Chương 180: Song hỷ 22
“Đúng là một tính toán không kẽ hở, trả lời sai đuổi thẳng ra ngoài, trả lời đúng kéo dài thêm một nén hương rồi bị đuổi ra ngoài, nói trắng ra chính là không muốn cho chúng ta nghỉ ngơi, không sống thì chết.” Tô Cẩn hít sâu một hơi, bất lực nói.
Thẩm Thanh Thu lại không không chế được bắt đầu cơn ho sặc sụa, cô ấy nhẫn nại khó khăn lên tiếng: “Hiện tại có lẽ chỉ còn thiếu việc điểm mắt cho chúng thôi, không có mực, có gì có thể dùng để điểm mắt cho chúng?”
Mấy người Trần Khải Kiệt nhìn thấy Thẩm Thanh Thu càng ngày càng khó chịu, đều sắp quay vòng vòng, “Thứ gì có thể nhuộm màu, than? Đốt bàn à?”
Nói xong Trần Khải Kiệt lấy đèn kéo quân chuẩn bị châm lửa, nhưng lại phát hiện tốn công vô ích, “Quả nhiên đội trưởng Tiêu nói không sai, đồ đạc ở đây không đốt được nữa rồi.”
Đúng vào lúc này, cổng đột nhiên vang lên một tiếng, Tiêu Mộ Vũ vốn đi vuốt lưng thông khí cho Thẩm Thanh Thu, nghe thấy động tĩnh này liền cảnh giác nhìn ra ngoài, đồng thời khom lưng bế Thẩm Thanh Thu lùi về sau.
Ánh mắt năm người thẳng tắp nhìn ra phía cổng, không ai dám thở mạnh, chỉ thấy một chiếc chân đạp vào, sao đó một thân thể phịch một tiếng ngã vào trong phòng, ngay sau đó tay chân và đầu của người này cũng bị ném vào trong.
Sân bên ngoài đại đường còn có một thi thể nát tươm khác, đây chính là hai tiêu sư đi theo Tiêu Mộ Vũ. Vốn dĩ đầu của một trong hai người đã bị chém đứt, hiện tại một người đứt tay, một người cụt chân, cơ thể đã vô cùng tàn tạ, máu tươi chảy dọc xuống một đường, tanh tưởi đáng sợ.
Chiếc đầu kia lộc cộc lăn tới bên chân người giấy trong đội ngũ đưa tang, sau khi va vào cơ thể người giấy, lắc lư một cái rồi bất động trên đất, đôi mắt vốn dĩ đỏ tươi lúc này cũng đã nhắm lại.
Tô Cẩn ôm lấy Tả Điềm Điềm tựa vào Trần Khải Kiệt bên cạnh, rất lâu sau đó mọi người đều không lên tiếng, vừa có cảm giác tanh tưởi vừa khó chịu, dù sao chúng đã giúp bọn họ, chết rồi còn bị người ta phanh thây, nhưng thực sự quá đáng sợ.
Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ nhìn đầu người, sau đó lại quay về phía người giấy bị đầu người va trúng. Phía trên người giấy đều là vết máu, khi chạm vào người giấy, đầu người lưu lại một dấu vết màu máu trên người giấy màu trắng.
Con nguơi Thẩm Thanh Thu bỗng sáng lên, vì cảm giác kích động, lúc này còn chưa lên tiếng đã kịch liệt ho sặc sụa.
Tiêu Mộ Vũ hoảng hốt không thôi, vội vàng ôm Thẩm Thanh Thu ngồi sang một bên, không ngừng vỗ lưng cho cô ấy, vành mắt đã đỏ lên, chỉ có thể nhẫn nhịn nói: “Chị đừng vội, cứ từ từ nói. Hít thở sâu, từ từ thôi, từ từ thôi.”
Thẩm Thanh Thu ho tới nỗi phổi sắp vỡ ra, trên khuôn mặt trắng bệch nổi lên vệt đỏ bất thường, nhóm Tô Cẩn nhìn thấy cũng đã đỏ ửng mắt, không biết làm sao, suýt chút nữa đã khóc thành tiếng.
Thẩm Thanh Thu còn muốn nói, nhưng há miệng lại nôn ra một ngụm máu.
“Thanh Thu!”
“Đội phó!”
Sắc mặt mọi người lập tức biến đổi, cả khuôn mặt Tiêu Mộ Vũ cũng đã tái nhợt, cô vội vàng nắm lấy tay phải của Thẩm Thanh Thu, cơ thể đã run rẩy, đôi mắt đỏ ửng, toàn thân hoảng loạn.
