Chương 18: Sơn thôn da người 17
Lời của Tiêu Mộ Vũ không nhanh không chậm nhưng lại rền vang tới người điếc cũng nghe thấy, đám người Lưu Nguy đột ngột mở to mắt, cũng coi như bừng tỉnh.
Kết luận này khiến Trần Tây cũng ngẩn tò te, hắn ngớ ra, sau đó mới lắp bắp nói: “Xem ra những thứ này thật sự là thông tin quan trọng, nếu không tới hiện giờ vẫn bị che mắt.”
“Những thứ này sớm đã lộ rồi, chỉ là trước đó tôi không hiểu tại sao, hiện tại có những thứ này, càng chứng thực cho suy đoán của chúng tôi, cũng làm rõ chân tướng sự việc.” Thẩm Thanh Thu nói xong, tiếp tục quan sát căn phòng.
“Còn một vấn đề nữa, tại sao bà ta lại biến những tấm da người kia thành như vậy?”
Thẩm Thanh Thu nhìn Trần Tây, đối phương quay mặt đi chỗ khác, nhìn bà lão nói: “Tất cả những chuyện này phải hỏi bà lão kia.”
Đêm nay, không ai còn có thể ngủ được nữa, khi tia sáng yếu ớt nhô lên từ đằng đông, cả cơ thể bà lão mất tự nhiên run rẩy, đôi mắt trắng toát của bà ta chầm chậm nhắm lại, giống như đang ngủ.
Thôi Tiếu Tuyền ngáp một cái, sau đó nhỏ tiếng nói: “Bà ta sắp khôi phục tâm trí rồi à?”
Không ai trả lời, tất cả mọi người đều đang chờ trời sáng, chờ đợi bà lão nói sự thật.
Sắc trời bên ngoài đã sáng, cả một đêm bọn họ đều ngồi ở phòng khách nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sau cơn hoảng loạn chỉ còn lại mệt mỏi khó nói thành lời.
“Các người thật sự không sợ chết.” Âm thanh khàn khàn lại già nua vang lên, khiến tâm trí của tất cả mọi người đều bị thu hút, sáu người trên hiện trường với sáu cặp mắt, hoặc là sốt ruột, hoặc là căng thẳng, hoặc là lãnh đạm đều hướng lên người bà già bị trói trên sàn.
“Tiếc quá, chúng tôi vẫn còn sống. Chuyện đã tới nước này, bà còn muốn che giấu à? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến bà hận bọn họ đến thế, giết người lột da vẫn chưa đủ, còn biến bọn họ thành những thứ quỷ quái không thể nhìn thấy ánh sáng, cả đời sống trong tối tăm.” Bà lão nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu, bà ta vẫn nhớ chuyện tối qua cô ấy đã làm.
“Là chúng phải trả giá cho tội lỗi của chúng, biến thành da người sao lại là giày vò chúng chứ, không đau không ngứa không có tri giác, hạnh phúc nhường nào, ha ha ha.” Bà ta đang cười, nhưng trong nụ cười có nỗi hận mang theo nước mắt.
“Nhưng bà đã giết nhiều người như thế vẫn không thấy đủ sao? Nhất định phải nhốt bọn họ ở đây, hại người hại mình.” Lưu Nguy có chút không tán thành.
“Các người đang đồng cảm với chúng à? Một bà già mục nát lòng dạ độc ác như tôi, ở nơi quỷ quái này nguyền rủa chúng, bắt nạt chúng, tôi mới là ma quỷ không thể tha thứ.” Trong lời bà ta kèm theo tiếng khóc.
“Trước giờ trên đời này không phải ai yếu hơn thì người đó có lí, càng không phải ai thảm hơn thì người đó có lí. Rốt cuộc nghiệt này là do ai tạo ra, không hiểu được chân tướng thì không có quyền phát ngôn, cho nên bà có thể nói cho chúng tôi, nghe xem có phải bọn họ thật sự đáng đời hay không.” Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ bình tĩnh, con ngươi đen láy nhìn bà lão, bên trong không có ghê tởm, cũng không có tức giận, chỉ bình thản giống như bầu trời trong đêm, không có bất kì ánh sáng nào.
Bà lão nhìn Tiêu Mộ Vũ rất lâu, sau đó bắt đầu kể lại câu chuyện của bản thân. Thiếu nữ 15 tuổi ngây thơ hồn nhiên, đi theo bố đẻ tới nương tựa người thân ở phương xa, trên đường người bố bệnh nặng, khi đi qua vùng đất hẻo lánh này đã ở nhờ gia đình này.
