Chương 156: Thế giới Thiên Võng 23
Khi Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu tới nhà hàng tây theo thời gian đã hẹn trước, Thẩm Thập Nhất đã đợi ở đó từ sớm.
Khi nhìn thấy hai người, Thẩm Thập nhất chỉ cười một cái, không quá ngạc nhiên, anh ta đứng dậy mời hai người ngồi xuống, dặn nhân viên phục vụ mang thực đơn tới. Đương nhiên Tiêu Mộ Vũ đã thu hết biểu cảm của Thẩm Thập Nhất vào đáy mắt, không nói gì nhiều, sau khi ngồi xuống liền lặng lẽ quan sát Thẩm Thập Nhất.
Sau khi nhân viên phục vụ ở bên cạnh rót nước xong, Thẩm Thập Nhất liền lên tiếng: “Nghe nói các vị hoàn hảo vượt ải phó bản số 005, thật sự hiếm thấy, chúc mừng chúc mừng.”
“Nghe nói? Xem ra anh Thẩm đây thực sự là người thần thông quảng đại, chút chuyện nhỏ nhặt này cũng nghe nói tới.” Thẩm Thanh Thu vẫn luôn có chút đối địch với Thẩm Thập Nhất, cho nên nói chuyện không hề khách sáo.
Thẩm Thập Nhất xua tay, “Tôi vẫn luôn quan tâm tới các vị, cũng rất quan tâm tới tình hình vượt ải của các vị, đương nhiên là rất rõ. Nhưng hai vị mới quay về đã chủ động liên lạc với tôi, tôi có chút bất ngờ. Cô Tiêu đây đã suy nghĩ kĩ càng rồi sao?”
Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, trước giờ biểu cảm của Thẩm Thanh Thu có chút lạnh lẽo nhưng vì biết lần này tới đây là có mục đích, nên cô ấy không quấy nhiễu cuộc đối thoại của Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thập Nhất.
“Đây không phải điều anh muốn sao? Tận thế, Cửu liên hoàn, anh nói với tôi những điều này chính là muốn chúng tôi biết, anh không chỉ có thể nghe ngóng được những chuyện đã xảy ra, ngay cả tương lai xuất hiện điều gì anh cũng biết, đúng không?”
Thẩm Thập Nhất gật đầu, “Cô luôn thông minh như thế, tiết kiệm rất nhiều thời gian của tôi. Nếu cô đồng ý hợp tác cùng tôi, vậy tôi có thể cung cấp nhiều thông tin hơn cho các vị. Tận thế và Cửu liên hoàn lần này chỉ là một gợi ý không đau không ngứa, thực ra không có quá nhiều hỗ trợ với các vị.”
“Nhưng có lẽ cô Tiêu cũng đã có chuẩn bị tâm lí, đây mới là phó bản cấp A, các vị thập tử nhất sinh mới có thể vượt ải, vậy độ khó cấp S chỉ nghĩ thôi cũng rõ. Cô và cô Thẩm châu liền bích hợp chắc chắn mạnh hơn người khác rất nhiều, nhưng đồng đội của hai vị, sợ là có chút tốn sức.” Nói tới đây, Thẩm Thập Nhất khẽ nhíu mày, những lời nói ra giống như uy hiếp, nhưng trong mắt lại là lo lắng rất chân thành.
Tiêu Mộ Vũ phát hiện bản thân có chút không hiểu Thẩm Thập Nhất, sự xuất hiện của người này vô cùng vừa vặn, sau khi phó bản đầu tiên Tiêu Mộ Vũ xuất hiện trên con phố kia, người này liền chú ý tới cô, còn giúp đỡ cô một phen, sau đó còn tiếp xúc với bản thân ở nơi này một cách trực tiếp hơn, rõ ràng là có ý đồ khác.
Với hoàn cảnh lúc này của Tiêu Mộ Vũ, tất cả những người cố tình tiếp cận đều sẽ là đối tượng nghi ngờ trọng điểm, nhưng dường như Thẩm Thập Nhất cũng không có quá nhiều ác ý, mục đích xuất hiện của người này còn trực tiếp hơn Thẩm Thanh Thu.
“Tôi thừa nhận những điều anh nói khiến tôi rất lay động, nhưng tôi vẫn kiên trì với suy nghĩ của mình, tôi cần anh nói rõ cho tôi biết, mục đích của anh là gì. Nếu anh đã không che giấu sự thật muốn hợp tác với tôi, vậy thì vui lòng chân thành cởi mở, chứng minh giá trị của việc hợp tác giữa chúng ta.” Tiêu Mộ Vũ thong thả nói ra yêu cầu của bản thân thêm lần nữa, hai mắt khóa chặt lấy khuôn mặt của Thẩm Thập Nhất.