“Em nhất định sẽ nghĩ ra cách, rất nhanh có thể rời khỏi đây. Chị kiên trì lên, kiên trì lên, tuyệt đối đừng ngủ.” Thấy Thẩm Thanh Thu sắp không mở nổi mắt, Tiêu Mộ Vũ vô cùng hoảng loạn, vội vàng vỗ lên mặt Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu thở dốc mấy hơi, chỉ vào người giấy, lẩm nhẩm: “Máu, máu có thể.”
Nếu không phải bị tình trạng Thẩm Thanh Thu làm mất tập trung, Tiêu Mộ Vũ sớm đã nhìn thấy chi tiết này, lúc này nghe Thẩm Thanh Thu nói như thế, Tiêu Mộ Vũ đang trong trạng thái gần như tan vỡ đột nhiên gọi về một tia tỉnh táo.
Cô vội vàng quay đầu nhìn người giấy kia, trên gương mặt hoảng loạn hiện lên một tia sáng, thế là vội vàng cúi đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, “Em biết rồi, em biết rồi, nhất định là đúng!”
Tiêu Mộ Vũ rút kiếm ra, dặn dò Trần Khải Kiệt, “Trần Khải Kiệt, lấy bút ra đây.”
Lúc này Trần Khải Kiệt cũng hoàn hồn, nhanh chóng chạy đi lấy bút, đưa tay ra: “Đội trưởng Tiêu, lấy máu của tôi.”
Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu đồng loạt lắc đầu, Thẩm Thanh Thu yếu ớt nói: “Em nhẹ tay chút, cũng không cần dùng bao nhiêu.”
Tiêu Mộ Vũ nhìn cô ấy một cái, hơi nước nơi đáy mắt dao động, suýt chút nữa rơi xuống, cô gật đầu, rạch một đường lên mu bàn tay mình. Máu trào ra rơi vào trong nghiên mực, nhưng không thấm ướt, Tiêu Mộ Vũ lập tức lấy bút quệt máu chấm lên hốc mắt cặp người giấy kia.
Máu tươi màu đỏ chạm lên giấy, nhanh chóng xuyên vào trong, chấm đỏ lập tức được điểm lên trên, thậm chí khi lấy bút ra, con ngươi kia còn chuyển động.
“Thành công rồi, thật sự là được!” Tô Cẩn mừng rỡ tới khóc, cô nàng đỡ lấy Thẩm Thanh Thu, kích động tới đòi mạng.
Thẩm Thanh Thu ở một bên há miệng, nhỏ tiếng nhắc nhở: “Tỏi.”
Tô Cẩn nghe xong vội vàng hô lên: “Mọi người ăn tỏi đi.” Nói xong Tô Cẩn lại móc nhánh tỏi của bản thân cho Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu vốn dĩ đang yếu ớt không thôi, chỉ còn thiếu nước ngất đi, miễn cưỡng nhai mấy cái, nôn khan mấy lần rồi cố gắng nuốt xuống cùng máu trong miệng.
Cũng vào lúc này, tiếng nôn khan cũng trập trùng vang lên, vốn dĩ đều rất căng thẳng, nhưng lại có chút buồn cười.
Tiêu Mộ Vũ vẫn chưa điểm xong, cô chỉ điểm mắt trái của người giấy, sau đó tiếp tục điểm mắt phải. Nhưng điều kì lạ là điểm mắt phải khó khăn hơn mắt trái rất nhiều, Tiêu Mộ Vũ phải lặp đi lặp lại mấy lần mới có thể điểm được.
Một khi hoàn thành, đám người giấy với hai mắt đỏ gay liền đánh giá xung quanh, ngũ quan vốn dĩ cứng nhắc bắt đầu trở nên linh hoạt, sau đó há miệng lộ ra nụ cười dọa người.
“Đỡ tôi dậy.” Thẩm Thanh Thu giãy giụa đứng dậy, rất nhanh sau đó liền lấy dao găm rạch đứt lòng bàn tay mình, máu tươi trào ra lòng bàn tay cô ấy. Tiêu Mộ Vũ thấy vậy, trái tim liền co rút, nhưng biết không có đủ thời gian, nhất định phải tốc chiến tốc thắng.
Đè lại cảm giác không thích ứng, Tiêu Mộ Vũ cũng ăn tỏi đen, sau đó Tiêu Mộ Vũ lau sạch vết máu trên bút lông.
