt của xác sống đang thò ra trước mặt, kéo lấy Tiêu Mộ Vũ, lớn tiếng hô: “Chạy!”
Dưới sự dẫn dắt của Thẩm Thanh Thu, bốn người còn lại bạt mạng chạy, cửa tầng năm, tầng sáu, tầng bảy lần lượt mở ra, từng đám xác sống gào thét xông về bên này, tình hình hiện tại chỉ khiến người ta tê dại da đầu.
May mà thể lực của năm người đều theo kịp, tốc độ chạy rất nhanh, tầng chín gần ngay trước mặt, nhưng cửa tầng tám đã mất đi lớp bảo vệ, đám xác sống gần như nhảy ra rồi nhào tới. Mặt mày Thẩm Thanh Thu biến sắc, Tiêu Mộ Vũ và cô ấy tụt lại sau cùng, gần như không có chỗ trốn bắt buộc phải chạm mặt với đám xác sống này, cuối cùng vào lúc quan trọng, Thẩm Thanh Thu đẩy Tiêu Mộ Vũ đi. Nhưng Tiêu Mộ Vũ sớm đã lưu ý tới Thẩm Thanh Thu, lật tay giữ lấy tay Thẩm Thanh Thu, mạnh mẽ kéo cô ấy vào lòng.
Trần Khải Kiệt và Tô Cẩn đã tới được tầng chín, đồng thời cũng lập tức quay đầu kéo hai người, nặng nề ngã ra sau đập xuống sàn. Cân nặng cộng thêm sức lực đột ngột của hai người này, trực tiếp kéo Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ vào trong.
Chỉ là tay của Tiêu Mộ Vũ chắn bên ngoài cơ thể Thẩm Thanh Thu, một xác sống nhanh chóng quờ tới, ánh mắt Thẩm Thanh Thu không nhìn rõ tình hình cụ thể, nhưng bên tai nghe thấy một âm thanh quần áo bị xé rách, lúc này trái tim như thể rơi xuống hố băng. Phịch một tiếng, năm người ngã nhào trước cửa, cửa tầng chín nặng nề đóng lại, trong khoảnh khắc cửa đóng lại, xác sống ở gần cửa bỗng bị nghiền nát như tán bột.
Khi ngã xuống, Thẩm Thanh Thu đè lên người Tiêu Mộ Vũ, vừa ngã xuống cô ấy lại lật người ngồi dậy, vẻ hoảng loạn và căng thẳng trên mặt khó lòng giấu nổi, cô ấy nắm lấy cánh tay Tiêu Mộ Vũ giống như phát điên, toàn thân đều run rẩy, âm thanh hỗn loạn nói: “Không sao, không sao.”
Mấy người Trần Khải Kiệt vừa bò dậy, liền nhìn thấy Thẩm Thanh Thu nâng cánh tay Tiêu Mộ Vũ lên, trong lòng cũng nhanh chóng cạch một tiếng, chân cẳng đều nhũn ra.
Ba người vừa lăn vừa bò tới, chỉ thấy vải vóc trên tay phải của Tiêu Mộ Vũ bị xé một lỗ lớn, sợi áo đều lộ ra ngoài, cánh tay trắng bóc cũng không gì che đậy lộ ra. Trên cánh tay không có vết máu, cũng không có vết thương rõ ràng, nhưng có hai vết đỏ, đặc biệt là ở đầu vết đỏ, thấp thoáng có dấu hiệu rách da.
Trần Khải Kiệt cũng hoảng loạn, Tả Điềm Điềm và Tô Cẩn suýt chút nữa khóc thành tiếng, “Như thế này là có sao không?”