Vốn tưởng rằng gặp được người tốt, khi người bố bị bệnh, gia đình này mời thầy thuốc tới chăm sóc, sau khi người bố qua đời còn chôn cất ở nơi đây.
Đâu tưởng tượng được rằng, hai người con trai của gia đình này lại rung động trước thiếu nữ ngập tràn sức sống, nhưng cũng không thực sự muốn cưới người con gái ấy làm vợ, hai người một trước một sau vừa cưỡng ép vừa uy hiếp xâm hại cô gái.
Cô gái thân cô thế cô chỉ còn lại một mình khóc lóc cầu xin nhưng không được cứu rỗi, gia đình này ngầm đồng ý với hành vi của hai người con trai, cô gái liền trở thành đồ chơi của hai người.
Người trong thôn đều là họ hàng cùng họ, phụ nữ cưới về nhà đều là người từ nơi khác tới, giả câm giả điếc không chịu cứu cô gái, cô gái không nơi cứu giúp, lại không thể chết, mấy lần chạy ra ngoài đều bị người trong thôn đoàn kết thống nhất bắt lại, đánh đập dã man.
Sau này tình hình càng ngày càng tệ, tất cả mọi người trong gia đình này đều coi cô gái là nô lệ, động một chút là đánh là mắng. Mãi tới khi cô gái ấy mang thai, tình hình mới tốt lên, thậm chí bọn họ còn bắt đầu chăm sóc cô gái, cũng tốt với cô gái hơn, mấy tháng mang thai là khoảng thời gian thanh tịnh duy nhất cô gái có được.
Sau khi đứa trẻ được sinh ra, là con gái, hoàn cảnh của cô gái càng thêm tồi tệ.
Mà con gái trở thành hi vọng duy nhất của cô gái, con gái giống như món quà ông trời ban tặng cho cô gái, là một đóa hoa nở rộ trong vũng bùn lầy mục rữa thối nát của cô gái. Cô gái dốc hết sức lực, bảo vệ đóa hoa vừa đáng yêu vừa xinh đẹp này.
“Nhưng tôi không nên hi vọng, súc sinh được gọi là súc sinh, vốn dĩ là vì nó không có nhân tính. Chúng đánh tôi chửi tôi, tôi có thể nhịn, nhưng ngay cả con gái tôi chúng cũng không tha. Chúng đánh con bé, chửi con bé, không ngừng đánh con bé chỉ vì không biết con bé là con ai. A…” Bà lão quá đau khổ, gào khóc hét lên, sau đó nhìn chằm chằm mọi người, kêu gào khản cổ nói: “Nhưng đó cũng là con cháu của gia đình chúng, thế mà chúng còn… thế mà chúng còn có suy nghĩ nhơ nhớp với con bé, đẩy con bé rơi xuống địa ngục như tôi!”
Bà lão gần như cuồng loạn, lòng trắng lại trợn lên lần nữa, ma quỷ ẩn nấp trong cơ thể dường như lại muốn thoát ra ngoài.
Mọi người đều không lên tiếng, sắc mặt đám người Thôi Tiếu Tuyền tái nhợt, ấn đường nhíu chặt.
Thẩm Thanh Thu chỉ lạnh lùng quan sát, mà Tiêu Mộ Vũ mím chặt môi, sắc mặt có chút tái nhợt, trong đôi mắt đen dường như chứa đựng một trận gió tuyết, cứ như thế nhìn chằm chằm vào năm người trong bức ảnh.
Thẩm Thanh Thu cảm nhận được phong ba bão táp đang đè nén trên người Tiêu Mộ Vũ, có chút ngạc nhiên nhìn cô một cái, thậm chí tay cũng cứng rắn nắm lại thành quyền.
Đại khái là lần đầu tiên nhìn thấy cảm xúc của Tiêu Mộ Vũ dậy sóng lớn tới thế trong suốt những ngày qua, trong lòng vô thức nổi lên mấy phần thăm dò.
Đợi tới khi bà lão dịu lại, cả khuôn mặt đã vặn vẹo, đau khổ, tức giận cùng nỗi hận trong quá khứ khiến bà ta gần như cuồng loạn.
Đã không thấy da người bên ngoài ngôi nhà, trong không trung chỉ còn tiếng gào khóc của bà lão, giống như tiếng kêu gào của một kẻ cô độc.
