Chương 134: Thành phố G tuyệt mệnh 19
Tiêu Mộ Vũ dẫn theo mọi người nhanh chóng rời đi, vừa đi tới bãi đỗ xe, liền nghe thấy âm thanh gào thét của xác sống bên kia, quả nhiên là tiếng súng dẫn dụ đám xác sống xung quanh.
Vẻ mặt của người đàn ông kích động, khi nhìn thấy Tôn Hy đã không kiên nhẫn được nữa, vội nói: “Cô Tôn, tôi là Vũ An, tôi là người giáo sư Tôn cử đi tìm cô. Tôi vừa tới đại học G nhưng không tìm thấy cô, nên tới nhà cô, cũng không có ai ở nhà, tôi còn tưởng cô đã xảy ra chuyện rồi chứ, không ngờ lại trùng hợp như thế, lại có thể gặp được cô ở đây.”
Tiêu Mộ Vũ không lộ ra biểu cảm quá ngạc nhiên, ban nãy khi nhìn thấy Tôn Hy, biểu cảm của người này đã khiến cô đoán ra, người anh ta cần tìm chính là Tôn Hy.
Thậm chí cô cũng nhớ ra, Tôn Hy giống ai. Tiêu Mộ Vũ quay đầu nhìn Thẩm Thanh Thu đang có chút ngạc nhiên, nhỏ tiếng nói: “Có nhớ quyển lịch trên bàn làm việc trong văn phòng Dược phẩm Sinh học Noro không?”
Thẩm Thanh Thu thoáng ngẩn ra, ánh mắt lướt qua mặt Tôn Hy, gật đầu, biểu cảm bừng tỉnh, xác thực có chút giống.
Bên kia người đàn ông đã quên mất xung đột với Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu, một lòng muốn Tôn Hy tin tưởng mình.
Tô Hy nghe xong bán tín bán nghi, có chút không biết làm sao, quay đầu cầu cứu nhìn nhóm Tiêu Mộ Vũ.
“Là thật hay giả thì không ai rõ hơn cô.” Tiêu Mộ Vũ biết nghi ngại của Tôn Hy, nghĩ tới thân phận đặc biệt của hai người này, thế là lên tiếng nhắc nhở.
Tôn Hy đắn đo giây lát, thăm dò nói: “Hiện tại họ đang ở đâu, tại sao bố tôi có thể cử các anh ra đây, các anh là ai?”
Thực ra không phải Tôn Hy không tin, dù sao Tôn Hy cũng không phải nhân vật sừng sỏ, Tôn Hy không quen biết người trước mặt, có thể nhận ra Tôn Hy chắc chắn là có người bảo anh ta đi tìm.
Nhưng bố Tôn Hy chỉ là giáo sư của Viện nghiên cứu Sinh học, tuy danh tiếng lớn, lại đang làm việc cho doanh nghiệp như Sinh học Noro, nhưng cũng không khoa trương tới độ có thể cử người tới tìm con gái trong thế giới tận thế này, dù sao nếu không phải sinh tồn, ai bằng lòng mạo hiểm ra ngoài đối mặt với vô số hiểm nguy chứ.
Vũ An vội nói: “Cô Tôn, cô cũng đã nhìn thấy tình hình lúc này rồi đấy, căn bản không ai có thể cứu được chúng ta, bố cô là viện trưởng của Viện nghiên cứu Sinh học Noro, là người quyền lực trong nước trên phương diện này, lần này vi-rút lây nhiễm, chúng tôi chỉ hi vọng vào ông ấy. Cho nên ông ấy có yêu cầu gì chắc chắn chúng tôi sẽ làm được, giải quyết nỗi lo của ông ấy.”
Mặt mày Tôn Hy sửng sốt, “Bố tôi có thể ngăn chặn loại vi-rút này sao?”
Vũ An liên tục gật đầu: “Đương nhiên, đã lấy được vắc-xin có thể ngăn chặn lây nhiễm, cô mau quay về cùng tôi, tới đó cô sẽ được an toàn.”