Con ngươi Thẩm Thanh Thu nhìn chằm chằm lên tay Tiêu Mộ Vũ, ngón tay mạnh mẽ chà mấy cái lên người, sau đó mới dùng ngón cái vuốt lên vết thương, không biến mất. Cô ấy ngẩng đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ, con ngươi màu xám đã đỏ ửng, trên trán cũng đổ đầy mồ hôi. Chỉ nhìn một cái, rồi lại nhanh chóng cúi đầu, khom lưng há miệng muốn hút máu vết thương cho Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ đưa tay trái ra cản Thẩm Thanh Thu lại, hiện tại mặt nạ đã mất tác dụng, Thẩm Thanh Thu nhất thời không thắng nổi Tiêu Mộ Vũ, nghẹn ngào nói: “Ngộ nhỡ có vết thương thì phải làm sao?”
Tiêu Mộ Vũ cắn răng, không chút nhượng bộ: “Thẩm Thanh Thu, chị bình tĩnh lại đã, vết thương này có thể xử lí như thế sao? Chị không biết nặng nhẹ sao?”
Gân xanh trên trán Thẩm Thanh Thu nổi lên, hung dữ nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Vũ. Khuôn mặt, đôi mắt giống hệt bản thân, nhưng ánh mắt và vẻ kiên trì bên trong chỉ thuộc riêng về Tiêu Mộ Vũ.
Nhìn thấy sắc mặt Thẩm Thanh Thu khó coi như thế, đôi mắt gần như tích nước, lồng ngực Tiêu Mộ Vũ cũng đau đớn thắt lại, cô mềm giọng nhìn Thẩm Thanh Thu, ánh mắt dịu dàng nói: “Chị đừng nóng nảy, đừng loạn. Nếu chị loạn thì em phải làm sao đây?”
Thẩm Thanh Thu mạnh mẽ hít sâu một hơi, cứng rắn đè hơi nước sắp ngưng tụ trong mắt xuống. Khóc, là một từ vựng khó lí giải nhất trong thế giới của Thẩm Thanh Thu, vì nó không có bất kì nghĩa lí gì, cũng không thay đổi được bất kì chuyện gì. Cho dù có đau đớn hơn, Thẩm Thanh Thu thà rằng đổ máu đổ mồ hôi, cũng không muốn thứ như nước mắt xuất hiện.
Hiện tại Tiêu Mộ Vũ nói cô ấy không được loạn, loạn rồi thì Tiêu Mộ Vũ phải làm sao, câu nói này khiến Thẩm Thanh Thu ép bản thân phải bình tĩnh lại, cô ấy hít thở sâu lần nữa, quay đầu nói với Tả Điềm Điềm: “Hộp sơ cứu của cô, nhanh lên.”
Tả Điềm Điềm như người tỉnh khỏi cơn mơ, còn chưa kịp lau nước mắt, đã vội vàng kích hoạt thẻ của bản thân, lấy ra một chiếc hộp sơ cứu, tìm cồn khử trùng bên trong. Khi Thẩm Thanh Thu nhận lấy cồn, tay vẫn còn đang run, Tiêu Mộ Vũ đưa tay ra nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Thẩm Thanh Thu, chăm chú nhìn cô ấy.
Tay Thẩm Thanh Thu vững vàng, nhanh chóng mở nắp, đổ cồn lên vết thương của Tiêu Mộ Vũ, sau đó nhận lấy băng gạc Tả Điềm Điềm đưa tới, cẩn thận lau rửa.
Cách một lớp gạc, ngón cái của Thẩm Thanh Thu dùng lực chà mấy cái lên vết đỏ trên cánh tay của Tiêu Mộ Vũ, hơi thở có chút gấp gáp, âm thanh nói chuyện cũng thấp thoáng chút run rẩy, nhưng không có vẻ túng quẫn như lúc ban đầu.
“Không sao, chị nhìn rồi, không bị rách ra, cũng không chảy máu, chỉ là bị rạch trúng, sẽ không truyền nhiễm. Nhất định là không sao, em đừng sợ.”