“Tôi muốn dẫn Tiểu Vân chạy khỏi đây, nhưng thôn này đông người như thế, không có ai tốt đẹp, tôi căn bản không thể cứu được Tiểu Vân. Mãi tới khi con bé bị gia đình súc sinh này gả cho một hộ gia đình lớn khác cùng thôn, ngôi nhà này được đổi lấy từ việc bán con gái!” Bà lão nhìn quanh ngôi nhà một vòng, ánh mắt điên cuồng.
Bọn họ rất khó tưởng tượng được bà lão sống tiếp bằng cách nào, quả nhiên người đáng thương ắt có chỗ đáng hận.
“Sau này con gái bà mất, cháu trai bà cũng mất, cho nên bà triệt để mất khả năng nhẫn nhịn, đúng không?” Tiêu Mộ Vũ ngẩng mắt lên nhìn bà lão.
Biểu cảm của bà lão ngớ ra, đau khổ cũng theo đó lan tràn, nhưng lại bị một loại khoái chá báo thù thay thế.
“Đúng, Tiểu Vân cũng bị giả cho một tên súc sinh, nát rượu, không làm ăn gì hết, say rượu là đánh con bé. Con bé mang thai, đã tới tháng thứ 8, tên súc sinh ấy còn đánh con bé, tới nỗi sinh non, đứa trẻ sinh ra cũng chết. Chúng đều đáng chết, tôi không thể tha cho chúng, cuối cùng có một ngày tôi tìm được một túi thuốc chuột, bỏ vào canh, vào rượu, vào rau cho chúng ăn uống, không sót bất kì thứ gì. Sau đó khi chúng trúng độc nhưng vẫn chưa chết, liền chầm chậm lột sống da của chúng ra. Chúng oa oa kêu lên, tuyệt vọng giống như lúc… tôi quỳ xuống cầu xin chúng tha cho tôi, tha cho Tiểu Vân.” Trong mắt bà lão ngập tràn ánh sáng hưng phấn khoái chá, nhưng những lời nói ra khiến cả đám người không rét mà run.
“Chẳng trách, vốn dĩ tôi rất hiếu kì, một gia đình năm người, dù thế nào cũng không tới mức bị giết dễ dàng như thế chứ, trong nhà có người hạ độc, có thể thông suốt chuyện này rồi.” Tiêu Mộ Vũ nhìn bà lão, lên tiếng.
Bà lão vẫn đang nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Vũ, mà Tiêu Mộ Vũ cũng không tránh né, nhìn thẳng vào mắt bà ta. Bên trong không phải thương xót, không phải ghê tởm, ngược lại mang theo lí giải cùng tán thành.
“Cô cảm thấy tôi làm đúng, đúng không?” Trong ánh mắt bà lão có một tia không thể tin nổi, còn cả vẻ mừng rỡ.
Những người khác nghe xong ngớ ra, sau đó nhìn về phía Tiêu Mộ Vũ.
“Không có gì sai cả, chỉ khi nào con dao rơi xuống cơ thể bản thân mới biết đau, buồn vui của con người vốn đã không tương thích, cho nên rõ ràng họ biết là tội lỗi, là sai lầm, nhưng vì để thỏa mãn dục vọng, lợi ích của bản thân, họ vẫn có thể không chút chần chừ hi sinh người khác. Nếu từng hối hận, chẳng qua cũng chỉ là sợ gặp phải báo ứng mà thôi. Hơn nữa rõ ràng là, loại sợ hãi này cũng không thể ngăn cản họ gây ra bạo lực. Chỉ tới khi nỗi tuyệt vọng tương tự rơi xuống người, họ mới thật sự biết hối hận, đau khổ, ân hận vì lúc đầu đã làm sai, lúc đó họ mới thật sự cảm nhận được tội ác mà bản thân từng gây ra cho người bị hại sâu nặng nhường nào.” Đây là lần đầu tiên trong ba ngày qua, những người khác nghe thấy Tiêu Mộ Vũ nói một đoạn dài như thế.
Tiết tấu nói chuyện của cô rất tốt, âm thanh hơi nhỏ nhưng rất rõ ràng, mỗi câu mỗi chữ không hùng hồn nhưng đủ khiến tất cả mọi người cảm nhận được trọng lượng trong lời nói, giống như quan tòa đang đọc lời phán quyết trong phiên xét xử, khiến người ta không khống chế được mà tin tưởng cùng kính nể.
Dù sao vào khoảnh khắc này, bọn họ đồng tình với thủ đoạn tàn nhẫn của người phụ nữ già nua này, nhưng khi bình tĩnh lại lại cảm thấy không nên. Trong xã hội hiện thực của bọn họ, nếu một người có tội, vậy cũng nên để pháp luật trừng trị người đó, mà không phải là cá nhân báo thù, huống hồ loại báo thù này có phần quá đáng, giết hại cả thôn.