Tiêu Mộ Vũ chấm bút lên lòng bàn tay Thẩm Thanh Thu, điểm lên mắt của đội ngũ rước dâu. Quá trình này không đơn giản như trong tưởng tượng, đặc biệt là con mắt thứ hai, vừa điểm lên máu lại như bị nuốt vào, Tiêu Mộ Vũ lặp đi lặp lại mấy lần mới được.
Những người giấy sau khi Tiêu Mộ Vũ điểm mắt xong như thể có linh hồn, toàn bộ đều sống lại. Mà đám người giấy quần áo trắng đã hoàn thành việc điểm mắt bên kia cũng đã bắt đầu nhìn chằm chằm mấy người, cuối cùng chúng ném đồ trong tay mình trong một tiếng kèn bầu thúc giục, con nào con nấy nhanh chóng bay ra ngoài.
Trần Khải Kiệt và Tô Cẩn cũng đã ăn tỏi, người giấy tới gần cũng không thể làm gì bọn họ, chỉ là không khí này đã dọa chết bọn họ.
Thế là Tả Điềm Điềm đỡ Thẩm Thanh Thu tránh vào một góc, cảnh giác nhìn cảnh tượng trước mặt.
Bút lông trong tay Tiêu Mộ Vũ vô cùng vững vàng, ánh mắt liếc về phía Thẩm Thanh Thu, thấy Thẩm Thanh Thu tạm thời không có nguy hiểm nên cố gắng tranh thủ thời gian điểm mắt.
Tiêu Mộ Vũ càng điểm được càng nhiều mắt, đám người giấy cũng càng thêm hung hăng, trong thời gian ba phút tạm thời không thành vấn đề, nhưng việc này lại rất tốn thời gian, hiện tại đã sắp hết thời gian nhưng Tiêu Mộ Vũ vẫn còn ba người giấy chưa điểm mắt xong.
Rõ ràng vẫn chưa hết giờ, Trần Khải Kiệt bị người giấy đá một cái, giống như bị gậy sắt đâm lên, lập tức quỳ xuống đất.
Bản thân người giấy kia cũng đau đớn không thôi, loạng chà loạng choạng ngã xuống đất. Chúng đã không quan tâm tới điều này nữa, xem ra người bên kia đã hạ lệnh chết.
May mà Tô Cẩn rút Cốt tiêu ra, hít sâu một hơi chầm chậm thổi.
Tiếng tiêu vang lên, thân hình của tất cả người giấy bắt đầu lảo đảo không vững, ra sức ôm đầu lắc đầu, hoàn toàn không có cách nào tấn công. Trần Khải Kiệt nhịn đau, đứng dậy, giơ chân mạnh mẽ đạp đám người giấy ngã xuống đất, rút gậy trên quan tài ra sức đập.
“Ai bảo chúng mày tác oai tác quái, tao đánh chết chúng mày.”
Cây tiêu này của Tô Cẩn có tác dụng trong một hơi thổi, hơi càng dài thì hiệu quả càng kéo dài, mặt mày Tô Cẩn nhịn tới đỏ ửng, cố gắng nhìn về phía Tiêu Mộ Vũ, thổi tới nỗi đầu óc thiếu dưỡng khí, trước mắt quay cuồng tối lại.
Tiêu Mộ Vũ bên kia cũng không dễ chịu, đám người giấy được điểm mắt này đã triệt để điên cuồng, cho dù đánh người chúng cũng đau đớn không kém, nhưng vẫn bạt mạng làm phiền Tiêu Mộ Vũ.
Mà điểm mắt nhất định phải điểm vào trong mắt, điều này gây ảnh hưởng rất lớn tới Tiêu Mộ Vũ.
Tả Điềm Điềm chần chừ, cuối cùng bị Thẩm Thanh Thu đuổi sang bên đó. Tả Điềm Điềm không tới, trong tay cầm dây thừng đỏ, trói chặt đám người giấy ra sức kéo.
Mà khi Tô Cẩn nhịn sắp đứt hơi, cuối cùng Tiêu Mộ Vũ cũng hoàn thành xong nét cuối cùng.
Đồng thời, lại có một trận gió mạnh cuộn tới, tất cả mọi thứ trước mặt lại bắt đầu hỗn độn, căn phòng không ngừng rung lắc, ngọn nến lại lần nữa lắc lư.
