Chương 130: Thành phố G tuyệt mệnh 15
Có thể thấy thông tin bên trên hữu dụng, Tiêu Mộ Vũ và người phụ nữ tóc ngắn đọc xong cũng không dừng lại lâu, đôi bên nhìn sang nhau một cái, rồi lại rời đi giống như không có chuyện gì.
Tiêu Mộ Vũ nhìn về phía văn phòng bọn họ vừa vào một cái, người phụ nữ tóc ngắn hiểu ngầm trong lòng, đi về phía đồng đội của bản thân, giơ tay nhìn đồng hồ, nhắc nhở: “Còn 20 phút nữa, tranh thủ thời gian, chia ra hành động.”
Nhìn người phụ nữ tóc ngắn tiến vào văn phòng tổ đội bản thân tìm kiếm ban đầu, Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ một cái, trong lòng đôi bên sáng như gương.
Trong những văn phòng tiếp sau đó, Tiêu Mộ Vũ không tìm được thông tin nào đặc biệt, vì cho dù có, chẳng qua cũng chỉ là sự thực Dược phẩm Sinh học Noro đang phát triển một loại thuốc mới.
Là một công ty dược phẩm, nghiên cứu thuốc mới là chuyện hết sức bình thường, xác thực tất cả tài liệu đăng kí đều cần dùng tới, bọn họ có nghi ngờ thuốc thử Z và vi-rút xác sống này có liên quan đi chăng nữa, cũng không có ý nghĩa thực chất.
Nhưng trong phòng làm việc của quản lí phòng Tài vụ, mấy người Tiêu Mộ Vũ phát hiện được một chiếc máy tính, không chỉ có bọn họ, hai đội còn lại cũng đã nhìn thấy. Chỉ là máy tính có mật mã, mọi người đều đã thử nhưng không thể mở.
Thử sử dụng gợi ý mật mã, mấy câu hỏi đều rất riêng tư, cũng không ai thử ra.
Nhưng tới cửa thứ năm, những người có thể tới đây cũng đều là người chơi lợi hại, muốn phá giải mật khẩu máy tính cơ bản rất đơn giản. Tưởng Vĩ có chút hiểu biết nhất định về máy tính, anh ta cười nói: “Thứ này đơn giản, tôi có kinh nghiệm, tôi mở cho.”
Tiêu Mộ Vũ không nói gì, chỉ đứng một bên quan sát thao tác của anh ta. Quả thực Tưởng Vĩ có kinh nghiệm, anh ta thử lấy thân phận quản trị viên xâm nhập vào hệ thống rồi cài đặt lại mật khẩu, tiếc là tuy máy tính của đại đa số người sẽ không cài đặt mật khẩu tài khoản quản trị viên, nhưng có thể thấy chiếc máy tính này không phải là ví dụ đa số.
Tưởng Vĩ cũng không để tâm, “Quả nhiên không đơn giản như vậy, xem ra thứ này rất quan trọng.” Anh ta lại tiếp tục thử lại, liên tục ấn F8 mấy lần, Tiêu Mộ Vũ biết Tưởng Vĩ muốn làm gì, cũng không có suy nghĩ quan sát tiếp mà quay người rời đi.
Tiêu Mộ Vũ rời đi, Thẩm Thanh Thu càng không ở lại, Thẩm Thanh Thu vốn dĩ là người lạnh lùng vô tình, cô ấy không muốn quan tâm quá nhiều tới những người không quan trọng, huống hồ là những người cô ấy ghét.
Nhìn thấy đội trưởng và đội phó nhà mình rời đi, mấy người Tô Cẩn không chút chần chừ lập tức đi theo, biểu hiện này chính là hoàn toàn không để tâm Tưởng Vĩ có thể mở được máy tính hay không, điều này khiến Tưởng Vĩ không nhịn được nhìn bọn họ mấy cái, sắc mặt không hề dễ coi.
“Có phải anh ta không mở được chiếc máy tính kia không?” Thẩm Thanh Thu nhỏ tiếng cười nói.
Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ không gợn sóng, “Ừm, anh ta muốn ấn F8 để tiến vào chế độ an toàn, sau đó tiếp tục sửa mật khẩu mở máy. Nhưng lại không nghĩ rằng đây là một vòng tuần hoàn chết, rất nhiều máy tính nếu muốn tiến vào chế độ an toàn thì trước tiên phải đăng nhập hệ thống, đổi cách nói khác là phải bật được máy lên, không biết mật khẩu mà muốn dùng nó để phá giải mật khẩu thì chẳng có chút nghĩa lí nào hết.”
“Thế em muốn tìm gì?” Thẩm Thanh Thu không hề lo lắng, Tưởng Vĩ không mở được, không đại diện Tiêu Mộ Vũ cũng không mở được.
“Đúng rồi, Trần Khải Kiệt, anh đi quan sát họ, đừng để anh ta phát điên cài đặt lại hệ thống.” Thẩm Thanh Thu vẫn có chút hiểu biết với những chuyện này, ngộ nhỡ Tưởng Vĩ có tâm địa bất chính, trực tiếp cài đặt lại làm tổn thất một vài tài liệu, tới lúc đó có cách cũng vô dụng.
“Tìm USB, nếu có USB thì có thể giải quyết dễ dàng.” Tiêu Mộ Vũ nhíu mày nói.
Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm nghe xong vội vàng lục tìm trong ngăn kéo, nhưng không có thu hoạch. Thời gian không còn nhiều, Tiêu Mộ Vũ xua tay: “Thôi bỏ đi, nếu hệ thống không cho, vậy thì thử cách khác.”
Tiêu Mộ Vũ quay lại văn phòng nhìn mấy người đang quây lại với nhau, phát hiện màn hình máy tính vẫn đang trong giao diện đăng nhập, mà xác thực những người kia đang thảo luận có nên cài đặt lại hệ thống hay không. Thấy vậy Tiêu Mộ Vũ trầm giọng nói: “Nếu vẫn chưa mở được, thì để tôi thử xem.”
Không mở được máy tính lại có cảm giác bị đội Tiêu Mộ Vũ làm nhục, thành viên tổ đội Tưởng Vĩ nhìn Tiêu Mộ Vũ, ngữ điệu có chút không thiện chí nói: “Thôi bỏ đi, một người phụ nữ như cô thì hiểu cái gì, vẫn nên tranh thủ thời gian đi quan sát những thứ khác, không chừng còn có thêm manh mối. Nếu không được nữa thì cài đặt lại hệ thống thử xem, dù sao cũng chỉ là hư hại hệ điều hành, không chừng mở lên được sẽ có tài liệu hữu dụng nào đó.”
Thẩm Thanh Thu cười lạnh một tiếng, khinh miệt người đàn ông kia, nói: “Rốt cuộc anh có thể sống tới hiện tại là nhờ vào điều gì? Vì không có ai tình nguyện đi theo nên đội trưởng của các vị đây mới không từ thứ gì à? Nói ra những lời như thế, trong đầu anh chứa cái gì thế?”
Sắc mặt đối phương vừa trắng vừa xanh, vừa chuẩn bị lên tiếng liền bị Tưởng Vĩ quát mắng: “Tưởng Hàn, câm miệng!”
Thẩm Thanh Thu ha một tiếng, thì ra là người một nhà, chẳng trách. Dù sao cũng là đội trưởng, Tưởng Vĩ còn chưa ngốc tới nỗi công khai trở mặt, cho dù anh ta cũng không thoải mái, nhưng vẫn ngăn cản Tưởng Hàn nói bậy nói bạ.
Tiêu Mộ Vũ cũng không để tâm tới không khí bí bách căng thẳng lúc này, trực tiếp đi tới ngồi trước máy tính. Thẩm Thanh Thu khoanh hai tay trước ngực, đứng sau Tiêu Mộ Vũ.
Chỉ thấy Tiêu Mộ Vũ nhấp chuột để hệ thống khởi động lại, điều này khiến thành viên đối phương không nhịn được khinh bỉ một tiếng. Ánh mắt Thẩm Thanh Thu tàn khốc, lướt qua từng người khiến những người đó đều ngậm miệng lại.
Khi máy tính vẫn chưa khởi động lại, Tiêu Mộ Vũ trực tiếp tắt cây máy tính, cưỡng chế tắt máy bật máy. Tới lần thứ ba làm như thế, máy tính hiện lên một thông báo “Lỗi khôi phục Windows”, đồng thời có một nút ấn khôi phục khởi động.
