Chương 141: Thành phố G tuyệt mệnh 26
Xem xong thư điện tử, mấy người Tiêu Mộ Vũ đã hoàn toàn xác định về nguồn gốc của vi-rút, duy chỉ có một vài điểm vẫn chưa rõ ràng chính là, thế hệ xác sống đầu tiên không chỉ có một người, Tiêu Mộ Vũ có thể tính là người bị lây nhiễm trong tốp đầu tiên, nhưng cô không phát bệnh, vậy những xác sống không bị cắn nhưng bị lây nhiễm rốt cuộc là chuyện gì.
Tiêu Mộ Vũ vẫn đang suy nghĩ, Thẩm Thanh Thu đã đóng máy tính lại, xóa dấu vết lên mạng, nhỏ tiếng nói: “Chúng ta nên đi rồi.”
Thẩm Thanh Thu luôn bất an trong lòng. Mà cô ấy lo lắng điều gì, Tiêu Mộ Vũ rõ như ban ngày, cô cũng không muốn rước họa vào thân trong thời điểm này, thế là gật đầu, ba người nhanh chóng rút lui, ra khỏi căn phòng bí mật.
Thẩm Thanh Thu đứng bên trái Tiêu Mộ Vũ, Tả Điềm Điềm đi phía sau. Khi ba người đi tới cầu thang tầng hai, trong lòng Thẩm Thanh Thu bỗng trào lên cảm giác nguy cơ, bước chân đột ngột dừng lại.
Tiêu Mộ Vũ phát hiện sự bất thường của cô ấy, có chút ngạc nhiên quay đầu hỏi: “Sao thế?”
Đôi mắt Thẩm Thanh Thu chuyển động mấy cái, làm như không có chuyện gì đánh giá xung quanh, ngoại trừ ba người bọn họ cũng không hề có bất kì động tĩnh nào khác, ngữ điệu của Thẩm Thanh Thu bình tĩnh cười với Tiêu Mộ Vũ: “Không có gì, chị sợ để lọt thông tin nào đó.”
Nói xong Thẩm Thanh Thu nắm lấy tay Tiêu Mộ Vũ, khi đang chuẩn bị tiếp tục xuống dưới, sắc mặt Thẩm Thanh Thu đột nhiên biến đổi, tay phải mạnh mẽ kéo cả cơ thể Tiêu Mộ Vũ vào lòng, chân phải trượt xuống bậc thang từ sau lưng Tiêu Mộ Vũ, cơ thể cúi thấp ngả ra sau, chỉ thấy hai cánh tay một trái một phải đang cầm hai ống tiêm rất nhỏ thình lình xuất hiện giữa không trung, hướng về vị trí nguyên bản của Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ.
Động tác này vồ hụt, khiến người kia phát ra một tiếng kêu buồn phiền, người kia phản ứng cũng nhanh, nhanh chóng rụt tay về, lập tức biến mất không thấy tăm hơi, vô cùng kì dị.
Tiếc là, người kia đánh giá thấp phản ứng của Thẩm Thanh Thu. Sau khi ngửa người không chỉ tránh khỏi ống tiêm, tay phải Thẩm Thanh Thu còn chống lên eo Tiêu Mộ Vũ mượn lực, Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu luôn ăn ý với nhau, đã liếc chuẩn phương hướng đôi tay kia, phối hợp xoay người, cả hai nhanh chóng hoán đổi vị trí.
Chân phải của Thẩm Thanh Thu ngoắc lấy cột giữa lan can cầu thang, tay phải đưa ra nắm lấy tay vịn, hai bên dùng lực, cả cơ thể trèo lên lan can, chân phải thu về sau đó tiếp tục đá một cước dứt khoát vào không trung, sức mạnh nhanh chuẩn ác.
Rõ ràng xung quanh không một bóng người, nhưng Tiêu Mộ Vũ và Tả Điềm Điềm tận mắt nhìn thấy chân phải đá vào trong không trung của Thẩm Thanh Thu đụng phải một vật gì đó.
Sau một tiếng hừ, có vật thể nặng ngã xuống lăn dọc theo cầu thang, ngã xuống chiếu nghỉ ở cầu thang lên tầng một.