Khóe môi Thẩm Thập Nhất cong lên ý cười, nhưng là nụ cười phong độ ôn hòa giả dối, giống như đội lên mình một lớp mặt giả. Anh ta gật đầu, “Được, nếu cô đã kiên trì thì tôi sẽ nói với cô.”
Nói xong Thẩm Thập Nhất nhìn ra bên ngoài, nhỏ tiếng nói: “Các vị có từng nghĩ một hệ thống Thiên Võng khổng lồ thế này, rốt cuộc nó xuất hiện bằng cách nào chưa? Trong thế giới hiện thực của các vị, có lẽ đa số mọi người đều cho rằng vạn vật trong thế giới của các vị đều là tự nhiên tiến hóa diễn biến mà thành, cho nên các vị tin vào khoa học, tất cả đều có thể giải thích bằng khoa học. Nhưng có thể thấy, thế này hoàn toàn không hề khoa học, chết đi sống lại, thần ma gây rối, hoàn toàn điên đảo. Sự xuất hiện của nó rất thích hợp với một cách nói của các vị, thế giới được Thượng đế tạo ra.”
Nhìn Thẩm Thập Nhất lúc này giống như tên lừa đảo, nhưng Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu lại nghe ra được có ý tứ khác biệt, im lặng đợi anh ta tiếp tục phát điên.
“Ha, hình như chủ đề này đi hơi xa rồi, tôi chỉ muốn nói với cô, cho dù là thế giới được tạo ra bởi Thượng đế, cũng sẽ xuất hiện những Adam và Eva không chịu nghe theo lời dạy dỗ, những người sống trong thế giới Thiên Võng chúng tôi, cũng không muốn mãi mãi trong vườn Eden. Huống hồ nơi này không phải vườn Eden, cô thấy tôi có quyền có thế, nhưng trò chơi cô đã chơi thì sao? Nếu cho cô một tài khoản mà bên trong nạp mấy chục triệu tiền game, cho cô trải nghiệm cuộc sống gọi là người đứng trên mọi người, nhưng mãi không thể hạ xuống, cô mãi mãi phải ở bên trên, ừm… đột nhiên cảm xúc trào lên, cô hiểu ý tôi chứ?”
Ấn đường Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu vẫn đang nhíu chặt, Thẩm Thanh Thu vừa định lên tiếng, Thẩm Thập Nhất lại dựng ngón trỏ suỵt một tiếng, “Tôi nói nhiều như thế rồi, tôi lựa chọn các vị là vì tôi nhìn thấy số liệu bên trong, các vị là những người có hi vọng bước ra khỏi Thiên Võng nhất, đây chính là lí do chân thực nhất của tôi, tôi không có cách nào nhiều lời thêm được nữa.”
Tiêu Mộ Vũ nghiền ngẫm ra được chút ý tứ kì quái trong lời Thẩm Thập Nhất, cô ra hiệu với Thẩm Thanh Thu, sau đó trầm giọng quăng ra một vấn đề, “Tính tới hiện tại chưa có ai thành công vượt ải đúng không?”
Con ngươi Thẩm Thập Nhất thoáng co lại, ý cười trên mặt ngưng trệ, cứ như thế nhìn Tiêu Mộ Vũ. Anh ta không phủ nhận cũng không thừa nhận điều này, nhưng sự im lặng ấy đã là câu trả lời.
Tiêu Mộ Vũ lẩm nhẩm: “Hơn 52 triệu người tham gia trò chơi, chưa một ai vượt qua cửa ải, vậy lời hứa ban đầu của Thiên Võng có ý nghĩa không?”
Thẩm Thập Nhất im lặng giây lát, “Thực ra có lẽ các vị đã phát hiện, càng về sau thời gian nghỉ giữa các phó bản sẽ càng dài, người chơi không vượt ải không phải đều đã chết trong phó bản. Thực ra thế giới Thiên Võng này không khác quá nhiều so với cuộc sống hiện thực, thay vì chết trong những phó bản kia, chẳng thà ở lại…”
Thẩm Thập Nhất bỗng dừng lại, sau đó nghiêm túc nhìn Tiêu Mộ Vũ: “Một khi hợp tác với tôi, các vị nhất định phải dốc toàn lực vượt ải, tuyệt đối không thể tạm bợ vất vưởng sống qua ngày trong một thế giới hư ảo như bọn họ. Nếu các vị không có niềm tin kiên định, vậy việc hợp tác này của chúng ta cũng không cần thiết.”
