Chương 142: Thành phố G tuyệt mệnh 27
Tiêu Mộ Vũ không có tâm tư quan tâm tới chuyện khác, vội vàng đi tới nắm lấy tay phải của Thẩm Thanh Thu, nhìn bắp tay vẫn đang rỉ máu của cô ấy.
Tuy tức giận, nhưng đau lòng vẫn chiếm phần nhiều. Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng quay đầu nói với Tả Điềm Điềm: “Tiểu Tả.”
Tả Điềm Điềm hiểu ý, lập tức lấy hộp sơ cứu mở ra, đưa băng gạc cho Tiêu Mộ Vũ. Lúc này tình hình căng thẳng, không cách nào băng bó tỉ mỉ, Tiêu Mộ Vũ chỉ đành xé băng gạc đè lên vết thương của Thẩm Thanh Thu, tránh để mất máu quá nhiều.
Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ, lại lạnh lùng lướt qua những người trong phòng, dẫn Tiêu Mộ Vũ và Tả Điềm Điềm cẩn thận rời khỏi Viện nghiên cứu.
Bên ngoài Viện nghiên cứu, ba người nhìn thấy tổ đội của Kỳ Hồng Nguyệt, lúc này Thẩm Thanh Thu kéo Tiêu Mộ Vũ ra sau lưng, con người màu xám mang theo sát khí trần trụi, lạnh lùng nói: “Cô cũng muốn tới đây góp vui à?”
Ánh mắt Kỳ Hồng Nguyệt lướt qua Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ một lượt, lại lặng lẽ nhìn về phía sau, sau đó cười lên lùi sang bên nhường đường, “Đội trưởng Tiêu quá lời rồi, tôi cảm thấy chúng ta không phải kẻ thù, tôi cũng không tới nỗi gửi gắm hi vọng vào nhiệm vụ ẩn này để vượt ải, cho nên không cần căng thẳng.”
Tuy Thẩm Thanh Thu đứng phía trước, nhưng Thẩm Thanh Thu có thể cảm nhận được Kỳ Hồng Nguyệt đang nói với Tiêu Mộ Vũ.
“Vậy cô tới đây xem hài sao?” Thẩm Thanh Thu không chút nể nang, hiện tại cô ấy không tin bất kì một ai.
“Đương nhiên không phải, chỉ là cảm thấy ở đây sẽ xảy ra chuyện lớn, cho nên mới vội tới đây. Tuy lần này không có nguy hiểm, nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở các vị, muốn bắt đội trưởng Tiêu đây, không chỉ có người chơi, nhiệm vụ tận thế vẫn chưa hoàn thành, các vị xin hãy bảo trọng.” Kỳ Hồng Nguyệt nói rất chân thành, cho dù Thẩm Thanh Thu không thích người này, bản thân cũng không phải là người không biết tốt xấu, khẽ gật đầu, “Cảm ơn đã nhắc nhở.”
Nói xong dẫn Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng rời đi, vòng tới chỗ đỗ xe, khi Thẩm Thanh Thu muốn mở cửa ghế lái, Tiêu Mộ Vũ đã đè lên cửa.
Thẩm Thanh Thu ngẩn ra, chỉ thấy Tiêu Mộ Vũ không nói một lời, nghiêng đầu dùng ánh mắt ra hiệu, Thẩm Thanh Thu lập tức ngoan ngoãn buông tay, mở cửa ghế lái phụ ngồi lên.
“Tiểu Tả, đưa hộp sơ cứu cho cô ấy.” Nói xong Tiêu Mộ Vũ khởi động xe.
“Khử trùng vết thương đi, sau đó lấy băng gạc quấn chặt.” Tiêu Mộ Vũ liếc Thẩm Thanh Thu một cái, nhàn nhạt nói.
Thẩm Thanh Thu rất nghe lời, mở hộp sơ cứu lấy ra một chai cồn.
Ánh mắt liếc thấy Thẩm Thanh Thu vặn nắp chai cồn, Tiêu Mộ Vũ không nhịn được lên tiếng: “Không có iodophor à?” So sánh giữa cồn và iodophor, tính kích thích của iodophor nhỏ hơn nhiều, không tới nỗi đau đớn, rõ ràng biết câu hỏi này dư thừa, Tiêu Mộ Vũ vẫn không khống chế được.