“Ha ha, cô cũng ủng hộ tôi làm như thế đúng không? Cho nên tôi không sai, tôi không sai!”
Lúc này trong mắt Tiêu Mộ Vũ mới lộ ra một tia thương xót: “Đúng, bà đã thành công báo thù họ, để họ mãi mãi làm nô lệ của bóng tối, không thể siêu sinh, nhưng bản thân bà thì sao, bà cũng trở thành nô lệ của nỗi oán hận này. Công cuộc báo thù của bà chưa từng kết thúc, cho nên nỗi đau khổ của bà cũng chưa từng kết thúc. Bà tưởng rằng bà giam cầm những tấm da người kia, nhưng lẽ nào bà đã quên, chúng cũng đang giam cầm bà? Không chỉ có thể xác bị giam cầm, linh hồn cũng bị giam cầm ở nơi này, mãi mãi không thể thoát ra.”
Nói tới những lời phía sau, dường như Tiêu Mộ Vũ không chỉ nói với bà lão, mà như thể cô đang giảng giải với quá khứ của chính mình.
Nụ cười trên mặt bà lão cứng đờ, bà ta ngây ra nhìn căn phòng của mình, biểu cảm trên mặt bắt đầu có vết nứt.
“Vì bản thân, vì con gái, vì cháu ngoại bà mới giết họ, nhưng sau khi họ chết thì sao, con gái cùng cháu trai có còn xuất hiện trong kí ức của bà không? Khi bà ngược đãi những tấm da người kia, có còn nhớ tại sao bà lại làm vậy với chúng không? Tôi nghĩ, nếu không có sự xuất hiện của chúng tôi, bà đã quên sạch rồi, đúng không?”
Trong phòng im lặng như tờ, tia sáng đầu tiên từ mặt trời phía đông chiếu vào trong ngôi nhà, mặt trời rực rỡ lại mang theo ánh sáng của hơi thở cuộc sống mới rọi từ cửa sổ vào trong, chiếu sáng khu vực sau lưng Tiêu Mộ Vũ. Vì quá sáng, tới nỗi Tiêu Mộ Vũ đang ở giữa trung tâm vùng sáng gần như chìm vào trong bóng tối, không thể nhìn rõ.
Biểu cảm vỡ vụn trên mặt bà lão càng ngày càng lan rộng, cuối cùng giống như vụn ra từng mảnh, cả cơ thể ngã xuống đất như bị hút cạn linh hồn.
Tiêu Mộ Vũ ngồi xổm xuống, cởi dây trói trên người bà lão, “Bà đã báo thù thay bọn họ, những người kia cho dù là có bao nhiêu tội lỗi phải trả giá, đều đã tiếp nhận vận mệnh của họ. Cho nên buông tha cho bản thân đi, để chúng tôi xử lí những tấm da người kia là được.”
Bà lão được Tiêu Mộ Vũ đỡ dậy, ngây ngốc nhìn ánh sáng rực rỡ tới chói mắt kia, nước mắt từ trong đôi mắt đục ngầu chảy xuống, sau đó giữ lấy Tiêu Mộ Vũ, nhỏ tiếng khóc lóc, nghẹn ngào, tới cuối cùng gào khóc thật to.
Tuy bọn họ không tán thành với cách làm của bà lão, cũng cảm thấy người này thật sự rất đáng sợ, nhưng tiếng khóc của bà ta lúc này vẫn khiến bọn họ bí bách khó chịu, nếu không phải sống trong địa ngục, có ai bằng lòng vùi trong tối tăm.
Một lúc lâu sau, bà lão đứng dậy, sau đó run rẩy đi vào trong phòng, đám người Trần Tây đi theo, nhìn bà ta mở tủ ra, sau khi lật qua lật lại một lúc lâu mới lấy ra một viên gạch từ trong tủ, sau đó móc ra một chiếc túi vải.
Trần Tây đưa tay ra muốn cầm, nhưng bà lão lại lạnh lùng trừng hắn một cái, sau đó đưa tới tay Tiêu Mộ Vũ.
“Coi như là quà tôi tặng cô, cảm ơn cô.”
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, mở túi vải trong tay ra, những thứ xếp chồng lên nhau ở bên trong khiến Tiêu Mộ Vũ ngẩn ra, những người khác nhìn xong, mặt cũng trắng toát.
“Hình như cũng là… da người.”