Tôn Hy nghe xong, sắc mặt thoáng biến đổi, như thể quá mừng rỡ mà muốn khóc, nghĩ tới chuyện gì đó lại vội hỏi: “Vậy anh trai tôi thì sao? Bố có cử người đi tìm anh ấy không?”
Vũ An ngẩn ra, “Anh trai nào, giáo sư Tôn chưa từng nhắc tới, không phải cô có ba người chị gái sao? Giáo sư Tôn cho chúng tôi xem ảnh của bốn chị em cô, chỉ cần tìm được một trong các cô thì phải nhanh chóng dẫn về, bên ngoài quá nguy hiểm.”
Tôn Hy thở phào một hơi, gật đầu: “Tôi tin anh, vậy hiện tại bố tôi đang ở đâu?”
Tiêu Mộ Vũ nhìn Tôn Hy một cái, trong mắt như có suy nghĩ, Tôn Hy này vẫn có đầu óc, thế mà có thể nghĩ tới việc lừa Vũ An, điều này cũng gián tiếp giúp bọn họ. Hiện tại Tiêu Mộ Vũ đã xác định Vũ An không nói dối.
Tuy Tôn Hy không ngốc nhưng có thể thấy có chút đơn thuần, cho dù gặp phải kẻ cặn bã, đầu óc cũng không quanh co được bao nhiêu, vì thế trực tiếp hỏi ra vấn đề bí mật.
Con ngươi Vũ An khựng lại, sau đó cẩn thận nhìn mấy người Tiêu Mộ Vũ, nhất thời không biết nên nói thế nào.
Thẩm Thanh Thu không lên tiếng, mà rút dao găm ra khẽ lấy tay áo lau dao, không nhìn Vũ An lấy một cái, nhưng Vũ An là người trong cuộc, hiểu rất rõ ý nghĩa trong hành động này của Thẩm Thanh Thu – Không nói thật sẽ làm thịt nhà ngươi!
Vũ An chần chừ giây lát, cuối cùng vẫn nói ra sự thực, nhỏ tiếng nói: “Sau khi tận thế bùng nổ, họ đã trốn ở một nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô phía bắc thành phố G, ở nơi đó có chỗ đóng quân của họ, hiện tại lãnh đạo cấp cao của Dược phẩm Sinh học Noro và thành viên nòng cốt của Viện nghiên cứu đều đang ở đó, nhưng tôi cũng thú thực với các cô, đừng nghĩ tới việc có thể lẻn vào đó, một khu không cẩn thận không chừng…” Ở trước mặt Tôn Hy, Vũ An không nói quá thẳng thừng, mà Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ đều hiểu rõ hàm ý trong đó.
Ngày thứ hai tận thế, những người kia đã tập hợp lại chỗ đóng quân, điều này chứng minh điều gì? Tiêu Mộ Vũ cảm thấy chuyện này đã rất tỏ tường, thậm chí cũng không cần tới Viện nghiên cứu nữa.
“Ở đây không phải chỗ trò chuyện, tìm một nơi thích hợp rồi nói tiếp.” Thẩm Thanh Thu nói xong, ra hiệu mọi người lên xe, năm người bọn họ vốn chỉ đi một chiếc xe, hiện tại có thêm ba người, chắc chắn không đủ chỗ.
Tô Hy và Lưu Giai nhìn năm người muốn đi, đột nhiên có chút hoang mang lo sợ, tuy Tôn Hy tin Vũ An là người do bố mình cử tới tìm, nhưng một người xa lạ chưa từng gặp mặt, vừa gặp nhau đã bảo hai người đi theo mình, Tôn Hy vẫn rất lo lắng.
“Tôi… tôi vẫn chưa nghĩ kĩ nên làm thế nào, có thể không quay về cùng anh được không?” Sắc mặt Tôn Hy đã sốt sắng, mặt mày van nài nhìn Thẩm Thanh Thu, Lưu Giai càng bối rối không biết nên làm gì, đã sắp khóc tới nơi.
Thẩm Thanh Thu hạ cửa xe xuống, nói với Vũ An: “Một mình anh chỉ với một khẩu súng, một thanh thép, anh dựa vào cái gì mà có lòng tin có thể tìm được một trong bốn cô gái, hơn nữa dẫn về hoàn hảo không tổn thất?”