Thẩm Thanh Thu nhìn vào trong hộp, lắc đầu: “Không có iodophor, chỉ có thể dùng cái này thôi, cồn đau lắm.” Câu cuối cùng được cất lên rất khẽ, nghe có vẻ như rất đau khổ.
Tiêu Mộ Vũ lườm cô ấy một cái, “Chị còn sợ bị cồn làm đau cơ à? Thế sao đám dây leo kia phóng tới, dao đâm lên người, ấn đường cũng không nhíu lấy một cái, chút cồn khử trùng mà thôi, sợ cái gì.”
Thẩm Thanh Thu lặng lẽ liếc Tiêu Mộ Vũ, Tiêu Mộ Vũ nhìn thẳng về phía trước, không thèm liếc sang cô ấy, biểu cảm trên mặt cũng rất tệ, hệt như khối băng.
“Không giống nhau mà.”
Tả Điềm Điềm mím môi nhìn trộm sự tương phản đột nhiên ập tới của Thẩm Thanh Thu, có chút buồn cười, lại cảm thấy hai người này rất hợp đẩy thuyền. Đội phó của bọn họ ở trước mặt người khác thì điên cuồng chiến đấu quyết đoán, sau lưng thì lại ngoan ngoãn nghe lời nũng nịu ỷ lại, thực sự là thần tiên.
Thẩm Thanh Thu nhìn bộ dạng kia của Tiêu Mộ Vũ, thực ra cũng có chút khiến người ta không thể cầm lòng, nhưng lại không dám biểu hiện ra, nếu không sẽ khiến Tiêu Mộ Vũ càng thêm tức giận, với tính cách ngoài lạnh trong nóng của Tiêu Mộ Vũ, không biết sẽ lạnh nhạt với cô ấy thế nào nữa.
Thế là Thẩm Thanh Thu không lên tiếng, cũng không nhìn Tiêu Mộ Vũ, lấy băng gạc lót bên dưới bắp tay, cầm lấy lọ cồn, ấn đường nhíu lại, khẽ cắn răng đổ cồn lên vết thương.
Nói thật lòng, tất cả đau đớn kích thích mà cồn mang lại khi rửa vết thương, không phải người bình thường có thể chịu đựng, thậm chí còn đau hơn cả lúc bị thương.
Ngay tới cả Thẩm Thanh Thu giỏi chịu đau, cũng không khống chế hừ lên một tiếng, bắp tay tay phải nhanh chóng co chặt mạnh mẽ đè lên chân, sắc mặt cũng trắng bệch.
Thật sự tới lúc đau, Thẩm Thanh Thu sẽ không kêu, ngoại trừ những tiếng hừ ban đầu, cô ấy không có bất kì phản ứng nào khác, ngược lại Tiêu Mộ Vũ đang lái xe bỗng giảm tốc, khiến Thẩm Thanh Thu nghiêng người về phía trước, vội quay đầu nói: “Sao thế?”
Vốn dĩ không cầm được máu, ban nãy vì đau đớn nên Thẩm Thanh Thu dùng sức quá mạnh lại càng khiến máu chảy ra nhanh hơn, băng gạc lót bên dưới đã ướt đẫm.
Ấn đường Tiêu Mộ Vũ nhíu chặt, thực sự đau lòng không khống chế được, nhanh chóng dừng xe bên đường, xung quanh không có nhiều kiến trúc, cho nên cũng không có xác sống. Cô không nói lời nào cởi dây an toàn ra, đưa tay lấy băng vô trùng trong hộp sơ cứu đè lên miệng vết thương của Thẩm Thanh Thu.
Tiêu Mộ Vũ lại lục tìm bên trong, hộp sơ cứu này là một tấm thẻ của Tả Điềm Điềm, bên trong còn có thuốc tiêu viêm và Vân Nam bạch dược để điều trị vết thương ngoài da, Tiêu Mộ Vũ đổ bột thuốc lên vết thương, cảm nhận rõ ràng thấy Thẩm Thanh Thu co rút một cái.