Tiêu Mộ Vũ không có thời gian quan tâm, phát hiện Tả Điềm Điềm đã rời đi, cô sốt ruột gọi: “Thanh Thu, Thanh Thu.” Loạng choạng chạy về phía Thẩm Thanh Thu.
Tả Điềm ĐIềm thu dây thừng đỏ lại, cũng nhanh chóng chạy tới.
Cửa ở bên kia, nhưng lúc này phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người là chạy về phía Thẩm Thanh Thu. Tình hình hỗn loạn cấp bách, ai chạy tới chỗ Thẩm Thanh Thu trước thì càng tốt.
Thẩm Thanh Thu giãy giụa muốn đứng dậy, lòng bàn tay vẫn còn đang chảy máu, vết máu khắp tay trơn trượt, tỏa ra mùi tanh. Thẩm Thanh Thu nghe thấy Tiêu Mộ Vũ và cả nhóm Trần Khải Kiệt đang gọi mình.
Đúng vào lúc đứng dậy, Thẩm Thanh Thu cảm thấy lòng bàn tay nhói đau, có người đang giữ lấy tay cô ấy.
Nhưng sức lực và cảm giác tiếp xúc này, căn bản không phải thứ con người nên có, lạnh lẽo vô cùng, là người giấy!
Điều này khiến trái tim Thẩm Thanh Thu bỗng chùng xuống, sau đó cả cơ thể cô ấy bị một sức mạnh khổng lồ kéo đi, đột ngột ngã xuống đất, thứ kia muốn lôi cô ấy đi.
Thẩm Thanh Thu vốn đã không còn sức, căn bản không thể làm được bất kì phản ứng nào, khi bị người giấy đẩy xuống đất lôi đi gần 2 mét, cơ thể bị vật cứng gồ ghề trên mặt đất cọ bị thương, cô ấy cảm thấy bản thân sắp hôn mê.
“Mộ Vũ.” Thẩm Thanh Thu nhỏ tiếng gọi một câu, ánh mắt có chút rã rời nhưng vẻ mặt vô cùng kiên định, cô ấy cắn chặt môi, tay phải nắm lấy dao găm, dùng toàn bộ sức lực còn lại, hung hăng đâm xuống.
Dao găm chuẩn xác làm bị thương cánh tay người giấy, nhưng cũng bị hất bay xuống đất, phát ra một tiếng keng.
Tiêu Mộ Vũ lần mò tới góc tường theo trí nhớ, nhưng phát hiện không thấy Thẩm Thanh Thu đâu nữa, mà nhóm Trần Khải Kiệt cũng vừa mới tới nơi, dòng máu trong cơ thể lập tức trào lên não.
Tiêu Mộ Vũ bỗng nhiên quay người đi nhanh mấy bước, gào lên, “Thanh Thu, chị ở đâu!”
Âm thanh chấn động cùng tiếng gió chôn vùi giọng nói yếu ớt của Thẩm Thanh Thu, nhưng tiếng kim loại rơi xuống đất kia lại bị hai tai Tiêu Mộ Vũ bắt được.
Cô nắm chặt lấy thanh kiếm đồng trong tay, hoàn toàn không quan tâm tới trạng thái tròng trành cùng vô vàn thứ trở ngại, nhảy một cái, điên cuồng chạy về bên kia, đồng thời hô lên: “Ba người mau đi đi! Tôi tìm thấy cô ấy rồi!”
Biểu cảm của người giấy cứng lại, còn muốn đưa tay ra kéo Thẩm Thanh Thu, nhưng một thanh kiếm xé ngang làn sương chém tới, rạch một đường trên cổ nó, không đợi nó nghỉ ngơi, đã lại thêm một kiếm nữa bổ lên đầu nó, người giấy lập tức ngã xuống đất.
Tiêu Mộ Vũ ngồi xổm xuống mới phát hiện, người giấy này là mẹ của lang quân sông Bạch, còn một người nữa nhưng cô đã không muốn quan tâm nữa, chém một nhát kiếm ép nó lùi sau. Tiêu Mộ Vũ sờ thấy cơ thể mềm mại nhưng lạnh lẽo trên đất, là Thẩm Thanh Thu.
Cảm giác còn sống sau cơn hiểm nguy khiến Tiêu Mộ Vũ không quan tâm lấy kiếm lại, ôm chặt lấy Thẩm Thanh Thu vào lòng, há miệng còn chưa kịp gọi tên Thẩm Thanh Thu, nước mắt đã chảy đầy mặt, từng giọt từng giọt rơi xuống, rơi lên khuôn mặt mê man của Thẩm Thanh Thu.