Vũ An im lặng giây lát, sau đó mới nhỏ tiếng nói: “Chúng tôi có cách liên hệ, họ có thể tiếp ứng.”
Thẩm Thanh Thu khởi động xe, nhàn nhạt nói: “Vậy thì nên tìm một nơi chỉnh trang lại đi, đi ngược lại hai con đường là một khu nhà cũ, tìm một nơi tránh đi trước đã.”
Tôn Hy nghe xong vội vàng gật đầu, Thẩm Thanh Thu không nhanh lái, có thể nhìn được ba người kia qua gương chiếu hậu, ba người kia đi bộ tới.
Lái xe vào khu dân cư, không tránh khỏi việc thu hút một đám xác sống, chỉ trong một ngày ngắn ngủi Tả Điềm Điềm, Tô Cẩn và Trần Khải Kiệt đã vô cùng thuần thục, cầm gậy sắt lên rồi xông pha trận mạc.
Hai người Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu phối hợp ăn ý, một người dùng dao găm, một người dùng dao làm bếp, giải quyết từng xác sống một.
Bên ngoài khu nhà này có tổng cộng mười một xác sống, mà hành động của chín trong mười một con không quá nhanh, không khác gì đám xác sống thường gặp trên đường, nhưng hai xác sống do một đôi nam nữ trẻ tuổi đột biến thành trong đó lại nhanh nhẹn hơn rất nhiều.
Bắp chân của người đàn ông rất phát triển, xem ra là dân thể thao, ban nãy khi tấn công nó nhảy cao gần bằng một người, suýt chút nữa quật ngã Trần Khải Kiệt ra đất. Mà xác sống nữ kia, sau lần đầu tiên tấn công không thành, đã biết tính toán dọc ngang, có thể thấy nó có chút tư duy.
Chỉ là gặp phải hung thần Thẩm Thanh Thu, khi chiến đấu với xác sống còn dám tiến lại gần, cơ bản là chết chắc. Hai tay xác sống nữ kia bị Thẩm Thanh Thu tìm được cơ hội chuẩn xác vặn ngược khớp tay bắt chéo sau lưng, một dao đâm thẳng xuống đốt sống thứ hai, nữ xác sống lập tức há miệng, hai mắt đờ ra, lúc này đã mất đi năng lực hành động, ngã nhào ra đất.
Xác sống nam thấy vậy liền quay đầu nhào về bên này, bị Tiêu Mộ Vũ nhân cơ hội chém đứt đầu, phịch một tiếng rơi xuống đất.
“Lẽ nào chúng vẫn có ý thức sao?” Nhìn thấy cảnh tượng này, Tả Điềm Điềm có chút khó hiểu, đồng thời cũng khó mà tin nổi, vội vàng hỏi.
Tiêu Mộ Vũ cũng nhíu mày, nếu là hôm qua, chắc chắn cô sẽ không chút chần chừ lắc đầu, xác sống gặp phải trên đường đều bị bản năng săn mồi điều khiển, thấy người là nhào tới, hơn nữa cơ thể cứng nhắc, toàn thân hôi thối, có một vài con thiếu tay mất chân, máu thịt be bét vẫn có thể hành động như thường, có thể có ý thức gì chứ?
Nhưng ban nãy rõ ràng xác sống này đang chuẩn bị nhào về phía cô, nhưng khi phát hiện xác sống nữ kia chết đã quay đầu lại, khó có thể nói là không có ý thức. Cộng thêm việc xác sống ôm theo đứa trẻ khó lòng tưởng tượng kia, nó thực sự lật đổ nhận thức của Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ đặc biệt quan sát xác sống ngã ra đất, trên người chúng có rất nhiều vết thương, có thể quan sát thấy vết cào trước người dẫn tới đột biến. Nhưng người đàn ông trẻ tuổi trong hai người này, quần áo trên người chỉnh tề, ngoại trừ vết thương bị rút gãy sống lưng thì không có vết thương nào khác.