“Nhịn chút.” Cứng miệng không địch lại đau lòng, Tiêu Mộ Vũ có chút ảo não, tại sao bản thân phải chấp vặt với một người đang bị thương chứ?
Tay chân Tiêu Mộ Vũ nhanh nhẹn, cẩn thận quấn chặt vết thương cho Thẩm Thanh Thu, nhìn khuôn mặt tươi cười nhưng trên trán đổ đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt của người kia, mọi sự giận dỗi đều tan biến.
Nắm lấy tay áo lau mồ hôi cho Thẩm Thanh Thu, mồm miệng vẫn không nhịn được nói: “Rõ ràng là sợ đau, nhưng luôn khoe mẽ, vốn dĩ không phải chịu vết thương này, nhưng lại cứ lỗ mãng như thế.”
Thẩm Thanh Thu thò đầu tới, ra hiệu cho Tiêu Mộ Vũ lau sạch một chút, chọc Tiêu Mộ Vũ vừa tức giận vừa buồn cười, loạn xạ lau mặt cho cô ấy, “Mau ngồi vững, đừng chạm tới vết thương.”
“Ừm, ừm, ngồi ngay ngắn. Mộ Vũ, em đừng giận nữa, không phải chị lỗ mãng, mà đám người kia không bỏ được ý đồ xảo trá, nếu hôm nay đã đối đầu thì nhất định phải để họ kiêng dè chúng ta, hiểu được mức độ nguy hiểm, không dám tiếp tục có ý đồ với em nữa. Nếu không đám người đó dùng thẻ, sẽ có lúc chúng ta không ứng phó được.” Nghĩ tới đây Thẩm Thanh Thu vẫn có chút sợ hãi, may mà tàng hình không phải tổ đội Tưởng Vĩ, nếu không mượn cơ hội tàng hình này, sợ là đã trực tiếp lấy mạng của ba người bọn họ.
“Em hiểu suy nghĩ của chị, nhưng vẫn là câu nói kia, lưu tâm tới chính mình một chút. Nếu chị bị thương, em còn có thể hi vọng ai bảo vệ em?”
Thẩm Thanh Thu nghe xong ngẩn ra, dường như có chút không thể tin được những lời này cất lên từ Tiêu Mộ Vũ, cô ấy quay đầu ngẩn người nhìn Tiêu Mộ Vũ, rất lâu sau không nhịn được cười lên, “Em không cần lo, chị cũng hiểu đạo lí này, chị sẽ không để bản thân xảy ra chuyện, em yên tâm.”
Một mình Tả Điềm Điềm trốn ở ghế sau, trong lòng có chút xót xa, cảm giác tồn tại của bản thân thấp vậy sao? Cũng không tới nỗi không quan tâm chút nào tới cảm nhận của cô nàng chứ?
Rời khỏi Viện nghiên cứu, Tiêu Mộ Vũ lái xe tới chỗ ba người Tôn Hy, chìa khóa trong tay Tiêu Mộ Vũ, cửa mở ra, trong nhà vẫn còn đồ ăn, nhưng người đã rời đi.
“Chị Tiêu, chị Thẩm, cảm ơn hai chị đã giúp đỡ em, em đi tìm bố em đây, các chị bảo trọng.”
Tiêu Mộ Vũ nhìn tờ giấy kia, nét chữ thanh tú ngay ngắn, không phải vội vã viết ra, xem ra Tôn Hy đã ổn thỏa.
Hiện tại bọn họ đối mặt với hai vấn đề khó khăn, một là bảo vệ xác sống kia bằng cách nào, hai là làm cách nào để Người được chọn Tiêu Mộ Vũ hoàn thành nhiệm vụ ẩn Tôi là huyền thoại.
“Tôi cảm thấy chúng ta vẫn phải quay về tìm Lâm Kiến, tuy anh ta không phải nhân viên nghiên cứu, nhưng anh ta là bác sĩ, chắc chắn anh ta hiểu hơn mấy người chúng ta.” Tiêu Mộ Vũ nhìn đám xác sống bên ngoài bắt đầu lùng sục khắp nơi vì đói khát, nghiêm túc nói.
“Tôi tán thành.” Nhiệm vụ của phó bản này thật sự giống như Cửu liên hoàn, từng vòng đan lấy từng vòng, có lẽ Lâm Kiến thực sự có tác dụng.