Tiêu Mộ Vũ mím môi, mà Thẩm Thanh Thu lại lộ ra một nụ cười, “Anh cũng không bằng lòng ở lại, sao chúng tôi lại muốn ở lại chứ. Chỉ là hệ thống từng hứa nếu hai chúng tôi vượt ải sẽ có thể rời đi, còn các anh rời đi bằng cách nào? Tôi vẫn cảm thấy anh đang lừa chúng tôi, có phải anh lựa chọn Mộ Vũ là vì có mục đích khác, thực ra anh chỉ đổi phương pháp tiếp cận cô ấy, cũng muốn có được thứ không thể nói rõ kia từ cô ấy…”
Thẩm Thanh Thu còn chưa nói xong đã nhắm mắt lại, tay nhanh chóng nắm chặt, cơ thể cũng khẽ co lại, sắc mặt Tiêu Mộ Vũ biến đổi, lập tức đưa tay ra nắm lấy tay Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thập Nhất cũng phát hiện sự khác thường của Thẩm Thanh Thu, cẩn thận hỏi: “Cô Thẩm không sao chứ?”
Thẩm Thanh Thu cắn răng, lắc đầu: “Không sao, xem ra anh Thẩm đây thực sự không tầm thường.”
Thẩm Thập Nhất không lên tiếng, chỉ nhìn hai người, trong mắt có chút buồn bã, nhưng rất nhanh bị che giấu trong âm thầm. Thẩm Thập Nhất hít một hơi: “Các vị đã suy nghĩ kĩ chưa? Có đồng ý hợp tác với tôi không?”
“Ngay tới cả bản thân mình cũng không cách nào vo tròn cho kín kẽ việc hợp tác của mình, tôi đồng ý với anh rồi, anh tiết lộ thông tin cho chúng tôi, lẽ nào không sợ sau khi chúng tôi vượt ải sẽ mặc kệ anh sao? Huống hồ tôi vẫn không thông suốt, tôi vượt ải rồi thì anh ra ngoài bằng cách nào?”
Đầu óc Tiêu Mộ Vũ vô cùng tỉnh táo, khiến Thẩm Thập Nhất có chút bất đắc dĩ.
“Cô thực sự khiến người ta không lường được, thực ra tôi đã nói với cô rồi, cô không phát hiện mà thôi. Những lời cần nói cũng đã nói, tôi có thể cho cô thời gian suy nghĩ.” Nói xong Thẩm Thập Nhất nhìn Thẩm Thanh Thu, lại liếc nhìn thực đơn, “Có lẽ hai vị cũng không còn tâm trạng ăn uống nữa, vậy thì về nghỉ ngơi sớm đi, nhìn cô ấy không khỏe cho lắm.”
Tiêu Mộ Vũ cũng không còn tâm trạng nghĩ tới những chuyện khác, tuy Thẩm Thanh Thu ngồi ở đó không nói một lời, nhưng đã một lúc trôi qua, không chỉ có sắc mặt tái nhợt, ngay cả đôi môi cũng không còn sắc máu, mồ hôi đã rịn ra đầy trán.
Cho dù lượng thông tin trong lời Thẩm Thập Nhất vô cùng lớn, Tiêu Mộ Vũ cũng không có thời gian nghĩ nhiều, nhiệm vụ cấp bách lúc này chính là đưa Thẩm Thanh Thu về nhà nghỉ ngơi.
Thế là Tiêu Mộ Vũ gật đầu với Thẩm Thập Nhất, đỡ Thẩm Thanh Thu rời đi.
Thẩm Thập Nhất khẽ thở dài, anh ta đưa tay chạm vào hư không, trước mặt liền xuất hiện một màn hình trong suốt giống như bản đồ, bên trên có một con trỏ nhỏ màu xanh đang nhấp nháy.
Thẩm Thập Nhất nhíu mày, đưa ngón tay không ngừng phóng to hình ảnh bên trên, nơi anh ta đang ngồi hiển thị một khoảng ngăn cách màu đỏ, những chấm nhỏ hỗn loạn bên ngoài vòng qua tòa nhà bị ngăn cách này, không cách nào tiến gần.