Vẫn không thấy người, nhưng động tác này đủ để Thẩm Thanh Thu phát hiện người kia ở đâu, cô ấy vừa thả lỏng tay liền trực tiếp nhảy phốc từ trên cầu thang xuống, dao găm cũng đã nắm trong tay, càn quét vung ra.
“A!” Một tiếng kêu đau đớn không khống chế được vang lên, mấy giọt máu tươi nhanh chóng rơi xuống, còn có cả một hộp thuốc cũng rơi theo.
Vừa vào cửa Viện nghiên cứu này chính là cầu thang, sau khi lên tới chiếu nghỉ, bên trái bên phải đều có một cầu thang lên tầng hai.
Thẩm Thanh Thu đưa tay ra nhanh chóng nhặt lên, phát hiện vết máu nghiêng ngả trên đường nhỏ xuống từ bên phía cầu thang còn lại.
Thẩm Thanh Thu hừ lạnh một tiếng, ý định giết chóc trong mắt nồng đậm, đang muốn đuổi theo, lại nghe thấy một loạt âm thanh xé rách không trung, còn cả tiếng hô sốt ruột của Tiêu Mộ Vũ: “Hành lang tầng hai, hướng 10 giờ, cẩn thận!”
Thẩm Thanh Thu lật người lăn về phía trước hai vòng, hai mũi tên ngắn liên tiếp bắn lên đất.
Sắc mặt Thẩm Thanh Thu như sương, lập tức ngẩng đầu nhìn người rụt về kia, lạnh lùng nói: “Mộ Vũ, Tiểu Tả, cẩn thận, nấp kĩ.”
Đột nhiên dây leo màu đen bắn ra từ tầng một, lượn lờ giống như vật sống, quấn lấy tay vịn cầu thang bên cạnh Tiêu Mộ Vũ.
Khoảnh khắc tiếp theo, trên thân chính mọc ra ba nhánh cây mang theo gai nhọn đồng loạt hướng về phía Tiêu Mộ Vũ.
Tốc độ của dây leo này tương đối nhanh, ép Tiêu Mộ Vũ không thể không kéo Tả Điềm Điềm chạy lên tầng hai.
Đã có người mai phục ở tầng hai, tầng một cũng có người chặn cửa, Tiêu Mộ Vũ không lường tới tình huống này, Thẩm Thanh Thu càng không ngờ được trong tổ đội nào có người sử dụng thẻ tấn công kì quái như thế này.
Cũng vào lúc này Tiêu Mộ Vũ cúi đầu nhìn thẻ đạo cụ của bản thân, quả nhiên trước đó không đoán sai, tổ đội bọn họ và những tổ đội khác nhất định phải xảy ra tranh chấp.
Ở nơi này, tác dụng của mọi tấm thẻ đều không bị hạn chế, Tô Cẩn lại không ở đây, tình hình rất không ổn.
May mà trong tay Tiêu Mộ Vũ còn có dao làm bếp cấp A của Trần Khải Kiệt, nhất thời vẫn có thể khống chế được dây leo kia, nhưng nếu có thêm hai người ra nhập, không biết tình hình sẽ diễn biến như thế nào.
Người dùng nỏ trên tầng nhìn dây leo một cái, cũng ngẩn ra. Nhưng có thể thấy người này cũng có não, biết Thẩm Thanh Thu muốn lên trên tập hợp với Tiêu Mộ Vũ, lại bắn liên tiếp thêm mấy mũi tên về phía cầu thang nhằm muốn phong tỏa đường của Thẩm Thanh Thu, muốn ép Thẩm Thanh Thu xuống tầng một.
Thẩm Thanh Thu ngẩng đầu nhìn lên trên tầng, trên tầng hai không chỉ có một người, mà bên dưới có người cũng muốn nhân lúc có dây leo bảo vệ che chắn để lên trên, đây không chỉ có một đội.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Thu tức giận đến thế, hơn nữa người cầm nỏ trên tầng ba lại là người quen của Thẩm Thanh Thu, khuôn mặt gầy gò đôi mắt tam giác kia, Thẩm Thanh Thu có ấn tượng sâu sắc, là Trần Tây, người kéo anh trai làm bia đỡ đạn trong phó bản đầu tiên.