Tiêu Mộ Vũ không chút chần chừ nhấp vào khôi phục, tiến vào giao diện để kiểm tra chi tiết lỗi, kéo tới dòng chữ cuối cùng.
Thực ra chỉ một lúc như thế, mấy người xung quanh đã ý thức được không phải Tiêu Mộ Vũ đang ra vẻ, ngay cả Tưởng Vĩ cũng đi tới, muốn xem Tiêu Mộ Vũ muốn làm gì.
Chỉ là động tác của Tiêu Mộ Vũ nhanh tới nỗi khiến người ta hoa mắt chóng mắt, họ chỉ nhìn thấy tay Tiêu Mộ Vũ di chuyển, nhấn enter, liên tiếp mở ra mấy tệp tài liệu, cụ thể là gì thì không nhìn được.
Mà Tưởng Vĩ liếc thấy một dòng “System32”, bên kia Tiêu Mộ Vũ đã nhanh chóng chỉnh sửa tên hai tệp tài liệu, sau đó quay lại giao diện ban đầu, nhấp vào hoàn thành.
Máy tính khởi động lại, có thể thấy vẫn là giao diện đăng nhập cần tới mật khẩu ban đầu. Sắc mặt Tưởng Vĩ ngưng trệ nhìn Tiêu Mộ Vũ, lúc này trong lòng anh ta đã không đè nổi vẻ kinh ngạc, người phụ nữ này chính là Tiêu Mộ Vũ trong thông báo của hệ thống sao?
Khi trên mặt Tưởng Hàn ở bên cạnh vừa lộ ra biểu cảm chẳng qua cũng chỉ có thế mà thôi, ngón tay Tiêu Mộ Vũ lại nhanh chóng nhấn nút Shift trên bàn phím năm lần, màn hình máy tính nhảy ra cửa sổ lệnh màu đen.
Tiêu Mộ Vũ lại tạch tạch gõ một dãy kí tự lên trên, rồi nhấn Return hai lần, quay về màn hình chính, lại nhấn Enter, lần này không cần mật khẩu đã trực tiếp mở được máy tính.
“Oa!” Một cô gái trong tổ đội của người phụ nữ tóc ngắn phát ra tiếng reo hò, mà sau đó chính là âm thanh tự hào và vui mừng không chút giấu giếm của mấy người Tô Cẩn, “Vào được rồi.”
Sắc mặt Tưởng Vĩ lại lần nữa biến đổi, nhưng lúc này không phải thời điểm tính toán, anh ta chỉ lên tệp tài liệu phê duyệt thu mua, nói: “Mau mở ra xem thử.”
Thẩm Thanh Thu nghe xong, tay phải chống lên bên trái Tiêu Mộ Vũ, ôm Tiêu Mộ Vũ vào lòng, sau đó khom lưng quan sát máy tính từ bên trái, vô tư che chắn nghiêm ngặt Tưởng Vĩ, “Xem cái này trước.” Căn bản không ai để ý tới anh ta.
Tiêu Mộ Vũ nhấp vào một tệp trong số đó, phát hiện bên trong là hóa đơn thu mua của phòng Phát triển, thời gian gần nhất là đầu tháng Năm, trước đó còn có tháng Tư, tháng Ba. Cô cúi đầu nhìn một cái, là hạng mục thu mua của Viện nghiên cứu dưới trướng Dược phẩm Sinh học Noro.
Tài liệu rất nhiều, rất hỗn loạn, Tiêu Mộ Vũ lập tức thoát ra, nhìn hệ thống Tài vụ, sau khi đăng nhập vào liền nhìn thấy một bản kê khai, căn thứ theo hóa đơn thu mua trước đó, Tiêu Mộ Vũ sàng lọc một lúc, tìm được ghi chép điện tử.
Con chuột lăn về mấy tháng trước đó, Thẩm Thanh Thu nhìn xong vô thức nhíu mày, “Cảm giác có chút bất thường.”
Tiêu Mộ Vũ bình tĩnh quan sát, trong chi tiết thu mua, ngoại trừ một số đồ dùng thường sử dụng, nhiều nhất chính là hoạt động thực nghiệm bào chế thuốc, còn cả đối tượng làm thực nghiệm như các loại chuột bạch, thỏ.