Khi lái xe quay về khu nhà của Lâm Kiến, Tiêu Mộ Vũ bước xuống xe, đột nhiên cảm thấy không ổn.
“Thanh Thu, sao ở đây lại có cảm giác không ổn thế?” Cô cảnh giác nhìn xung quanh, ở lối vào khu nhà, có bốn xác sống ngã trên đất, đầu đã rơi, là một nhát trí mạng.
“Trước khi chúng ta đi, xác sống ở đây đều đã bị xử lí sạch sẽ. Khu nhà này ít người như thế, lẽ nào còn có người ngoài tới xử lí xác sống sao?” Tả Điềm Điềm cũng cảm thấy có vấn đề, đi tới quan sát, vội vàng vẫy tay nói: “Đội trưởng Tiêu, đội phó, đây là vết thương do súng sao?”
Tiêu Mộ Vũ lập tức cảnh giác, đi tới nhìn, lập tức vẫy tay nói: “Mau giấu xe đi.”
Khi chiếc xe biến mất trong tầm mắt, một tiếng súng phá vỡ sự im lặng, lại là một vấn đề khó giải quyết.
“Có người tới đây, không xác định là ai. Nhưng đám người đó có súng, tôi lo là đang đi tìm đám xác sống đột biến.” Ba người cẩn thận quan sát, tiếp tục mò vào bên trong khu nhà, ngẩng đầu quan sát nguồn gốc tiếng súng, Thẩm Thanh Thu lắc đầu: “Là tòa nhà của Lâm Kiến, hi vọng sẽ không đen đủi như vậy.”
Nói xong Thẩm Thanh Thu nhìn về phía Tiêu Mộ Vũ, Tiêu Mộ Vũ rút súng mở hộp tiếp đạn ra xem, “Chỉ còn hai viên.”
Thẩm Thanh Thu híp mắt: “Có lẽ đủ rồi, lên thôi.”
Vì không xác định thân phận và vị trí của những người kia, ba người Tiêu Mộ Vũ quyết định trèo lên trên. Khi cách nhà Lâm Kiến ba tầng, Tiêu Mộ Vũ thấp thoáng cảm nhận được đám người kia đứng ở cửa nhà Lâm Kiến.
Khi còn cách nhà Lâm Kiến một tầng, Thẩm Thanh Thu thò đầu từ thang bộ vào trong, lặng lẽ đánh giá.
Một đám người đứng trước cửa nhà Lâm Kiến, có thể quan sát được sáu người, đám người này mặc đồng phục thống nhất, trên lưng đều có súng, loại giống hệt với đám người bắt xác sống trước đó, lại là Dược phẩm sinh học Noro.
Tiêu Mộ Vũ cũng quan sát được cảnh tượng này, trái tim cô trầm xuống, xem ra đám người này tìm tới Lâm Kiến không phải trùng hợp, có khả năng là lần theo dấu vết mà tới.
Nếu không một khu nhà lớn như thế, Lâm Kiến cũng không ngốc tới nỗi thu hút sự chú ý của người khác, sao có thể trùng hợp đến đúng cửa nhà Lâm Kiến được chứ.
Cửa đã bị mở ra, Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy Lâm Kiến bị một người trong số đó giữ lấy rồi lôi ra ngoài, “Các người là ai, làm gì thế?”
Âm thanh của Lâm Kiến có phần run rẩy, nhẫn nhịn nỗi sợ hỏi.
Chỉ là người đàn ông hoàn toàn không để tâm, kéo lấy cổ áo của Lâm Kiến hung hăng đè anh lên tường, sau đó lại kéo tóc Lâm Kiến bắt anh ngẩng đầu, một tay người đàn ông lấy ra bức ảnh, đặt bên đầu Lâm Kiến.
Người đàn ông liếc một cái: “Lâm Kiến đúng không?”
Lâm Kiến nào có từng trải qua tình huống này, nuốt nước bọt: “Đúng, các anh… các anh muốn làm gì?”
“Người phụ nữ dẫn mày ra khỏi bệnh viện hôm đó đi đâu rồi?” Trong nhà đã bị lục tung các ngóc ngách, rất nhanh sau đó có người ra ngoài lắc đầu với người đàn ông kia.