Trần Tây hiểu rõ thực lực của Thẩm Thanh Thu, cho nên hắn vẫn luôn nhắm vào Thẩm Thanh Thu, muốn đè cô ấy xuống.
“Thật đáng tiếc, trong phó bản đầu tiên không lấy mạng anh, để anh còn có cơ hội tới đây làm tôi buồn nôn.” Thẩm Thanh Thu tránh thoát khỏi chiếc nỏ trong tay Trần Tây, lạnh giọng mỉa mai, nhưng ánh mắt lại hướng về phía Tiêu Mộ Vũ.
Trần Tây nhìn Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ, trên mặt lộ ra nụ cười âm u, “Đều là sắp đặt của ông trời, tao vẫn sống, hơn nữa lại để tao chạm mặt chúng mày ở đây. Lúc đó không phải chúng mày tự cho mình là nhất sao? Hôm nay chúng mày yên tâm đi theo anh trai tao đi.”
Nói xong Trần Tây nhảy phốc lên không trung, chiếc nỏ trong tay nhắm về phía Tiêu Mộ Vũ. Tiêu Mộ Vũ vừa chặt đứt một nhánh dây leo, lại bị một nhánh nhỏ quấn lấy tay, chặn đường đi, hoàn toàn không thể tránh thoát.
Thẩm Thanh Thu quan sát thấy, sắc mặt biến đổi, con ngươi lập tức đỏ ửng, “Mộ Vũ!”
Mà vào thời khắc này, Tả Điềm Điềm vừa vặn vung ra một bức tường ngăn ở cầu thang tầng hai, ngăn cản những người khác tiến gần, cũng cản lại mũi tên kia.
Nhưng tiếc là ba nhánh dây leo nhanh chóng xuyên qua bức tường đuổi theo.
Tình hình vẫn rất căng thẳng, nhưng Thẩm Thanh Thu cảm nhận được trái tim của bản thân đã khôi phục nhịp đập, cô ấy nói với Tả Điềm Điềm: “Tiểu Tả, dây thừng đỏ!”
Vũ lực của Tả Điềm Điềm không ổn, thẻ cũng có hạn, đang hoảng hốt nghe được lời Thẩm Thanh Thu, cô nàng vội vàng rút tấm thẻ dây thừng đỏ ném về phía Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu xông tới mấy bước, tránh khỏi mấy mũi tên Trần Tây bắn ra vì thẹn quá hóa giận, nhận lấy tấm thẻ.
Thẩm Thanh Thu quay đầu cười lạnh, nói: “Nhưng hôm nay ông trời cũng không cứu nổi anh nữa, nhắc tới đi tìm anh trai anh, chắc chắn người anh ta mong ngóng là thứ chó má nhà anh.”
Vừa vào phó bản, khi tổ đội tập hợp đã tiến hành thông báo thành viên, cho nên đại khái Trần Tây sớm đã biết Tiêu Mộ Vũ là ai, không chừng sớm đã ở đây đợi cơ hội này.
“Đội trưởng, mau ra tay đi, đừng tiếc thẻ, đây là khả năng duy nhất để tổ đội chúng ta vượt ải.” Sắc mặt Trần Tây căng thẳng, hiện tại còn chưa nhìn thấy ba người Tiêu Mộ Vũ có kĩ năng gì đặc biệt, nhưng nhìn thấy tấm thẻ trong tay Thẩm Thanh Thu, hắn liền có chút bất an.
Thẩm Thanh Thu không dừng lại, không nhìn Trần Tây, dây thừng đỏ trong tay cô ấy vung ra, quấn chặt lấy cột cầu thang tầng hai nơi Tiêu Mộ Vũ đang đứng, nhanh chóng đu tới. Lúc này vừa vặn trèo được lên lan can cầu thang đối diện, hai tay Thẩm Thanh Thu dùng lực chân ngoắc một cái rồi lật lên.
Ngay sau đó Thẩm Thanh Thu cúi người tránh khỏi mũi tên của Trần Tây, trong tay nắm lấy hai mũi tên, nhân lúc Trần Tây tiếp tục giơ nỏ liền mạnh mẽ phi tới.