Điều này vốn dĩ không có vấn đề, nhưng vào tháng Mười Hai năm ngoái, Sinh học Noro thu mua một đợt máy móc thực nghiệm quy mô lớn, trong đó lại có rất nhiều đồ bảo hộ tiêu chuẩn cao, và cả hơn mười bộ bình dưỡng khí. Ngoài những thứ đó còn có tủ an toàn sinh học cấp 3, còn lại chiếm đa số là kính bảo hộ và mặt nạ bảo hộ.
Hơn nữa trong mấy tháng sau đó, số lượng đối tượng thực nghiệm cũng tăng lên ít nhất gấp đôi so với trước.
Tài liệu trong máy tính của quản lí phòng Tài vụ cũng rất có hạn, Tiêu Mộ Vũ liếc thấy một kí hiệu thư dưới góc phải màn hình, khi di chuột tới liền nhìn thấy nội dung bên trong, là một thư điện tử, bên trong chỉ có hai chữ, Xong rồi! Cô nhìn địa chỉ hòm thư, im lặng di chuyển đi.
“Cũng mong các vị đừng quá đáng quá, chúng tôi đã vất vả cực khổ vào được đây, nếu không tìm được thông tin gì, chúng tôi sẽ có lỗi với đồng đội đã bỏ mạng, càng có lỗi với đồng đội còn sống. Hơn nữa chúng ta không phải kẻ địch, chia sẻ thông tin cũng không tổn thất gì tới các cô.” Sau khi nghĩ tới thân phận của Tiêu Mộ Vũ, Tưởng Vĩ đã nhẫn nhịn rất lâu, nhưng nhìn thời gian không còn nhiều, anh ta có chút không bình tĩnh nổi, nhưng ngữ điệu đã rất kiềm chế.
Tiêu Mộ Vũ quay đầu nhìn Tưởng Vĩ, im lặng không nói, nhất thời cả đám người xung quanh đều nhìn chằm chằm cô, cũng chính vào lúc này, ngón tay Tiêu Mộ Vũ khẽ nhấn mấy nút trên bàn phím, sau đó quay đầu đứng dậy nói: “Chúng tôi xem xong rồi, cứ tự nhiên.”
“Chúng tôi cũng xong rồi, cảm ơn các vị, để tôi được hưởng lợi. Các vị… thì ra là cô, chẳng trách.” Người phụ nữ tóc ngắn cùng đi theo ra ngoài, đang nói bỗng mặt mày sửng sốt, sau đó lại hiểu ra.
Tiêu Mộ Vũ xoa mặt, thì ra thời gian mặt nạ đã hết.
Tiêu Mộ Vũ chỉ gật đầu, người phụ nữ tóc ngắn đưa tay ra cười nói: “Tôi là Kỳ Hồng Nguyệt.”
Tiêu Mộ Vũ nhìn Kỳ Hồng Nguyệt một cái, bắt tay với cô ta, rất nhanh sau đó lại thu về.
Khóe môi Kỳ Hồng Nguyệt nở cụ cười, nhích tới nhỏ tiếng nói: “Nếu tôi đoán không lầm, cô…” Từ đầu tới cuối người phụ nữ này đều nói năng hành động cẩn thận, nhưng lúc này lại cười như gió xuân với Tiêu Mộ Vũ, “Cô chính là Tiêu Mộ Vũ, đúng không?”
Tiêu Mộ Vũ nhìn cô ta, đã cảm nhận được hơi lạnh xung quanh người kia, vị kia nhà cô đã mất vui rồi.
Lúc này Thẩm Thanh Thu híp mắt, ánh mắt lạnh lùng, tuy không nhắm vào Kỳ Hồng Nguyệt một cách rõ ràng, nhưng ánh mắt không thể nói là thân thiện, giống như có người nợ cô ấy mấy triệu tệ.
Thế là Tiêu Mộ Vũ lặng lẽ lùi sau một bước, mặt không biến sắc nói: “Ngại quá, cô nhận lầm người rồi, vị này mới là đội trưởng của chúng tôi, tôi là Thẩm Thanh Thu.”