Trái tim Lâm Kiến bỗng thắt lại, còn chưa kịp nghĩ kĩ, bụng đã truyền tới cơn đau kịch liệt, người đàn ông nắm quyền thô bạo đấm lên bụng anh, “Nói, người phụ nữ kia đã đi đâu?”
Lâm Kiến co người lại, rên lên, rất lâu sau mới yếu ớt nói: “Tôi không biết, bọn họ, bọn họ đã đi ba ngày rồi, không thấy về.”
Người đàn ông cầm đầu lại nhấc Lâm Kiến lên, “Vậy cô ta có nói sẽ đi đâu không?”
Lâm Kiến lắc đầu, lại là một quyền đáp xuống.
“Cho mày thêm một cơ hội nữa, đây là tận thế, mày chết ở đây cũng sẽ không ai để ý, hiểu không?”
“Đội trưởng, ở đây tích rất nhiều đồ ăn, trong tủ lạnh còn có thịt.” Âm thanh kia toát lên vẻ hưng phấn, một người hơi béo chạy từ trong nhà ra, mặt mày vui vẻ.
“Tiền đồ, con mẹ mày cả ngày chỉ biết ăn.” Người đàn ông cầm đầu chửi một câu, sau đó ngồi xổm xuống nhìn Lâm Kiến. Đường nét ngũ quan tuấn tú kiên định, rõ ràng là người luyện võ.
“Những thứ kia là do bọn họ tích đúng không?”
Lâm Kiến đau tới nỗi không nói thành lời, chỉ biết gật đầu.
“Thật sự không biết bọn họ đi đâu à?”
“Không… không biết.”
Trong mắt Thẩm Thanh Thu nổi lên bão táp, đưa tay ra nắm lấy tay phải Tiêu Mộ Vũ, ngón cái ấn lên trên, tiếp tục quan sát người đàn ông, lại là một đám không sợ chết.
“Được, hiện tại thành phố G đã cắt điện cắt nước, đồ ăn ở đây vô cùng quý giá, chắc chắn bọn họ sẽ quay lại, chúng ta ở đây đợi, cũng có ngày sẽ đợi được.” Nói xong gã đứng dậy, nhìn người bên cạnh một cái, “Chiếm giữ điểm cao nhất, quan sát cho kĩ, hễ nhìn thấy người, lập tức báo cáo. Trong đám người đó, ngoại trừ người phụ nữ tên Tiêu Mộ Vũ, những người khác, hừ, muốn giết muốn chơi thì tùy chúng mày.”
Biểu cảm của Thẩm Thanh Thu càng thêm âm u, bên ngoài là dáng vẻ con người, nhưng thực chất lại là rác rưởi.
Cô ấy nhìn Tiêu Mộ Vũ, chỉ vào hai người đã cầm súng trong tay, chầm chậm làm động tác cắt một đường trên cổ.
Tiêu Mộ Vũ nhíu mày nhìn tay Thẩm Thanh Thu, tay phải mới bị thương, vẫn còn muốn ra tay sao?
Thẩm Thanh Thu sờ lên vết thương, làm tư thế OK, cô ấy nhìn chằm chằm nơi đó, tổng cộng có bảy người, ba người đứng bên trái cửa, hai người đứng trước cửa, còn hai người ở bên trong vẫn chưa ra.
Nắm bắt thời gian, khi một người trong số đó giữ lấy Lâm Kiến muốn kéo người vào nhà, Thẩm Thanh Thu thò ra ba ngón tay, bắt đầu gập hai ngón lại, khi ba ngón đều gập lại, chân sau của Thẩm Thanh Thu dùng lực, thân hình mảnh mai lập tức xông tới linh hoạt giống như cá chép.
Cũng vào lúc này, Tiêu Mộ Vũ đứng dậy, súng trong tay nhanh chóng bắn ra, hai người đàn ông phản ứng tương đối nhanh muốn giơ súng bắn người kêu thảm thiết hai tiếng, sau đó ngã xuống.