“Xem ra vẫn chưa đủ.” Sau này nói chuyện phải cẩn thận hơn một chút.
Tiêu Mộ Vũ gọi xe về nhà, trong lòng vô cùng khó chịu, đương nhiên Thẩm Thanh Thu cố ý nói như thế, nhưng mới lên tiếng đã bắt đầu đau đớn, có thể thấy điều này đã không đơn giản là sự trừng phạt mà thiết bị giám sát mang tới. Tiêu Mộ Vũ nghi ngờ, hệ thống tạo riêng cho Thẩm Thanh Thu một bản cài đặt, vừa chạm tới một số nội dung nào đó, sẽ tiến hành trừng phạt Thẩm Thanh Thu.
Nhưng Tiêu Mộ Vũ chỉ có thể để mặc Thẩm Thanh Thu đau đớn, căn bản không có cách nào ngăn chặn, đây không phải bị thương không thể uống thuốc, cũng không cách nào làm dịu. Cô chỉ có thể ôm lấy Thẩm Thanh Thu vô ích như thế, mặc cho Thẩm Thanh Thu ôm ngực đau tới nỗi toàn thân đổ mồ hôi.
Cảm nhận được áp suất thấp trên người Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu cố gắng mở mắt yếu ớt nhìn cô, đưa tay bẻ từng ngón tay đang nắm chặt lấy nhau của Tiêu Mộ Vũ ra, “Em đừng như thế, chỉ đau một lúc thôi, hiện tại đã đỡ hơn nhiều rồi, nó sẽ không trừng phạt chị mãi, chỉ cho chị chút giáo huấn thôi.”
Tiêu Mộ Vũ cúi đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, trong mắt vừa phẫn nộ vừa đau lòng, cô nắm lấy tay áo lau mồ hôi cho Thẩm Thanh Thu, nhỏ tiếng nói: “Đừng nói nữa.”
Nhìn Thẩm Thanh Thu đè lấy ngực, Tiêu Mộ Vũ chỉ có thể đặt tay lên trên, đè giúp cô ấy, đôi mắt ửng đỏ, nếu để cô làm rõ rốt cuộc thế giới Thiên Võng này là thứ quỷ quái gì, cô nhất định sẽ xé xác nó.
Đợi tới khu nhà, Thẩm Thanh Thu gần như đã khỏe hơn, không giống trạng thái không thể ngồi thẳng người như ban nãy, đã có thể tự đi lại.
Về tới nhà, Tiêu Mộ Vũ bảo Thẩm Thanh Thu đi nằm, sau đó lấy khăn mặt lau khô mồ hôi cho cô ấy, trong mắt ngập vẻ lo lắng, “Không được lừa em, còn đau không?”
Thẩm Thanh Thu nằm ngửa nhìn Tiêu Mộ Vũ, gật đầu, nhưng lại cong lên nụ cười, khẽ nói: “Chỉ là ban nãy quá đau, hiện tại chỉ còn dư vị thôi, đã khỏe hơn nhiều rồi.”
Nhìn khuôn mặt Thẩm Thanh Thu tái nhợt nhưng vẫn cười an ủi bản thân, lồng ngực Tiêu Mộ Vũ đau đớn không thôi, lại cảm thấy bất lực cùng tức giận.
“Có đói không? Chị nghỉ một lúc đi, em đi nấu cơm cho chị.” Tiêu Mộ Vũ không biết nên làm gì mới khiến Thẩm Thanh Thu dễ chịu hơn, nhìn thời gian cũng sắp tới giờ ăn, chỉ có thể dùng thứ này để an ủi.
Thẩm Thanh Thu lắc đầu: “Chị không đói, chỉ hơi đau chút thôi.”
Tiêu Mộ Vũ có chút lóng ngóng, rất lâu sau buồn bã nói: “Em biết, nhưng em không làm được gì cả, xin lỗi chị.”
Thẩm Thanh Thu nhíu mày, cô ấy biết lúc này khúc gỗ Tiêu Mộ Vũ lại đang tự trách bản thân. Thẩm Thanh Thu đưa tay ra kéo lấy Tiêu Mộ Vũ, chớp mắt nói: “Sao lại không làm được gì, em chuyển dịch lực chú ý của chị, chị sẽ không đau nữa.”
Tiêu Mộ Vũ ngẩn ra, “Làm cách nào để chuyển dịch lực chú ý của chị?”
Thẩm Thanh Thu ngoắc ngón tay, cười như hồ ly, “Em tới gần đây chút chị nói cho nghe.”