Ban nãy cảm nhận được cảm giác đau đớn trên cánh tay, không phải Tiêu Mộ Vũ không hoảng loạn, sự sợ hãi vẫn còn là ẩn số ấy đủ khiến bất kì người nào phát điên. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ hoàn toàn hoảng loạn của Thẩm Thanh Thu, Tiêu Mộ Vũ biết bản thân bắt buộc phải giữ bình tĩnh, người phụ nữ không mạnh mẽ như bản thân vẫn thấy, mà trên thực tế khi nhìn Thẩm Thanh Thu, Tiêu Mộ Vũ thực sự đã bình tĩnh lại, trong lòng không còn sợ hãi, chỉ ngập tràn đau lòng.
Nghe những lời Thẩm Thanh Thu an ủi cô, cũng giống như đang an ủi bản thân, thậm chí Tiêu Mộ Vũ còn nở nụ cười, gật đầu: “Có chị ở đây em không sợ, hiện tại em cảm thấy rất ổn, vết thương cũng không đau không ngứa, sẽ không truyền nhiễm.”
Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm không kìm được nước mắt, nghiêng đầu nhẫn nhịn. Sau đó lại nhích tới quan sát, vô cùng chắc chắn nói: “Không chảy máu, cũng không có vết thương, sẽ không truyền nhiễm. Hơn nữa, đội trưởng Tiêu là cát nhân ắt có thiên tướng, nhất định sẽ ổn thỏa.”
Một người đàn ông như Trần Khải Kiệt cũng đỏ ửng mắt, anh đứng dậy tùy tiện cười nói: “Chắc chắn là không sao, nếu thực sự bị truyền nhiễm, vậy thì trong thời gian cả đám chúng ta quây lại khóc lóc thút thít, đội trưởng Tiêu đã giải quyết toàn bộ rồi, hiện tại vẫn ổn thỏa, chắc chắn là không sao.”
Lúc này thực sự dọa chết mấy người còn lại, Tiêu Mộ Vũ thực sự không cảm thấy khó chịu, thế là kéo tay Thẩm Thanh Thu đứng dậy, nói: “Được rồi, tìm kiếm 1 giờ đồng hồ rồi, mọi người phải nắm bắt thời gian. Tô Cẩn nói ở đây là phòng Hành chính, nhanh chóng quan sát xem có thể tìm được chút thông tin liên quan tới vi-rút không.”
Thẩm Thanh Thu không nói gì, đi theo Tiêu Mộ Vũ như hình với bóng. Tiêu Mộ Vũ quay đầu nhìn cô ấy một cái, sau đó chủ động nắm lấy tay Thẩm Thanh Thu, nắm thật chặt.
Thẩm Thanh Thu chỉ ngẩng đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ một cái, sau đó nắm lại, màu đỏ lan tràn trong con ngươi màu xám vẫn chưa tan đi.
Cả tầng chín rất yên tĩnh, nhưng Tả Điềm Điềm nhanh chóng phát hiện ra đã có người tới đây, ban đầu động tĩnh bọn họ tiến vào đây không nhỏ, đã thu hút sự chú ý của đối phương. Tô Cẩn có chút phiền não, ban nãy thực sự bị dọa, tới nỗi quên mất lần này không chỉ có một đội đang tìm kiếm.
Trong phòng có tổng cộng hai nam hai nữ, trong đó có một người là người phụ nữ tóc ngắn mà Tiêu Mộ Vũ gặp ở bệnh viện.
Bốn người kia nhìn chằm chằm năm người Tiêu Mộ Vũ, nhìn thấy hai khuôn mặt giống nhau, người phụ nữ tóc ngắn ngẩn ra, rất nhanh sau đó cô ta đánh giá Tiêu Mộ Vũ mấy cái, ánh mắt cảnh giác, có chút phức tạp nói: “Có người trong số các vị bị thương sao?”