Thẩm Thanh Thu ngồi xổm quan sát, mấy người Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm vốn có chút nghi hoặc, nhưng sau khi nhìn thấy hành động của hai người cũng đi tới quan sát, lập tức hiểu ra.
Bọn họ đứng bên ngoài đợi ba người Tôn Hy, Tiêu Mộ Vũ dặn dò những người còn lại lấy chút đồ ăn, chuẩn bị lên tầng.
Tòa nhà đơn nguyên có cửa an ninh, Thẩm Thanh Thu quay người tìm một vòng trên người mấy xác sống, thành công lấy được ba tấm thẻ, cô ấy thử một cái, thành công mở được cửa.
Vận số của bọn họ tương đối tốt, lấy được chìa khóa nhưng không tìm được số nhà chính xác, nhưng có một cánh cửa nhà trên tầng bốn đang rộng mở, kết cục của chủ nhà chỉ nghĩ thôi cũng biết. Cầu thang từ cửa khu nhà lên tới tầng 3 đều là vết máu sẫm màu, khắp nơi đều có tay chân đứt lìa, cho dù đã trải qua cảnh tượng bi thương của tận thế, hai người Tôn Hy và Giai Lệ cũng tái mặt không ngừng nôn khan, dính lên tường nhắm chặt mắt không dám nhìn.
Tiêu Mộ Vũ nhíu mày, nhìn một cái rồi cũng lặng lẽ quay đầu đi. Có lẽ là khi tận thế bùng nổ, trong nhà này chỉ có một người già, dường như nghe thấy động tĩnh nên ra cửa kiểm tra tình hình, đi tới cầu thang thì trở thành đồ ăn.
Cả nhóm người bước vào nhà, Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu đều đang cẩn thận đánh giá bố trí trong nhà, một căn nhà nhỏ hai phòng ngủ một phòng khách, vì cái chết của chủ nhân nên có chút tĩnh mịch.
“Đặt đồ xuống đi.” Tiêu Mộ Vũ nói xong, cả nhóm Trần Khải Kiệt đặt đồ xuống đóng cửa lại. Ánh mắt Tiêu mộ Vũ nhìn lên một tấm đệm ở góc phòng khách, là một chiếc đệm mềm, bên cạnh còn có một chiếc chậu. Trong chậu sạch sẽ, chỉ có một chiếc bát kim loại đang thấp thoáng lóe lên ánh sáng ở đó.
Tiêu Mộ Vũ đánh giá khắp nơi, khẽ động đậy mũi, khi Trần Khải Kiệt thở phào một hơi nói, “Tôi đi nấu cơm”, liền đè nhỏ giọng cảnh báo: “Đừng tới đó!”
Tiêu Mộ Vũ vừa nói xong, một tiếng gầm hung ác vang lên trong căn phòng bên trái, cả phòng lập tức bị một bóng đen đạp ra, nó nhảy xa gần ba mét, cao hai mét! Sau khi nhào ra khỏi phòng, nó xông về phía Tiêu Mộ Vũ đang đứng bên trái, tốc độ nhanh tới nỗi những người còn lại hoàn toàn không kịp phản ứng.
May mà Tiêu Mộ Vũ sớm đã chuẩn bị, mà Thẩm Thanh Thu có thể theo kịp tiết tấu của Tiêu Mộ Vũ, khi nhìn thấy tấm đệm và chậu đồ ăn cho chó đã ý thức được có khả năng nơi này có thú cưng, vốn dĩ lo lắng chó cũng sẽ xảy ra vấn đề, cho nên Thẩm Thanh Thu cũng đã chuẩn bị sẵn.
Cô ấy ôm lấy Tiêu Mộ Vũ lăn sang phía sô-pha, đồng thời xoay người, giơ khẩu súng trong tay lên bắn một phát về phía bóng đen kia.
Con chó chuẩn bị nhào tới không ngờ bản thân sẽ bị tấn công, mà phát súng này bắn rất chuẩn xác, nó lập tức ngã ra sàn.