Toàn thân Thẩm Thanh Thu vô cùng khó chịu, nhưng cảm nhận được sự ẩm ướt trên mặt, khiến cô ấy càng thêm khó chịu, nhưng không có sức lực lên tiếng.
Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng bế Thẩm Thanh Thu lên, người giấy còn lại vẫn không chịu buông tha, Tiêu Mộ Vũ giơ chân nặng nề đá lên người nó, nghiến răng lạnh lùng nói: “Cút!”
Cô bế Thẩm Thanh Thu bạt mạng chạy ra ngoài, lúc này sự rung lắc dưới chân đã biến thành tròng trành, mặt đất dưới chân giống như ngọn núi trồi lên khỏi mặt đất.
Cuối cùng Tiêu Mộ Vũ bế Thẩm Thanh Thu chạy thoát ra, trong sự rung lắc kịch liệt hai người cùng nhau văng ra ngoài, Tiêu Mộ Vũ vội vàng quay người ôm lấy Thẩm Thanh Thu, nặng nề ngã ra đất.
“Đội trưởng Tiêu, đội phó!” Ba người Trần Khải Kiệt vội vàng đi tới đỡ lấy Thẩm Thanh Thu rồi kéo Tiêu Mộ Vũ dậy.
Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ không rời Thẩm Thanh Thu, đi tới nhanh chóng đưa tay đỡ cô ấy dậy, vội vàng dặn dò Tô Cẩn: “Xử lí vết thương cho cô ấy.”
Thẩm Thanh Thu vẫn đang mở mắt, cô ấy không lên tiếng, chỉ mượn ánh trăng trên trời, ngắm nhìn đôi mắt của Tiêu Mộ Vũ. Đôi mắt ấy ửng đỏ, lông mi còn dính nước mắt, ban nãy không phải ảo giác, mà Tiêu Mộ Vũ thực sự đã khóc.
Vết thương được băng bó xong, Thẩm Thanh Thu chỉ lên cánh tay Tiêu Mộ Vũ, nhìn Thẩm Thanh Thu có vẻ tỉnh táo lên nhiều, nhỏ tiếng nói: “Vẫn đang chảy máu.”
Tiêu Mộ Vũ chăm chú nhìn cô ấy, mặt mày vô cùng căng thẳng, “Thanh Thu, chị đỡ hơn chút nào chưa?”
Thẩm Thanh Thu thở hổn hển mấy giây, nhìn vào mắt Tiêu Mộ Vũ, cố gắng cười lên: “Em đoán không sai, ở bên trong… sẽ ảnh hưởng… tới chị. Sau khi ra ngoài chị đã thoải mái hơn rồi, hơi lạnh kia cũng đã tan đi.”
Lúc này Tiêu Mộ Vũ mới thở phào, cô cúi đầu giống như đang nhẫn nhịn điều gì đó, sau đó cẩn thận đỡ lấy khuôn mặt của Thẩm Thanh Thu, lau sạch bụi bặm và vết máu trên môi cô ấy. Con ngươi đen láy rã rời, hơi nước nơi đáy mắt còn chưa tản, đều bị Tiêu Mộ Vũ cưỡng chế đè lại dưới đáy mắt.
Thẩm Thanh Thu thấy rõ ràng, đau lòng không thôi, đưa tay ra sờ mắt Tiêu Mộ Vũ, nhỏ tiếng nói: “Không sao rồi, chúng ta thoát ra rồi.”
Tiêu Mộ Vũ nắm lấy tay Thẩm Thanh Thu, gật đầu, hít sâu mấy hơi, muốn cân bằng cảm xúc.
Thẩm Thanh Thu dựa vào lòng Tiêu Mộ Vũ, nhìn cô, thực ra ban nãy cô ấy cũng rất sợ. Nếu bản thân chết rồi thì sẽ không thể nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ nữa.
Lúc này trước mặt năm người lại là một chiếc cổng lớn, đây là một viện tử bỏ hoang. Cổng lớn giống hệt với viện tử trước đó, chỉ là bên trên giăng đầy bụi bặm và mạng nhện, nhìn có vẻ đã bỏ hoang rất lâu, cũng không treo đèn lồng.
Tuy lúc này vị trí mà năm người đang có mặt có chút hoang tàn, nhưng bên ngoài sắc trời tối tăm, cùng ánh đèn thấp thoáng phía xa, căn bản đều đang dự báo bọn họ đã thoát ra, đây chính là nhân gian.