Súng rơi xuống đất, Thẩm Thanh Thu ngoắc chân hất về phía Tiêu Mộ Vũ, Tiêu Mộ Vũ vừa vặn nắm lấy, nhanh chân tiến lên, không hề chớp mắt, đánh ngã toàn bộ ba người bên trong chuẩn bị xông ra.
Tiêu Mộ Vũ không muốn giết người, nhưng Thẩm Thanh Thu đã bị thương, nếu cô không hung ác một chút, người bị thương sẽ lại là Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu đã bị thương đủ nhiều, không thể tiếp tục gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
Là người chỉ huy, gã đàn ông cầm đầu xác thực nhạy bén hơn người, khi Thẩm Thanh Thu đột nhiên xuất hiện, gã đã giơ tay chặn lại, dao găm Thẩm Thanh Thu đâm tới liền cúi người huých cùi chỏ lên bụng Thẩm Thanh Thu.
Chân trái Thẩm Thanh Thu nâng lên, đụng vào khuỷu tay gã, hai người đồng thời lùi sau một bước, nhưng Thẩm Thanh Thu hoàn toàn không cần dừng lại, vừa lùi sau giảm lực, chân trái đã quét ngang không trung, nhưng đồng thời chân phải cũng đá ra, tay trái của Thẩm Thanh Thu chống xuống đất, dứt khoát đứng dậy.
Người đàn ông bên kia cản được chân trái, nhưng lại bị chân phải của Thẩm Thanh Thu đá trúng huyệt thái dương, lập tức loạng choạng mấy bước rồi ngã ra sàn. Nhưng gã lắc đầu, nhanh chóng bò dậy.
Nhưng lại phát hiện con dao găm của Thẩm Thanh Thu đâm tới, gã không chống đỡ nổi, càng đánh càng sợ, sắc mặt cũng vô cùng khó coi, tại sao người phụ nữ này lại có thể đánh đấm tới vậy?
Lại là một cước đạp trúng ngực, lần này gã vẫn chưa kịp bò dậy, Thẩm Thanh Thu đã nhảy tới giống như ma quỷ, chân trái đạp lên ngực gã, ép gã không cách nào đứng dậy, dao găm trên tay phải đâm xuyên lên tay phải của gã, đau tới nỗi gã gào lên một tiếng, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh.
“Ban nãy lên mặt vênh váo lắm cơ mà, hiện tại tới lượt tôi à? Nói, ai bảo anh tìm Tiêu Mộ Vũ, mục đích là gì?” Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông vặn vẹo, nhìn người phụ nữ trước mặt, rõ ràng có một vẻ ngoài ma mị khiến người ta điên đảo thần hồn, nhưng đôi mắt kia lại giống như vách đá dựng đứng, khiến người ta sinh ra sợ hãi, lạnh giá buốt xương.
Người đàn ông run lên một cái, nhìn đồng bọn nằm trên đất, ngậm miệng không chịu nói.
Thẩm Thanh Thu cười lạnh, hung hăng đấm một cước lên bụng gã, người đàn ông đau đớn co chân lại, ho khù khụ.
“Mùi vị này không thoải mái đúng không, anh không cần nhìn, tạm thời đám người kia vẫn sống, nhưng nếu anh không nói thì tôi không dám đảm bảo. Đã là tận thế, một người chết, hay là bảy tám người chết cũng không ai quan tâm, chỉ vì một vấn đề đơn giản như thế, không đáng, đúng không?”
Gân xanh trên cổ người đàn ông nổi lên, rất lâu sau gã mới khàn giọng nói: “Là Dược phẩm Sinh học Noro, họ nói họ có thể điều chế ra thuốc đặc hiệu và vắc-xin, nhưng muốn cung ứng số lượng lớn thì còn thiếu đồ. Họ nói Tiêu Mộ Vũ có kháng thể với loại vi-rút xác sống này, chỉ cần tìm được cô ta, dẫn cô ta về, sẽ sớm hiểu được cơ chế hoạt động chống lại vi-rút của cơ thể, kháng thể huyết thanh, người nhà chúng tôi sẽ được cứu.”
“Được cứu? Ý anh là, lây nhiễm rồi cũng có thể cứu?” Tiêu Mộ Vũ nghe tới đây, nghi hoặc nói.
“Đúng thế.”