Làm sao Tiêu Mộ Vũ không hiểu biểu cảm này của Thẩm Thanh Thu có chút khác thường, nhưng Thẩm Thanh Thu thực sự đau, lúc này cho dù cô ấy muốn làm gì Tiêu Mộ Vũ cũng sẽ chiều theo cô ấy, thế là cô nghe lời nhích lại gần.
Ý cười trên mặt Thẩm Thanh Thu không ngừng lại, đưa tay ôm lấy cổ Tiêu Mộ Vũ, nhỏ tiếng nói: “Đội trưởng Tiêu, chị đã dạy tới bước này rồi, đầu óc thông minh của em sẽ không phản ứng không kịp chứ?”
Hô hấp của Tiêu Mộ Vũ ngưng lại, sau đó lại có chút tăng nhanh, rõ ràng sắc mặt Thẩm Thanh Thu tái nhợt, nhưng sức hấp dẫn bên trong vẻ đẹp ấy vẫn khiến người ta khó lòng kháng cự.
Tiêu Mộ Vũ không có động tác, chỉ có hô hấp có chút gấp gáp, nỉ non: “Hiện tại em không thể suy nghĩ, đội phó có thể cho thêm chút gợi ý không?”
Thẩm Thanh Thu cảm nhận được hơi thở gấp gáp của Tiêu Mộ Vũ, dần dần hơi thở của chính cô ấy cũng bị Tiêu Mộ Vũ điều khiển. Hơi thở đôi bên đan lấy nhau, khiến trái tim co rút đau đớn phá vỡ gông xiềng đập trở lại, “Chị bảo em hôn chị, hiểu chưa?”
Tiêu Mộ Vũ khẽ cười thành tiếng qua đầu mũi, dán lên trán Thẩm Thanh Thu, nói: “Tuân mệnh.”
Tiêu Mộ Vũ hôn cô ấy, ngập tràn yêu thương, mang theo những cái chạm môi dịu dàng cùng tình ý quyến luyến, khiến Thẩm Thanh Thu thực sự không có thời gian quan tâm tới những đau đớn giày vò kia.
Hôn xong Tiêu Mộ Vũ khẽ buông Thẩm Thanh Thu ra, gò má ửng đỏ, nhưng không tiếp tục chạy trốn.
“Quả nhiên rất có tác dụng.” Thẩm Thanh Thu xoa môi, lại khẽ cắn một cái, đôi môi vốn dĩ tái nhợt mất đi sắc máu cũng hồng hào trở lại, tốt hơn nhiều so với dáng vẻ yếu ớt trước đó, lại là hồ ly câu hồn.
Tiêu Mộ Vũ mím môi, nhất thời không biết nên tiếp lời thế nào. Thẩm Thanh Thu bên cạnh không làm khó cô, chỉ thong thả nói: “Xem ra suy đoán của chúng ta là đúng, căn nhà này giống như một lỗi mà hệ thống không can thiệp được, chỉ cần ở đây, hệ thống căn bản sẽ không phát hiện ra chị đang nói gì, cũng không phán đoán được chị đề cập tới nội dung phạm quy. Cho nên tối qua chị nói nhiều như thế cũng không sao, mà hôm nay vừa nhắc tới đã bị phạt.”
“Ừm.” Nhắc tới chính sự, Tiêu Mộ Vũ cũng nghiêm túc lại, cô nhớ lại lời của Đồng Lâm, có chút chần chừ nói: “Căn nhà này có lỗi, nhưng chúng ta vừa vặn tới đây ở, giống như là trùng hợp, nhưng có người cố tình để Đồng Lâm xuất hiện làm phiền người thuê căn hộ này, đây không phải trùng hợp mà là có người cố tình. Mà trước đó khi Đồng Lâm làm như thế, phần lớn những người kia đều không phát hiện ra Đồng Lâm, điều này cũng chứng minh, cho dù Đồng Lâm gây rối cũng không chắc đã có nghĩa lí gì, điều này chứng minh vấn đề gì?”
“Nếu không phải ăn no rửng mỡ, vậy người giữ Đồng Lâm ở đây khi đó chắc chắn biết người cô ta muốn đánh động sẽ phát hiện Đồng Lâm.” Thẩm Thanh Thu hiểu ý của Tiêu Mộ Vũ, nhanh chóng nói.