“Đội trưởng Tiêu, ở đây chúng ta phải…” Tô Cẩn nói xong nhìn sang Tiêu Mộ Vũ, lại nhìn căn nhà trước mặt, trong lòng có suy nghĩ nhưng lại có chút lo lắng.
Tiêu Mộ Vũ hiểu ý Tô Cẩn, nhưng cô còn chưa kịp trả lời, âm thanh của hệ thống đã vang lên.
“Chúc mừng toàn bộ thành viên tổ đội Tiêu Mộ Vũ hoàn thành phần ba của nhiệm vụ liên hoàn trong phó bản Song hỷ số 007 – Thành Sính Châu chạy không thoát, tiến độ hoàn thành 90%, lúc này nhiệm vụ liên hoàn kết thúc hoàn hảo, mỗi thành viên trong đội được thưởng 900 điểm.”
“90%?” Trần Khải Kiệt có chút sửng sốt.
“Đại khái là vì chúng ta đã bỏ lỡ một vài manh mối, đều nhờ Hương dẫn đường tìm được đường ra.” Tiêu Mộ Vũ rất tỉnh táo nói.
Xác thực Thẩm Thanh Thu đã chuyển biến tốt lên, ít nhất vẻ choáng váng cũng đã tan biến, cô ấy cười cười nói: “Cũng may mà em phát hiện, nếu không bỏ lỡ một phần quan trọng như thế, tiến độ hoàn thành cũng không phải là 90%.”
Tiêu Mộ Vũ cúi đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, “Nói ít lại, chúng ta nhanh chóng quay về thôi.”
Thẩm Thanh Thu lắc đầu, “Nhiệm vụ của chúng ta vẫn là tìm tung tích của cô gái mất tích, chắc chắn căn nhà kia có gì đó kì quái, không thể đi được.”
Tiêu Mộ Vũ im lặng không lên tiếng, thực ra trước đó Tô Cẩn cũng suy nghĩ tới vấn đề này. Bọn họ mới thoát ra khỏi nơi đó, nếu tiếp tục tiến vào không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Bốn người Tiêu Mộ Vũ còn có thể tiếp tục chống đỡ, nhưng Thẩm Thanh Thu đã thổ huyết, thực sự không chịu nổi giày vò.
“Đội trưởng Tiêu, cô ở ngoài với đội phó, tôi vào trước quan sát tình hình.” Trần Khải Kiệt đề nghị.
“Tôi và anh Trần cùng vào, nếu không có chuyện gì thì đội trưởng Tiêu vào sau.” Tô Cẩn vội tiếp lời.
Thẩm Thanh Thu khẽ ho một tiếng, “Nhiệm vụ liên hoàn kết thúc rồi, điều này chứng minh không còn nguy hiểm gì nữa. Nếu có, một mình tôi cũng không thể may mắn tránh thoát, không sao, vào đi. Hơn nữa tách nhau ra thì có ý nghĩa gì nữa, lẽ nào mọi người bị nhốt trong đó thì chúng tôi mặc kệ sao?”
Thẩm Thanh Thu nói rất có lí, Tiêu Mộ Vũ cũng biết sự nặng nhẹ cấp thiết, hơn nữa nghe thấy âm thanh nói chuyện của Thẩm Thanh Thu, có thể thấy đã tốt hơn nhiều.
Thế là Tiêu Mộ Vũ ngồi xuống, nói: “Lên đi.”
Thẩm Thanh Thu không từ chối, bò lên lưng Tiêu Mộ Vũ để cô cõng.
Sau khi vào trong, Thẩm Thanh Thu nhỏ tiếng cười bên tai Tiêu Mộ Vũ: “Chị có nặng không?”
Tiêu Mộ Vũ kéo lấy tay Thẩm Thanh Thu, nắm chặt lại, nói: “Không nặng, gầy quá.”
Thẩm Thanh Thu chỉ cười, khi bò lên người Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu vừa vặn che mất ánh trăng, cho nên tầm mắt có chút tối tăm, không nhìn rõ mặt Tiêu Mộ Vũ, nhưng nhớ tới giọt nước mắt chưa khô của Tiêu Mộ Vũ, liền dựa đầu lên vai Tiêu Mộ Vũ, nhỏ tiếng nói: “Chị không muốn em khóc, lúc em khóc chị rất khó chịu.”