Trần Tây hoàn toàn không ngờ tới động tác này của Thẩm Thanh Thu, một mũi tên găm trúng mắt trái, lập tức thảm thiết kêu lên rồi ngã từ không trung xuống.
Động tác của người điều khiển dây leo dưới tầng cũng khựng lại, ngay sau đó dây leo lại như con rắn điên cuồng bò lên.
Bức tường của Tả Điềm Điềm lập tức bị phá hủy, nhưng lúc này Thẩm Thanh Thu đã xông tới, dao trong tay thẳng tiến, những nhánh dây leo bền dai kia lũ rượt rơi xuống, không ngừng giãy giụa dưới đất.
Dây leo mang theo gai nhọn kia như vô hình trong mắt Thẩm Thanh Thu, dù cho quần áo trên người có bị quấn rách trào ra vết máu cô ấy cũng không quan tâm.
Sau khi kéo Tiêu Mộ Vũ, hơi thở cuồng nộ trên người Thẩm Thanh Thu mới thoáng lắng lại. Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ nôn nóng, lại có chút tức tối, “Thẩm Thanh Thu, chị không làm bằng sắt.”
Lần này là cô sơ suất, đám người kia tới nhanh như thế, có lẽ là đã sớm ngồi chờ ở đây.
Thẩm Thanh Thu an ủi nhìn Tiêu Mộ Vũ một cái, “Chị không sao.”
Khi hai người phía đối diện nhìn thấy Thẩm Thanh Thu, đều có chút chấn động, có thể thấy sự chần chừ của cả hai, nhưng nhìn thấy Thẩm Thanh Thu sắp dẫn Tiêu Mộ Vũ rời đi, người phụ nữ cầm đầu vẫn tối sầm mặt, lấy ra một cây sáo.
Âm thanh này vừa vang lên, Tiêu Mộ Vũ liền cảm thấy đầu óc quay cuồng, Thẩm Thanh Thu và Tả Điềm Điềm bên cạnh cũng lảo đảo, có vẻ như đây là tấn công tập thể.
Ngay cả dây leo tấn công ba người cũng chậm lại theo đó.
Người phụ nữ này vừa thổi vừa tới gần, Thẩm Thanh Thu muốn che tai lại, nhưng không hề có tác dụng.
Cô ấy miễn cưỡng đứng dậy, bảo vệ phía trước Tiêu Mộ Vũ, con ngươi màu xám mang theo hơi thở hung ác, “Tôi khuyên cô, đừng động vào cô ấy, nếu không tôi sẽ để cô biết cái gì gọi là hối hận.”
Nhưng Lâm Sướng không dừng lại, người đàn ông bên cạnh ả lấy gậy sắt đi từng bước từng bước tới, trong mắt không có bất kì vẻ thương xót nào. Gã căn bản không đặt Thẩm Thanh Thu lúc nào vào trong mắt, càng không nhắc tới Tiêu Mộ Vũ và Tả Điềm Điềm không đứng vững phía sau.
Gã nắm chặt lấy gậy sắt, sau khi đi tới gần, gậy sắt trong tay hắn nện xuống. Khoảnh khắc gậy sắt giáng xuống, gã thấp thoáng nghe thấy người phụ nữ ngập tràn sát khí ở sau lưng lẩm nhẩm mấy chữ, nghe không rõ ràng.
Nhưng gã cũng không quan tâm, nhân vật phản diện thường chết vì lắm lời, gã vẫn ghi nhớ kĩ càng, cũng không có thời gian cho việc thương tiếc người phụ nữ xinh đẹp như vậy, dự định xử lí xong người phụ nữ có chỉ số vũ lực đáng sợ này rồi tính tiếp.
Người đàn ông trưởng thành huy động toàn bộ sức lực giáng xuống một gậy như thế, tố chất cơ thể có vượt trội thế nào đi chăng nữa cũng sẽ máu chảy đầu rơi. Trước mắt Thẩm Thanh Thu trở nên mơ hồ, gậy sắt nhanh chóng phóng đại trong tầm mắt. Bên tai lại lờ mờ nghe thấy một tiếng hát, “Ka go me, ka go me.”