“Mà chúng ta là người phát hiện, cho nên suy đoán to gan thế nào, cô ta muốn đánh động chúng ta. Dù sao ngoại trừ chị, em cũng không nghĩ ra ai có thể khống chế được một con quỷ chứ.” Tiêu Mộ Vũ nghiêm túc nói, chọc Thẩm Thanh Thu cười thành tiếng.
“Không phải vì muốn gom sính lễ cho em à.”
“Ngoại trừ chị, càng không có ai lấy quỷ làm sính lễ.” Tiêu Mộ Vũ hung dữ nói, “Không chừng cô ta biết chị thích lấy quỷ làm sính lễ.”
Đây chỉ là một câu nói đùa vu vơ, nhưng Tiêu Mộ Vũ lại nghĩ tới một chuyện quan trọng hơn.
“Thanh Thu, chị có từng nghĩ, nếu người khác phát hiện nữ quỷ, họ có để tâm tới lỗi của hệ thống như vậy không?” Tiêu Mộ Vũ phát hiện bản thân nắm được điểm then chốt, vội hỏi.
Thẩm Thanh Thu rũ mắt suy nghĩ, “Thứ nhất, có thể nghĩ đây là lỗi thì tiền đề là người đó phải hoài nghi Thiên Võng là một hệ thống được lập trình, điều này khó hơn lên trời với những người chơi đã quá mệt mỏi vì phải vượt ải mưu cầu sự sống. Thứ hai, cho dù có nghĩ tới điều này, người đó cũng sẽ không biết ý nghĩa của lỗi này, một người chơi bình thường, có nhất thiết phải trốn tránh thiết bị giám sát của một hệ thống bình thường không?”
Hai người nói tới đây liền đập tay tán thành, đồng thanh nói: “Cho nên lỗi này chính là lưu lại đây cho chúng ta.”
Vừa nói xong Thẩm Thanh Thu vội sửa lại: “Có lẽ là lưu lại cho em, cô ta cũng không tới nỗi biết chị sẽ ở cạnh em.”
Tiêu Mộ Vũ không quan tâm tới vấn đề nhỏ này, tiếp tục nói: “Vậy nơi này không chỉ có người nhắm vào em, còn có người giúp em. Có lẽ cô ta nắm trong lòng bàn tay tất cả những chuyện em gặp phải, nhưng em mới vào phó bản, làm sao cô ta biết em sẽ tới?”
Tiêu Mộ Vũ có chút không thông suốt, cô che mặt, ra sức vuốt một cái.
“Em đừng sốt ruột, dù gì cô ta cũng để lại đồ ở đây, chắc chắn sau này sẽ xuất hiện lại.” Thẩm Thanh Thu sợ Tiêu Mộ Vũ nôn nóng, ngoài xử lí chuyện này, vẫn còn một vài vấn đề hai người cần làm rõ.
“Mộ Vũ, em cảm thấy lời của Thẩm Thập Nhất đáng tin không? Chị nói chuyện sẽ bị hệ thống hạn chế, lẽ nào anh ta có thể thoải mái nói năng sao?” Đây chính là điều Thẩm Thanh Thu đắn đo nhất.
“Ngay cả thông tin về phó bản anh ta cũng có thể tiết hộ, chứng minh hệ thống đã ngầm cho phép.” Tiêu Mộ Vũ trầm mặt, “Nếu những gì anh ta nói là thật, thì em có một giả thiết cực kì to gan. Giống như chị nói, người chơi, dân bản địa, thậm chí là NPC thực ra suy cho cùng là cùng một loại người. Có người chơi vẫn là người chơi, mà có người chơi đã trở thành NPC, còn có một số người chơi cuối cùng trở thành dân bản địa vĩnh hằng không đổi trong thế giới Thiên Võng, cuối cùng dần dần mất đi cái tôi.”
Sắc mặt Thẩm Thanh Thu đột nhiên biến đổi, lẩm nhẩm: “Cho nên chúng ta vượt ải rồi, Thẩm Thập Nhất thực sự có cơ hội vượt ải chung sao?”
Cảm giác này khiến hai người sởn gai ốc, nhưng tất cả đều chỉ là suy nghĩ chủ quan của cả hai, có lẽ Thẩm Thập Nhất đang dẫn dắt sai bọn họ, dù sao hệ thống mặc nhận anh ta không phạm quy, điều này chẳng phải biến tướng chứng minh, anh ta và hệ thống là cùng một giuộc sao? Sao Thẩm Thập Nhất có thể tiết lộ nhiều chuyện không nên nói như vậy?