Kỳ Hồng Nguyệt ngẩn ra, Thẩm Thanh Thu ở một bên liếc Tiêu Mộ Vũ một cái, thái độ như thường, gật đầu với Kỳ Hồng Nguyệt, sắc mặt tốt lên rất nhiều, nhàn nhạt nói: “Tới giờ rồi, cô nên nghĩ xem nên dẫn đồng đội của mình rời khỏi đây bằng cách nào đi, lúc tới đã bị chia năm xẻ bảy, cẩn thận trên hết.”
“Tô Cẩn, Trần Khải Kiệt, Tiểu Tả, chúng ta nên đi thôi.” Khi Thẩm Thanh Thu gọi những người còn lại chuẩn bị rời đi, một loạt những tiếng tít tít gấp gáp truyền tới, sau đó cả căn phòng bắt đầu dao động kịch liệt.
“Chú ý, chú ý, thời gian 1 giờ đồng hồ tìm kiếm đã kết thúc.”
Âm thanh vừa dứt rung lắc càng thêm kịch liệt, năm người vội vàng ôm chặt lấy nhau, ngay trong khoảnh khắc ấy, toàn bộ tầng 9 không ngừng dâng cao, cảnh tượng ngoài cửa sổ trước đó nhanh chóng biến đổi.”
“Đây có lẽ chính là dáng vẻ thực sự của tòa nhà này.” Tiêu Mộ Vũ nhìn ra bên ngoài, nghĩ tới đám xác sống ở mấy tầng trong Cửu liên hoàn, vô thức có chút lo lắng.
“Vậy có thể nói là, có lẽ hiện tại cầu thang bộ đã khôi phục, tranh thủ thời gian nhanh chóng rời đi, tránh để đêm dài lắm mộng.” Thẩm Thanh Thu rất quyết đoán, hiện tại bọn họ đã dùng nhiều thẻ đạo cụ, nếu gặp phải tốp lớn xác sống vây đánh, tình hình sẽ càng khó khăn hơn.
Nói xong năm người không dừng thêm một giây, chạy tới lối thoát an toàn tầng 9.
Kỳ Hồng Nguyệt cũng gọi đồng đội của mình rời đi, mà mấy người Tưởng Vĩ đang kiểm tra tài liệu trong máy tính, là tốp rời đi cuối cùng.
Cửa cầu thang tầng 9 rất yên tĩnh, không hề thấy bóng dáng xác sống, bọn họ rất thuận lợi thoát ra ngoài. Đi từ tầng 9 xuống, không thể tránh khỏi chạm mặt xác sống, hơn nữa cửa mỗi tầng đều đang đóng, mọi người không nhịn được nhớ tới đám xác sống trong cửa ải Cửu liên hoàn, càng thêm lo sợ trong lòng.
Xác sống trên cầu thang bộ không nhiều nhưng cũng đủ cản trở hành động của bọn họ, Thẩm Thanh Thu cầm gậy sắt, thấy con nào vung gậy đánh con đó, đánh cho chúng ngã vào góc tường nhất thời không bò dậy nổi.
Vì vấn đề thời gian cùng chút tâm tư nhỏ, Thẩm Thanh Thu không xử lí sạch sẽ đám xác sống ở cầu thang, chỉ tránh để chúng làm bị thương tới năm người là được.
Nhìn thấy mấy người Tiêu Mộ Vũ xuống dưới, Thẩm Thanh Thu nắm hờ lấy lan can nhẹ nhàng ngồi lên, trượt theo tay vịn chớp mắt đã trượt tới bên Tiêu Mộ Vũ, khi rẽ ngang tiện tay đánh ngã xác sống không có mắt, rất nhanh liền xuống tới tầng 1.
Động tác vừa ngầu vừa tiêu sái, còn hất cằm với Tiêu Mộ Vũ, vô cùng tự hào, khiến Tiêu Mộ Vũ bật cười.
Tình hình không nằm ngoài dự đoán của Tiêu Mộ Vũ, bọn họ vừa thoát ra, liền nghe thấy tiếng hét rát cổ bỏng họng bên trong, “Mau chạy thôi!”
Khi năm người lên xe, liền nhìn thấy một đám xác sống đuổi theo chín người đang chen chúc thoát ra từ tòa nhà kia qua gương chiếu hậu, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.