Lời này vừa cất lên, ba người bên cạnh có chút sửng sốt, một người đàn ông trong số đó nhíu mày nói: “Bị thương sẽ biến thành xác sống, cho dù vết thương có nhỏ cũng không trở ngại, chỉ là sớm hay muộn mà thôi, khuyên các vị đừng hành động theo cảm tính.”
Con ngươi Thẩm Thanh Thu lập tức tối sầm lại, âm thanh đè thấp: “Tôi nể tình lời này của các vị không có ác ý, tạm thời không tính toán, nhưng nếu nói thêm một câu nữa, thì đừng trách tôi không nể nang. Cô ấy rất ổn, sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Người phụ nữ tóc ngắn nhướng mày, nhìn Thẩm Thanh Thu, gật đầu: “Trong lòng các vị có tính toán là được, toàn bộ thành viên vượt ải, mọi người đều rất mạnh.” Nói xong sắc mặt người phụ nữ này có chút trầm ngâm, xem ra người bị loại trước đó chính là thành viên của tổ đội này.
“Xin lỗi, bạn tôi tương đối để ý chuyện này, có chút nóng nảy, nhưng hiện tại tôi vẫn ổn, cảm ơn đã nhắc nhở. Mạo muội hỏi một câu, các vị đã phát hiện được gì chưa?”
Người phụ nữ tóc ngắn quay đầu nhìn một căn phòng trong tầng chín, “Không tính là có phát hiện, chúng tôi cũng mới vào, vừa nghe thấy động tĩnh không biết xuất hiện tình huống gì, nên tránh đi một lúc.”
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, ra hiệu cho mấy người Tả Điềm Điềm nhanh chóng đi tìm, đồng thời dặn dò: “Cẩn thận chút, chú ý xem có xác sống sót lại bên trong không.”
“Thời gian gấp rút, chúng ta dựa vào bản lĩnh của chính mình, hi vọng sẽ không xảy ra xung đột.” Người phụ nữ tóc ngắn nói xong, dẫn theo một người đi về phía văn phòng bên trái.
Tiêu Mộ Vũ nhỏ tiếng nói với Thẩm Thanh Thu: “Người phụ nữ kia cùng thoát ra khỏi bệnh viện với em, có lẽ là đội trưởng của tổ đội kia.”
Thẩm Thanh Thu ừm một tiếng, cũng không nói gì thêm. Tiêu Mộ Vũ quan sát xung quanh một lượt, tầng chín chia thành hai khu trái phải, đều thuộc ban ngành hành chính, trong đó phòng Tài nguyên nhân lực, phòng Tài vụ, phòng Thu mua, vân vân, cũng đều ở đây. Mỗi một khu vực đều có khu làm việc chung, chính là từng dãy chỗ ngồi, ngoại trừ khu vực làm việc chung cho nhân viên, còn có phòng làm việc độc lập.
“Nhóm Tô Cẩn đã đi quan sát chỗ ngồi làm việc, chúng ta tới kiểm tra văn phòng độc lập ở khu hành chính xem thế nào, có lẽ sẽ có một vài thông tin quan trọng hơn.” Tiêu Mộ Vũ nói xong, kéo Thẩm Thanh Thu đi về phía văn phòng giám đốc.
Tiêu Mộ Vũ đang đi, bỗng nhích gần nói với Thẩm Thanh Thu: “Sao chị lại không để ý tới em?” Âm thanh của Tiêu Mộ Vũ dịu dàng, giọng nói đè nhỏ, không giống như vẻ quyến rũ lúc cố tình nũng nịu của Thẩm Thanh Thu, mà mang theo chút thở dài cùng tủi thân, dáng vẻ hoàn toàn khác biệt, nhưng đều khiến người ta khó mà từ chối nửa phần.
Thẩm Thanh Thu đứng lại, quay người sang nhìn Tiêu Mộ Vũ, sau đó ôm chặt lấy cô, âm thanh khàn khàn: “Chị sợ nếu để ý tới em, chị sẽ không khống chế được, Tiêu Mộ Vũ, chị sợ lắm.”