Sau đó trước mặt Thẩm Thanh Thu tối lại, người cũng không đứng vững được nữa đổ sang một bên.
Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy, sắc mặt trắng bệch, cho dù đã áp dụng biện pháp, nhưng nhìn thấy Thẩm Thanh Thu bị một gậy này đánh tới nỗi ngã ra đất, sợ hãi cùng căng thẳng trong lòng cũng không giấu nổi.
Không quan tâm tới việc chân tay vô lực, Tiêu Mộ Vũ nhào tới ôm lấy Thẩm Thanh Thu, bên tai là tiếng hát ngọt ngào ngây thơ, mang theo chút hơi thở quái dị, đang phảng phất trong cả tòa nhà thí nghiệm.
“Đội phó!” Tả Điềm Điềm vốn cũng bị dọa tới hoảng loạn, vẻ mặt tức giận lại khổ sở, cũng nhào tới.
Chỉ là cái nhào này, Tả Điềm Điềm phát hiện cảm giác khó chịu không thể khống chế trong cơ thể cũng biến mất, âm thanh hét lên cũng vang vọng có lực.
Cũng vào lúc này, cùng ngã xuống đất không chỉ có Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu, mà còn cả Lâm Sướng đang thổi sáo.
Ả nặng nề ngã ra đất, trán bên trái trào ra một dòng máu đỏ thẫm, chớp mắt đã tập hợp thành vũng máu.
Cảnh tượng kì dị này kết hợp cùng khúc đồng dao kì ảo khiến người ta nổi da gà, thực sự khiến lòng người sợ hãi.
Mà trong tiếng hát ấy, Thẩm Thanh Thu đã ngã xuống đất lại dang rộng hai tay ôm lấy Tiêu Mộ Vũ, chầm chậm đứng dậy, nhìn người đàn ông mặt mày hoảng sợ quay vòng vòng quanh bọn họ. Khóe môi Thẩm Thanh Thu chầm chậm cong lên ý cười tàn khốc, nhận lấy gậy sắt trong tay gã, giáng xuống một gậy.
Trong tiếng gãy xương khiến người ta đau đớn ấy, người đàn ông nặng nề ngã xuống, phịch một tiếng rơi khỏi tầng hai.
Vì trước đó năm người trong đội đã giới thiệu thẻ cho nhau, Tả Điềm Điềm nhớ ra, đây chính là thẻ cấp S mà Tiêu Mộ Vũ rút được trong Cô nhi oán, Trung lung phùng.
Trong phạm vi thẻ, mục tiêu bị ép xoay vòng, đồng thời có thể chỉ định một đối tượng gánh chịu tổn thương cho mục tiêu phe mình, thời gian duy trì 30 giây. Vết thương ban nãy trên người Thẩm Thanh Thu chuyển cho Lâm Sướng, thực sự là ảo diệu.
Mà dây leo quấn quanh người ba người cũng bị ép xoay tròn, đầu dây leo phía xa kịch liệt rung lên, lại hoàn toàn không có cách nào giãy giụa trong phạm vi thẻ.
“Sao rồi, đầu không bị thương chứ?” Tuy biết tác dụng của thẻ, nhưng trên mặt Tiêu Mộ Vũ không giấu nổi vẻ căng thẳng, nhớ lại một phát gậy kia cô vẫn còn sợ, thế là Tiêu Mộ Vũ không có thời gian kiêng kị, vội vàng đưa tay ra xoa đầu bên trái bị đánh của Thẩm Thanh Thu.
“Có đau không?”
Thẩm Thanh Thu lắc đầu, kéo tay Tiêu Mộ Vũ xuống nắm lấy, “Không đau, chị nắm bắt thời gian rất tốt, chị xuống dưới trước, em ở đây đợi chị.”
30 giây dịch chuyển tổn thương, lúc này không xuống dưới dạy dỗ cho đám người kia thì còn chờ tới khi nào.
Nói xong Thẩm Thanh Thu trực tiếp nhảy từ tầng hai xuống, dọa lồng ngực Tiêu Mộ Vũ run lên một cái, nhíu mày mắng: “Không nói lí.”