“Chúng ta vẫn tới Viện nghiên cứu chứ?” Trần Khải Kiệt hỏi.
Tiêu Mộ Vũ nhìn gương chiếu hậu, lại liếc sang Thẩm Thanh Thu: “Hôm nay nguy hiểm quá rồi, chắc hẳn mọi người đều đã mệt, nghỉ ngơi trước đã, tính kế lâu dài.”
“Được, lần này chúng ta thu hoạch không ít, hóa đơn thu mua kia, tôi cảm thấy rất hữu dụng.” Nghĩ tới tài liệu có được khi Tiêu Mộ Vũ thành công mở máy tính, Trần Khải Kiệt có chút hưng phấn, cảm giác nguy hiểm thế nào cũng đáng giá.
“Là một công ty dược liệu sinh học, lại không phải tổ chức R&D thuộc sở hữu nhà nước, thu mua thiết bị bảo hộ tiêu chuẩn cao như thế, vấn đề đã rất nghiêm trọng.” Thẩm Thanh Thu lái xe, nhớ lại một lượt những thứ quan sát được bên trong, ấn đường khóa chặt.
“Tôi đã quan sát được, tủ an toàn sinh học cấp B, trang bị phòng hộ cá nhân đều đầy đủ, những loại trang thiết bị này đã gần đạt tới tiêu chuẩn phòng thí nghiệm an toàn sinh học cấp P4. Tới hiện tại trên thế giới chỉ có chưa đầy 100 viện nghiên cứu có phòng thí nghiệm vi-rút cấp P4. Hơn nữa loại vi-rút được nghiên cứu trong phòng thí nghiệm an toàn sinh học cấp P4 đều là loại vi-rút mạnh nhất, quy cách và thao tác vô cùng nghiêm ngặt, thậm chí cần tới quân đội bảo vệ. Tôi nghĩ Dược phẩm sinh học Noro có tiềm lực tài chính hùng hậu tới đâu cũng không thể thực sự xây dựng một phòng thí nghiệm vi-rút cấp P4. Nhưng một công ty điều chế thuốc, cần trang thiết bị phòng hộ quy cách như vậy lại càng là một vấn đề lớn. Mọi người cảm thấy tại sao công ty đó lại cần những thứ này không?” Tiêu Mộ Vũ nói xong nhìn sang Thẩm Thanh Thu, hai người nhìn nhau một cái, tất cả đều sáng tỏ trong lặng im.
“Những thông tin này đã rất trực tiếp, chẳng trách lại thiết kế cửa ải khó như thế.” Tô Cẩn hít một hơi, “Đúng là không thể tin được, tất cả những thứ này rất có khả năng chính là do con người gây ra. Còn về việc không cẩn thận tiết lộ hay là có người cố tình để lộ, vẫn cần phải thảo luận.”
“Còn nữa, người bên đội Tưởng Vĩ kia, cảm giác tâm tư bất chính. Những người đó có thành kiến rất lớn với chúng ta, sợ là sau này gặp lại sẽ ngấm ngầm đâm sau lưng.” Nghĩ tới bốn người của tổ đội kia, Trần Khải Kiệt có chút không thoải mái.
“Thù này cũng đã kết, nếu lần sau đám người đó còn không có mắt, dao của tôi sẽ không nể nang gì nữa.” Có thể thấy Thẩm Thanh Thu không đùa, từ trong đôi mắt kia cũng có thể cảm nhận được, cô ấy thật sự có ý định giết người.
Nhưng sự lạnh lùng ấy chỉ duy trì không nổi một khoảnh khắc, chớp mắt một cái Thẩm Thanh Thu lại quay đầu cười nói: “Tôi vẫn rất tùy tiện, không giống Mộ Vũ, xử lí chuyện gì cũng lặng lẽ.”
Mặt mày cả nhóm Tô Cẩn nghi hoặc, “Lặng lẽ gì cơ?”
Tiêu Mộ Vũ chỉ cười không nói, tỏ ý bảo Thẩm Thanh Thu lái xe. Chẳng qua chỉ là nhân lúc những người kia không chú ý, xóa vài ba thứ, cũng không phải vấn đề to tát.