Chỉ là phát súng này rõ ràng không thể ngăn cản nó, nó đứng đậy cong lưng, thân hình khổng lồ dài gần mét bảy khiến nó có lực uy hiếp hơn những xác sống khác, lông chó vốn dĩ màu vàng bị máu nhuộm thành màu cà phê, hàm răng trong miệng thò ra ngoài, giống như răng nanh. Đôi mắt thuộc về loài chó đã biến thành màu trắng xám, lồi ra bên ngoài, nước dãi trộn cùng máu trên miệng nhỏ từng giọt xuống sàn, điều này khiến Tiêu Mộ Vũ có chút căng thẳng.
Bên cạnh có ba người ngoài, nếu sử dụng thẻ không biết sẽ có phản ứng gì, chỉ là con chó đã đột biến thành xác sống này, rõ ràng có tính uy hiếp khổng lồ, Tiêu Mộ Vũ có chút cảnh giác nhìn Thẩm Thanh Thu, muốn xem biểu cảm của cô ấy.
Biểu cảm của Thẩm Thanh Thu có chút ngưng trệ, trong khoảnh khắc ban nãy đã ý thức được sự lợi hại của nó, không gian nơi này có hạn, cửa nách đã bị đóng lại, súc sinh này lại chặn cửa, căn bản không thể chạy.
Rõ ràng con chó đột biến thành xác sống vô cùng đói khát này cũng không muốn chờ nữa, nó điên cuồng xông về phía Tiêu Mộ Vũ, nhưng khi khoảng cách chỉ còn nửa mét lại quay đầu nhào về phía Tôn Hy và Lưu Giai.
Khẩu súng trong tay Vũ An bị Thẩm Thanh Thu lấy mất, chỉ có một thanh thép, cắn răng nắm lấy thanh thép ra sức nện xuống, ngăn cản nó giết hại Tôn Hy.
Trong lòng Tả Điềm Điềm sốt ruột, cũng không có thời gian chần chừ, dây thừng đỏ mất nửa tiếng làm mới bắn ra như nhện nhả tơ, trói chặt lấy đầu con chó xác sống khổng lồ này.
Chỉ là Tả Điềm Điềm đã đánh giá thấp sức mạnh của nó, sợi dây đỏ co chặt, động tác của con chó này cũng chỉ dừng lại một giây, khoảnh khắc tiếp theo sợi dây thừng đỏ bị nó giãy ra, trái tim Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng rơi xuống đáy vực, Thẩm Thanh Thu đã nhào tới.
Thẩm Thanh Thu vốn muốn nắm bắt cơ hội này xông tới chém đầu nó, nhưng vẫn chưa kịp tới nơi nhảy lên người nó, vuốt chó đã giãy khỏi trói buộc nhào về phía Thẩm Thanh Thu.
Cũng vào lúc này nó tức tối quay đầu, cơ thể khổng lồ lay động, há chiếc miệng lớn máu me của mình hung dữ cắn Thẩm Thanh Thu.
Mùi hôi thối cùng khí thế không thể cản nổi của chiếc răng nanh sắc nhọn mang theo chút nước dãi dính nhớp nhanh chóng ập tới phía trước Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu đã không còn nơi nào trốn thoát.
Nhìn thấy toàn bộ vai trái của Thẩm Thanh Thu sắp bị cắn, đầu óc Tiêu Mộ Vũ trống rỗng, cho dù đầu óc cô có chuyển biến nhanh cỡ nào, lúc này đã không tìm được bất kì thẻ đạo cụ nào có thể bảo vệ Thẩm Thanh Thu.
Thậm chí Tiêu Mộ Vũ choáng váng nhào tới, biết rõ cho dù ngăn cản cũng công cốc, nhưng vẫn nhào tới như con thiêu thân, muốn ôm lấy Thẩm Thanh Thu.
Cuối cùng biểu cảm của Thẩm Thanh Thu lộ ra chút căng thẳng, mà trong bước ngoặt giữa sự sống và cái chết này, một vật thể hình vuông đột nhiên bay tới, nặng nề đập lên miệng con chó xác sống kia.
Sau một tiếng “rầm”, Tiêu Mộ Vũ ôm lấy Thẩm Thanh Thu ngã ra đất.