Mà Lâm Sướng đã hôn mê, lúc này đôi chân đang vặn vẹo. Thấy vậy, Tả Điểm Điềm không nhịn được run lên một cái, thật đáng sợ.
Tiêu Mộ Vũ sợ Thẩm Thanh Thu làm bậy, không khống chế được thời gian, nhanh chóng đi theo xuống dưới.
Dưới tầng Trần Tây bị Thẩm Thanh Thu bóp cổ quăng sang một bên, nỏ trong tay hắn đã nằm gọn trong tay Thẩm Thanh Thu, mà Thẩm Thanh Thu giơ tay không chút chần chừ bắn lên chân trái Trần Tây một phát.
Còn mấy người chặn ở cửa, có Tưởng Vĩ, còn có đồng đội của anh ta, dây leo kia chính là do Tưởng Vĩ phóng ra.
Vẫn chưa hết thời gian duy trì Lung trung phùng, Thẩm Thanh Thu nhìn mấy người vô cùng căng thẳng kia, nhanh chóng xoay nỏ bắn liên tiếp hai phát lên người Tưởng Vĩ.
Tưởng Vĩ bất đắc dĩ chặt đứt dây leo của bản thân, nhanh chóng co người thành một nhúm chặn lại mũi tên kia, trong miệng không ngừng nói: “Các vị có gì từ từ nói.”
Thẩm Thanh Thu nhìn anh ta, trong mắt không có nhiệt độ, nỏ trong tay nhắm thẳng vào mắt Tưởng Vĩ, “Từ từ nói? Anh muốn từ từ nói thế nào?”
Nói xong cả cơ thể Thẩm Thanh Thu tiến tới. Con ngươi Tưởng Vĩ trầm xuống, dây leo sắc nhọn trên người đâm tới. Nhưng Thẩm Thanh Thu lại không né tránh, khi dây gai xuyên qua Thẩm Thanh Thu, lại giống như đâm vào nước.
Bị cảnh tượng này làm sửng sốt, Tưởng Vĩ ngớ người tại chỗ. Nhưng Thẩm Thanh Thu đã luồn qua dây leo, toàn bộ con dao đã vùi trong bụng Tưởng Vĩ, dây leo xung quanh anh ta nhanh chóng rụt về như bị khô héo.
Đám người Tưởng Vĩ hoàn toàn không ngờ rằng Thẩm Thanh Thu lại hung ác như vậy, căn bản không định chừa lại đường lùi, đều khựng người tại chỗ.
Ngay tới Tả Điềm Điềm cũng ngẩn ra, chỉ có Tiêu Mộ Vũ đang quan sát Thẩm Thanh Thu ở sau lưng, ấn đường nhíu chặt, trong mắt vừa là vẻ bất đắc dĩ vừa âm u. Cách làm của Thẩm Thanh Thu nằm trong dự đoán của Tiêu Mộ Vũ, dường như cô đã biết rõ, một khi liên quan tới bản thân, chút thiện ý hữu hạn của Thẩm Thanh Thu cũng sẽ triệt để biến mất.
Thẩm Thanh Thu lạnh lùng rút dao găm ra, Tưởng Vĩ cứng rắn nắm lấy tay cô ấy, quỳ trên đất không thể tin nổi nhìn Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu không cúi đầu, chỉ rũ mí mắt, khuôn mặt không gợn sóng, nhàn nhạt nói: “Chuyện khác có thể không chắc, nhưng dám có ý định với cô ấy, không phải anh chết thì là tôi chết.”
Trong mắt Tưởng Vĩ lập tức trào ra một tia hối hận, rất không cam tâm ngã xuống, hai mắt mở to.
“Hôm nay tôi không giết các người, nhưng nhiệm vụ bí mật của các người, tôi khuyên các người từ bỏ đi, nếu không đây chính là kết cục của các người. Nếu các người động vào cô ấy, tôi không vượt ải, cũng không để các người sống sót.” 30 giây đã qua, trước khi chết Tưởng Vĩ vẫn còn cố gắng lưu lại một vết thương thật sâu trên vai Thẩm Thanh Thu, nhưng dường như cô ấy không có cảm giác, nhìn những người còn lại.